Thứ tư tuần 30 thường niên
Hãy đi qua cửa hẹp
(Lc 13,22-30)
1. Người Do thái hay quan tâm đến số lượng những người được
cứu. Vì thế có một người hỏi Ngài rằng:”Thưa
Thầy, những người được cứu thoát thì ít, có phải không”? Đức Giêsu thấy trước cái nguy của câu trả lời
: nếu nói mọi người đều được cứu thì thái độ của họ sẽ là ỷ lại; còn nếu chỉ một
số nhỏ được cứu thoát thì họ sẽ chán nản vì có cố gắng cũng uổng công. Nên Ngài
không nói về số lượng mà chỉ nói đấn cách thức làm sao cho mình được ở trong số lượng những kẻ được cứu ấy,
đó là phải “đi qua cửa hẹp”, nghĩa là
phải cố gắng, phải chiến đấu.
Như thế, để chiếm được Nước Trời , để được cứu rỗi, chúng
ta phải chiến đấu với bản thân, phải từ bỏ và phải chết đi cho những dục vọng,
những thói xấu trong chúng ta.
2. Theo quy luật của cuộc sống, chẳng có gì đạt được mà
không có nỗ lực cố gắng. Muốn giỏi thì phải học chứ không tự nhiên mà thi đậu, một hạt
lúa vàng chín giọt mồ hôi chứ không phải bỏ ruộng hoang để chờ có lúa gặt. Của
cải không từ trên trời rơi xuống, tri thức cũng không tự nó toàn tri, hạnh phúc
không tự có nếu không vun đắp xây dựng... Cũng thế, Nước Trời đã được Thiên
Chúa dọn sẵn và dành cho bất cứ ai, nhưng không phải tự nhiên mà đạt tới, mà phải
trải qua những gian truân khổ ải và hy sinh thì mới mong đạt tới.
3. Dựa trên tư tưởng của thánh Phaolô, chúng ta có thể hiểu
“Qua cửa hẹp” là phải chiến đấu, cuộc
chiến đấu cho đến cùng đường, phải đi vào con đường hẹp của Thập giá, phải can
đảm chống lại sự lôi cuốn của ba thù,
không thỏa hiệp, không nhân nhượng với chúng:”Không
phải cứ kêu lạy Chúa, lạy Chúa mà được vào Nước Trời, nhưng chỉ những ai làm theo ý Cha Ta ở trên trời mới được vào”.
Ước gì chúng ta đừng đến lầm cửa, đó là cửa rộng thênh thang, cửa tiền tài, sắc
dục, hư danh, cửa dẫn vào cái chết muôn đời. Cũng đừng đến mà cửa đã đóng kín để
không phải nghe Chúa nói :”Ta không biết
các người từ đâu đến” (Lc 13,27).
4. Đức Giêsu kêu gọi :”Ai
muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày và đi theo Ta”. Chúa
ban bố lệnh lên đường cho những ai theo Ngài. Ra đi và lên đường, đó là tư thế
đích thực của người môn đệ Đức Giêsu. Mệnh lệnh ấy ngày nay vẫn tiếp tục có giá
trị cho tất cả những ai muốn làm môn đệ để đi theo Đức Giêsu. Sống đức tin là
không ngừng ra đi và lên đường. Ra đi và lên đường không chỉ có nghĩa là rời bỏ
nơi này để đến một nơi khác. Cuộc ra đi
và lên đường cam go nhất đòi hỏi nhiều
quyết tâm và chiến đấu nhất hẳn phải là ra đi và lên đường khỏi con người cũ của
tội lỗi. Trước khi lên đường về nhà Cha, người con hoang đàng đã phải phấn đấu
mãnh liệt để ra khỏi bản thân và đứng dậy lên đường. Đây chính là cuộc ra đi và
lên đường mà Đức Giêsu mời gọi chúng ta dấn bước vào, đây chính là cánh cửa hẹp
mà Ngài mở ra cho chúng ta (R.Veritas).
5. Người Ai-len kể câu chuyện vào thiên đàng như sau : Một
người đến trước cửa thiên đàng và xin thánh Phêrô cho mình vào. Ngài trả lời:”Đương nhiên là được, chỉ cần con chỉ cho ta
các vét sẹo của con”. Người ấy trả lời:”Con không có vết sẹo nào”. Thánh nhân
nói:”Thật đáng tiếc vì chẳng có gì đáng
cho con phải chiến đấu sao”? Đức
Giêsu xác quyết với ta : Đường về Nước Trời là con đường Thập giá, vào cửa sự sống
là đi qua cửa hẹp, phải chiến đấu “trầy da tróc vẩy” mới vào được. Những vết sẹo
trong hành trình nỗ lực đấu tranh của ta
với bản thân ươn lười, với mưu mô ma quỉ tinh vi, với môi trường xã hội nặng
tính trần tục, nhất là xã hội đề cao tiện nghi, hưởng thụ cách ích kỷ như hiện
nay (5 phút Lời Chúa).
6. Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta phải quyết tâm đi vào
con đường hẹp, phải phấn đấu hết mình để vào qua cửa hẹp, đây là điều kiện mà
tiếng La tinh gọi là “conditio sine qua non”, điều kiện bắt buộc, không có
không được. Chúng ta đã có nhiều bài học do tiền nhân để lại :
- Nước chảy
đá mòn,
- Kiến
tha lâu đầy tổ,
- Có
công mài sắt có ngày nên kim.
Thì trên phương diện thiêng liêng cũng thế, vì Chúa đã phán
:”Ai muốn theo Ta...hãy vác thập giá mình
hằng ngày mà theo” hoặc :”Ai bền đỗ đến
cùng mới được cứu rỗi”. Cũng thế, nếu
ở đời:”Có khó mới có miếng ăn” hoặc “Không hạnh phúc nào có thể đạt được một cách
dễ dàng”, thì hạnh phúc Nước Trời cũng đòi hỏi chúng ta phải chịu khó gấp bội
mới chiếm được. Tương lai đang chờ đón ta !
7. Truyện
: Muốn vào hàng trai tráng.
Trong nhiều bộ lạc Da Đỏ ở Mỹ châu họ có nghi thức huấn luyện
và thu nhận thiếu niên vào hàng ngũ trai tráng trong làng, người ta tổ chức như
sau : khi mặt trời sắp lặn, người bố sẽ dắt đứa con của mình vào sâu trong một
cánh rừng. Đứa bé được trao cho một cây lao với lời nhắn nhủ :”Con sẽ ở một
mình trong rừng đêm nay”. Sau đó người bố rút lui.
Màn đêm buông xuống rất nhanh. Không gian chập chờn với bao
tiếng gầm rú rùng rợn. Người ta dễ có cảm tưởng đang bị thú dữ rình chờ tấn
công. Thỉnh thoảng, vài tiếng vỗ cánh của chim ăn đêm có thể làm cho người yếu
vía giật mình. Thời gian chậm chạp trôi qua. Mỗi giây phút là cả một khoảng dài vô định...
Nhưng cuối cùng, màn đêm cũng rút lui. Bầu trời từ từ hừng
sáng. Nỗi sợ hãi trong đứa bé cũng phai mờ theo. Từ trong một lùm cây, một bóng
người xuất hiện : cha của đứa bé. Đứa bé nhận ra và vui mừng chạy đến ôm chằm lấy
bố, reo lên :”Bố đã trở lại”. Người cha hãnh diện khi thấy con mình trải qua
đêm đen như một người trưởng thành. Đứa bé không hề biết rằng suốt đêm qua cha
nó không ngừng trông chừng nó.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt