BÀI 115
BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG
– CHĂM CHỈ VÀ BIẾT CẦU TIẾN
1. LỜI CHÚA : Tông đồ Phao-lô dạy : “Ai không chịu
làm thì cũng đừng ăn ! Thế mà
chúng tôi nghe nói : trong anh em có một số người sống vô kỷ luật, chẳng làm việc gì, mà việc gì cũng xen vào. Nhân
danh Chúa Giê-su Ki-tô, chúng tôi truyền dạy và khuyên nhủ những người ấy hãy ở
yên mà làm việc, để có của nuôi thân. (2 Th 3,10-12).
2. CÂU CHUYỆN :
CÀO BẰNG GIÀU NGHÈO NÊN CHĂNG ?
Một giáo sư kinh tế ở một trường Đại học cho biết ông
chưa từng đánh trượt một sinh viên nào, nhưng lại đã từng đánh trượt chung cả
một lớp học. Học sinh lớp đó kiên quyết cho rằng một xã hội có tổ chức hoàn hảo phải
là một xã hội bình đẳng, trong đó không có người giàu kẻ nghèo, vì
quyền lợi sẽ được cào bằng tuyệt đối.
Vị giáo sư nói : “Được rồi, vậy lớp mình sẽ tiến hành một
thí nghiệm để biết kết quả đúng sai ra sao nhé. Mọi người trong lớp sẽ làm bài
và các
điểm số của từng bài sẽ được cộng chung chia đều để mọi người đều có điểm số
bằng nhau. Do đó sẽ không có ai trong lớp bị thi trượt và cũng không ai
được điểm A cả.”
Sau bài kiểm tra đầu
tiên, mức điểm trung bình cho cả lớp là B. Những sinh viên chăm
chỉ rất buồn, đang khi những sinh viên lười biếng lại rất vui.
Qua bài kiểm tra thứ
hai, những sinh viên lười lại lười hơn nên đạt điểm dưới trung bình, đang
khi những sinh viên chăm lại chỉ học bài vừa đủ nên chỉ được trung bình.
Kết quả số điểm trung bình của cả lớp là D ! Không ai vui cả.
Đến bài kiểm tra thứ
ba, điểm trung bình lại là F. Mức điểm không hề tăng lên, và các cuộc
cãi vã, buộc tội, tố nhau đã nổ ra nhiều hơn. Các học sinh vốn chăm
ngoan đều rất khó chịu và không ai còn muốn cố gắng đạt điểm cao, tránh
để kẻ lười biếng không chịu học vẫn được số điểm ngang bằng với mình.
Đến bài thi cuối
cùng, tất cả học sinh đều bị trượt, khiến mọi người đều
ngỡ ngàng. Giáo sư đã nói với cả lớp rằng : "Thông qua kết quả kiểm tra
thì thấy kết quả chung không tốt. Xã hội mà các bạn đang muốn nên tốt do sự
cào bằng quyền lợi cũng khó trở thành hiện thực. Vì dù xem
ra ý tưởng công bằng cho mọi người rất hấp dẫn, nhưng khi ứng dụng vào thực tế
thì mọi người đều thiếu động lực khiến họ cố gắng phấn đấu !"
Cuối cùng giáo sư đã kết luận như sau :
“Bạn không thể làm cho người nghèo trở nên giàu
bằng cách làm cho người giàu bị nghèo đi. Người không cần làm gì vẫn có ăn, vẫn
được hưởng quyền lợi ngang bằng với mọi người khác, đang khi người
chăm chỉ làm việc vất vả lại không được thêm quyền lợi gì. Chính phủ
không thể cho người dân này cái gì mà không lấy từ người dân khác. Khi một nửa
nhân dân thấy họ không cần phải làm việc, vì đã có phân nửa người khác làm việc
thay mình rồi. Còn phân nửa kia lại nghĩ : Mình có cố gắng làm việc đến đâu
cũng chẳng thêm lợi ích gì cho mình, vì lợi nhuận làm ra sẽ bị những kẻ lười
biếng không chịu làm đoạt mất. Đó chính là kết thúc của xã hội chủ trương cào
bằng không tưởng."
3. SUY NIỆM :
Mỗi người chúng ta cần tránh thái độ lười biếng không
chịu làm việc với suy nghĩ nông cạn : "Trời sinh voi, sinh cỏ
!". Để rồi chỉ biết khoanh tay chờ theo chủ trương của kẻ lười biếng là “há
miệng chờ sung rụng”. Không ai được chủ trương lấy của người giàu
có được do lao động vất vả, để chia đều cho những kẻ nghèo do lười biếng không
chịu làm việc và không khôn ngoan để cầu tiến.
4. SINH HOẠT :
Bạn có đồng ý với quan điểm xây dựng một xã hội bình
đẳng, không còn cảnh người bóc lột người, trong đó “Kẻ ăn không hết, người lần
không ra”, bằng cách cào bằng của cải để xã hội không còn người giàu kẻ nghèo
hay không ? Tại sao ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin cho mỗi người chúng con biết chăm
chỉ làm việc để có của nuôi thân và còn dư để chia sẻ cho người nghèo đói bệnh
tật và bất hạnh. Xin cho chúng con biết góp phần xây dựng một thế giới công
bằng và yêu thương theo thánh ý Chúa, kiến tạo xã hội chúng con đang sống được bình
an và hạnh phúc.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI ĐỌC THÊM
THÀNH CÔNG PHẢI CHĂNG CHỈ DO MAY MẮN ?
CÂU
CHUYỆN :
Tôi đang ngồi uống cà phê với một anh bạn học chung từ
thời trung học phổ thông, Anh tâm sự như sau : “Tớ vẫn theo dõi trong từng bước
đi của cậu. Nhiều khi tớ muốn gặp cậu để rủ cậu đi nhâm nhi vài ly rượu, nhưng
tớ lại e ngại vì mang mặc cảm tự ti : Ngày xưa khi còn học chung, cậu học hành
tệ hơn tớ nhiều. Vây mà giờ đây tớ với cậu lại có cuộc sống kinh tế khác biệt
quá xa. Cuộc đời này cũng thật bất công ! Tớ học lên đại học chính quy và ra
trường với văn bằng loại khá. Còn cậu chẳng thấy học thêm gì cả. Đến giờ này
cậu vẫn chỉ theo học khoá quản trị kinh doanh tại chức ! Nhưng tớ cứ thắc mắc :
Tại sao cậu lại thành công khi được làm
chủ một cửa hàng kinh doanh xăng dầu lớn như thế ? Đúng là mỗi người đều có số
phải không ?
Nghe anh nói xong, tôi liền tiếp lời anh :
- Thứ nhất : Anh đừng bao giờ tuyệt vọng hay cảm thấy hụt
hẫng trước sự thành công của người khác… Vì mỗi người, đều có một cách sống khó lý giải được.
- Thứ hai: Anh và nhiều người khác thường mắc sai lầm lớn
khi nghĩ rằng : “Người này, người kia chẳng
học hành gì mà sao lại thành công như thế ?”. Tôi nói với anh suy nghĩ của
tôi về vấn đề này nhé : Trên đời này chẳng
có người nào thành công mà không học tập. Trái lại họ còn học rất nhiều là đàng khác. Nếu anh nói
“Họ chẳng có bằng cấp nào mà vẫn thành công thì tôi còn tạm đồng ý với anh”.
Để tôi nói cho anh nghe sự thật về cuộc đời của tôi : Trong
8 năm qua số sách mà tôi đọc gấp 100 lần các sách mà anh từng biết. Số
tiền học phí tôi phải trả nhiều gấp 100 lần số tiền mà anh trả học phí để
có được tấm bằng Đại học. Và nhất là : Những khó khăn, những áp lực mà tôi phải
trải qua nhiều hơn cả ngàn lần những gì anh đã trải qua. Anh biết không
: một năm sau ngày ra trường trung học, nhiều lúc bạn bè gọi tôi đi uống cà
phê, đi hát ka-ra-o-kê… nhưng tôi luôn từ chối. Không phải do tôi không thích
đâu, mà là những lúc đó tôi đang phải xoay sở, vật lộn với công việc để
cố kiếm thêm từng đồng trang trải các chi phí như cơm áo gạo tiền trong cuộc
sống. Tôi đoán anh chưa từng trải qua cảm giác : ba tháng liền tôi phải
ăn mì tôm thay cơm; Có lần tôi phải dắt xe Hon-đa đi bộ suốt 20 cây số trong
đêm tối, vì không có tiền đổ xăng !
Tôi chia sẻ những điều này với anh để anh hiểu rằng : Cuộc đời mỗi người thành công hay không là
do chính mình quyết định. Cuộc sống tương đối thành công của tôi hôm nay là
kết
quả của những gì tôi đã suy nghĩ, lựa chọn và hành động trong suốt 8
năm qua. Và tôi cũng xác quyết với anh : Cuộc sống tương lai của anh 8 năm sau
này cũng sẽ là kết quả của những gì anh suy nghĩ, lựa chọn và hành động từ ngày hôm
nay. Cho dù tôi hay anh có là ai chăng nữa thì chúng ta vẫn mãi là bạn
thân. Tôi không thể giúp anh về tài chánh tiền bạc, nhưng tôi có thể giúp anh suy
nghĩ để định hướng cuộc sống tương lai của mình. Hôm nay tôi không cam
kết gì với anh, nhưng tôi cho anh niềm tin để thành công. Vậy
nhé. Tiền cà phê hôm nay anh phải trả đấy nhé !