Đức Thánh Cha Phanxicô gặp người nghèo, tù nhân, giới văn hóa và
giới trẻ tại Cagliari, Sardegna
vi.radiovaticana.va2013-09-23
15:50:44 –
ĐTC
Phanxicô đã dành 12 tiếng đồng hồ để viếng thăm Tổng giáo phận
Gặp gỡ người nghèo, tù nhân và Caritas
Sau
thánh lễ, ĐTC đã dùng bữa với các GM đảo Sardegna tại Đại chủng viện miền, rồi
lúc quá 3 giờ chiều ngài đến Nhà thờ chính tòa Cagliari để gặp gỡ người nghèo
và các tù nhân do tổ chức Caritas trợ giúp.
Có 130
người nghèo cùng với một số tù nhân và các nhân viên Caritas hiện diện tại Nhà
Thờ, trong bầu không khí hân hoan và cảm động.
Trong
bài huấn dụ tại cuộc gặp gỡ, ĐTC nói:
“Khi
nhìn Chúa Giêsu chúng ta thấy Chúa đã chọn con đường khiêm hạ và phục vụ. Đúng
ra, chính bản thân Chúa là con đường ấy... Con đường của Chúa là con đường bác
ái. Vì thế chúng ta thấy bác ái không phải chỉ là ban cấp sự giúp đỡ, nhưng là
sự chọn lựa một lối sống; là con đường khiêm hạ và liên đới. Sự khiêm hạ của
Chúa Kitô không phải là để dạy đời, không phải là một tình cảm, nhưng đó là
điều chân thực: Chúa muốn trở nên bé nhỏ, ở với những người hèn mọn, với những
người bị loại trừ, ở với chúng ta là những người tội lỗi. Nhưng chúng ta cần để
ý, đây không phải là một ý thức hệ! Nhưng là một lối hiện hữu và sống, đi từ
tình yêu, từ con tim của Thiên Chúa Cha.
“Nhưng
nhìn ngắm Chúa mà thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải theo Chúa nữa. Và đó là khía
cạnh thứ hai. Chúa Giêsu không đến để trình diễn cho người ta thấy. Chúa Giêsu
là đường và con đường là để bước theo.”
ĐTC
cám tạ Chúa vì sự dấn thân của tất cả những anh chị em tận tụy quảng đại tại
“Chúng
ta phải thực thi các công việc từ bi bác ái với lòng từ bi, dịu dàng, và luôn
luôn với lòng khiêm tốn! Anh chị em biết không: Đôi khi người ta cũng thấy sự
kiêu hãnh trong việc phục vụ người nghèo! Một số người làm đẹp, sống bằng người
nghèo; một số người lợi dụng người nghèo để phục vụ cho tư lợi hoặc cho phe
nhóm của họ. Tôi biết đó là chuyện phàm nhân, nhưng điều ấy không tốt! Và tôi
muốn nói hơn nữa, đó là tội lỗi! Tốt hơn những người ấy nên ở nhà.”
“Khi
theo Chúa Kitô trên con đường bác ái, chúng ta gieo vãi hy vọng. Đó là xác tín
thứ ba mà tôi muốn chia sẻ với anh chị em. Xã hội Italia ngày nay đang rất cần
hy vọng, đặc biệt tại đảo Sardegna này. Ai có trách nhiệm chính trị và dân sự
thì có nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ cần được hỗ trợ tích cực, như những công dân...
“Nhưng
trong tư cách là Giáo Hội, tất cả chúng ta đều có một trách nhiệm lớn, đó là
gieo vãi hy vọng bằng những công việc liên đới, luôn tìm cách cộng tác một cách
tốt đẹp hơn với các tổ chức công cộng, trong sự tôn trọng các thẩm quyền liên
hệ. Đức bác ái diễn tả cộng đoàn, và sức mạnh của cộng đoàn Kitô là làm tăng
trưởng xã hội từ bên trong như men. Tôi nghĩ đến những sáng kiến của anh chị
với các tù nhân trong các nhà tù, tôi nghĩ đến sự thiện nguyện của bao nhiêu
hội đoàn, đến tình liên đới với các gia đình đang chịu đau khổ nhiều hơn vì
thiếu việc làm. Về điểm này, tôi nói với anh chị em: hãy cam đảm, đừng để cho
người ta cướp mất niềm hy vọng và hãy tiến bước!
Sau
bài huấn dụ, ĐTC đã chào thăm nhiều người. Có những người nhân dịp này trao cho
ngài những lá thư riêng hoặc một món quà nhỏ.. Ngài mời mọi người đọc kinh Lạy
Cha trước khi ban phép lành kết thúc.
Trước
khi rời Nhà thờ chính tòa
Gặp
giới văn hóa
Hoạt
động thứ hai của ĐTC chiều chúa nhật vừa qua là cuộc gặp gỡ với giới văn hóa
lúc quá 4 giờ chiều tại thính đường Giáo Hoàng phân khoa thần học ở
Ngỏ
lời trong dịp này, sau lời chào mừng của LM khoa trưởng thần học và hai giáo sư
viện trưởng Đại học, ĐTC đã trình bày một số suy tư dựa trên đoạn Tin Mừng về
thái độ của hai môn đệ trên đường làng Emmaus sau khi Chúa chịu chết, họ rời
khỏi thành Jerusalem và trở về quê. ĐTC đã cô đọng suy tư của ngài trong 3
điểm: thất vọng, cam chịu và hy vọng.
Thứ 1.
Hai môn đệ mang trong tâm hồn nỗi đau khổ và lạc hướng vì cái chết của Chúa
Giêsu, họ thất vọng vì sự việc xảy ra. Chúng ta thấy tâm tình tương tự trong
tình trạng chúng ta ngày nay: thất vọng, vỡ mộng, vì cuộc khủng hoảng không
những về kinh tế tài chánh, nhưng cả về môi sinh, giáo dục và luân lý nữa. Đó
là một cuộc khủng hoảng liên quan đến hiện tại và tương lai lịch sử, trong cuộc
sống con người thuộc nền văn minh tây phương và liên hệ tới toàn thế giới... Ít
nhất trong 4 thế kỷ gần đây, người ta chưa hề thấy tình trạng những xác tín
chắc chắn cơ bản bị rúng động như hiện nay, những xác tín ấy vốn tạo nên cuộc
sống con người. Tôi nghĩ đến sự suy thoái môi trường, những chênh lệch xã hội,
tiềm năng kinh khủng của võ khí, hệ thống kinh tế tài chánh, sự phát triển, sức
nặng của các phương tiện thông tin, truyền thông, chuyên chở.
2. “Đâu
là những phản ứng đứng trước thực tại ấy? Hai môn đệ làng Emmaus đã có phản ứng
cam chịu, tìm cách trốn chạy khỏi thực tại, rời bỏ thành
3. ĐTC
nhận xét rằng: Về điểm này chúng ta tự hỏi: có một con đường phải đi trong tình
trạng của chúng ta hay không? Phải chăng chúng ta phải cam chịu, trốn chạy thực
tại, rửa tay và co cụm vào mình? Tôi nghĩ không những có một con đường phải đi,
nhưng chính trong thời điểm lịch sử này, chúng ta được thúc đẩy tìm thấy những
con đường hy vọng, mở ra những chân trời mới cho xã hội chúng ta. Và đây chính
là vai trò của Đại học như một nơi soạn ra và thông truyền kiến thức, huấn
luyện về sự khôn ngoan theo nghĩa sâu xa nhất của từ này, giáo dục toàn diện
con người.
Trong
ý hướng trên đây, ĐTC nói đến 3 vai trò của đại học: Đại học như một nơi phân
định, đọc thực tại và phân tích suy xét, không chút sợ hãi, không hoảng hốt..
Đại học, như một môi trường của sự khôn ngoan có chức năng rất quan trọng là
huấn luyện về sự phân định, để nuôi dưỡng hy vọng.
Tiếp
đến đại học như một nơi kiến tạo nền văn hóa gần gũi. Sự cô lập và co cụm vào
mình hoặc đóng khung trong những lợi lộc riêng của mình không bao giờ là con
đường tái tạo hy vọng và thực huện sự canh tân, trái lại chính sự gần gũi, nền
văn hóa gặp gỡ mới làm được điều đó. Đại học là nơi ưu tiên để thăng tiến,
giảng dạy và sống nền văn hóa đối thoại..
ĐTC
nhận xét rằng khi Chúa Giêsu đến gần các môn đệ làng Emmanus, ngài đồng hành,
lắng nghe cái nhìn thực tại, sự thất vọng của họ, đối thoại với họ, và với cách
thức đó, Ngài khơi dậy nơi họ niềm hy vọng, những chân trời mới đã hiện diện,
mà chỉ có cuộc gặp gỡ với Đấng Phục Sinh giúp nhận ra.
Yếu tố
sau cùng: Đại học là nơi huấn luyện về tình liên đới.. Phân định thực tại, nhận
thức khủng hoảng, thăng tiến một nền văn hóa gặp gỡ, và đối thoại, hướng về
tình liên đới, như yếu tố cốt yếu để canh tân xã hội chúng ta. Và ĐTC kết luận
rằng:
“Đức
tin ban cho các tín hữu Kitô chúng ta niềm hy vọng vững chắc thúc đẩy phân định
thực tại, sống sự gần gũi và tình liên đới vì Thiên Chúa đi vào lịch sử chúng
ta, trở thành ngừơi trong Đức Giêsu, ngụp lặn trong sự yếu đuối của chúng ta, trở
nên gần gũi tất cả mọi người, chứng tỏ tình liên đới cụ thể, nhất là với những
ngừơi nghèo khổ túng thiếu nhất mở ra cho chúng ta một chân trời vô biên và
chắc chắn của niềm hy vọng”.
Gặp
giới trẻ
Giã từ
giới văn hóa, ĐTC trở lại Quảng trường Carlo Felice gần bến tàu
Khi
ĐTC đến, họ đã dành cho ngài một cuộc tiếp đón nồng nhiệt. Một số đại diện bạn
trẻ đã chào mừng và xin ĐTC trả lời một số thắc mắc xin ngài giải đáp.
Trong
phần huấn dụ, ĐTC đã quảng diễn ý nghĩa đoạn Tin Mừng về sự tích các môn đệ vất
vả cả đêm mà không bắt được con cá nào từ hồ Galilea. Nhưng rồi Chúa Giêsu đến,
gọi Phêrô, Anrê, và Giacôbê và Gioan, cũng với các ngư phủ khác, ngài bảo Phêrô
thả lưới, nhưng ông nói: “Thưa thầy chúng con vất vả cả đêm mà chẳng được gì!”
Đó là
điểm đầu tiên ĐTC muốn nói tới, là kinh nghiệm về sự thất bại, có cái gì đó
không ổn, có một sự thất vọng.
ĐTC
nói: “Trong tuổi trẻ chứng ta đề ra dự phóng, hướng về đằng trước, nhưng nhiều
khi gặp phải thất bại, thất vọng: đó là một sự thử thách.
Cả
trong Giáo Hội, chúng ta cũng trải qua kinh nghiệm ấy: các LM, giáo lý viên,
những người linh hoạt vất vả rất nhiều, mất bao nhiêu năng lực, dồn toàn lực,
nhưng rốt cục không thấy những thành quả tương ứng với cố gắng. Đức tin bị suy
giảm, nhiều tín hữu không tích cực tham gia đời sống Giáo Hội, nhiều tín hữu
Kitô mệt mỏi và buồn sầu, nhiều người trẻ, sau khi chịu phép thêm sức, thì
không còn tham gia đời sống giáo xứ nữa.
ĐTC
đặt câu hỏi: đứng trước thực tại ấy chúng ta có thể làm gì? Chắc chắn một điều
không được làm là để cho mình bị thái độ bi quan và nản chí đè bẹp. Các bạn trẻ
không thể và không được sống mà không có hy vọng, hy vọng là điều thuộc về cuộc
sống của các bạn. Một người trẻ không có niềm vui và hy vọng thì thật là đáng
lo, và không còn là người trẻ nữa.
Thánh
Phêrô, trong giờ phút nguy kịch, thất bại, lẽ ra Người có thể chiều theo sự mệt
mỏi và nán chí, nghĩ rằng thật là vô ích và tốt hơn nên rút lui về nhà. Nhưng,
với lòng can đảm, thánh nhân ra khỏi mình và quyết định tín thác vào Chúa Giêsu
và nói: “Vâng lời Thầy con sẽ thả lưới!” Phêrô không nói: theo sức lực, theo
những tính toán, kinh nghiệm của con như một ngư phủ lành nghề, nhưng Người
nói: “theo lời Thầy”! Và kết quả là một mẻ cá lạ lùng, lưới đầy cá, đến độ suýt
bị rách!
Sang
điểm thứ 2: tín thác vào Chúa Giêsu. ĐTC nói:
“Chúa
luôn ở với chúng ta. Chúa đến bên bờ biển cuộc đời chúng ta, gần gũi với những
thất vọng của chúng ta, sự dòn mỏng, tội lỗi của chúng ta, để biến đổi chúng.
Các bạn đừng bao giờ ngừng tiếp tục cuộc chơi, như những thể tháo gia giỏi biết
đương đầu với những vất vả của việc tập luyện, để đạt kết quả! Những khó khăn
không được làm các bạn kinh hãi, nhưng thúc đẩy các bạn đi xa hơn. Hãy nghe
những lời Chúa nói với các bạn: “hãy ra khơi và thả lưới, hỡi các bạn trẻ
Sardegna! Các bạn hãy luôn ngoan ngoãn đối với Lời Chúa.. Khi những cố gắng
khơi dậy đức tin nơi các bạn đồng lứa dường như vô ích, như những vất vả suốt
đêm của các ngư phủ, các bạn hãy nhớ rằng với Chúa Giêsu, tất cả có thể thay
đổi. Lời Chúa đã làm đầy lưới, và lời Chúa làm cho công việc truyền giáo của
các môn đệ trở nên hữu hiệu. Theo Chúa Giêsu có nhiều đòi hỏi, và có nghĩa là
không hài lòng với những mục tiêu bé nhỏ, nhưng can đảm nhắm lên cao!
Điểm
thứ ba: “Hãy thả lưới bắt cá (v.4).” ĐTC nói: Các bạn trẻ Sardegna thân mến,
điều thứ ba tôi muốn nói với các bạn là các bạn cũng được mời gọi trở thành
những người ngư phủ lưới người. Các bạn đừng do dự dành trọn cuộc đời mình để
vui mừng làm chứng về Tin Mừng, nhất là cho các bạn đồng lứa tuổi.
“Tôi
muốn kể cho các bạn một kinh nghiệm bản thân. Hôm qua (21-9), tôi đã kỷ niệm 60
năm ngày tôi cảm thấy tiếng Chúa Giêsu trong tâm hồn tôi.. Tôi không bao giờ
quên. Chúa đã cho tôi nghe được mạnh mẽ rằng tôi phải đi con đường ấy. Lúc đó
tôi 17 tuổi. Tôi đã trải qua vài năm trước đó trước khi quyết định đi tu trở
thành cụ thể và chung kết. Sau bao nhiêu năm với một vài thành công, vui mừng,
những cũng có bao năm thất bại, mong manh, tội lỗi.. 60 năm trên con đường của
Chúa, đi theo Chúa, cạnh Chúa, luôn luôn cùng với Chúa. Tôi chỉ nói với các bạn
điều này: tôi không bao giờ hối hận vì đã đi theo Chúa! Không phải vì tôi mạnh
như Tarzan, tôi không hối hận vì cả trong những lúc đen tối, những lúc tội lỗi,
yếu đuối mong manh, thất bại, tôi đã nhìn Chúa Giêsu và tôi tin thác nơi Ngài
và Chúa không bao giờ để tôi một mình. Các bạn hãy tín thác vào Chúa Giêsu,
luôn tín thác vào ngài và tiến bước!
Sự
đóng góp của các bạn thật là quan trọng cho sứ mạng của Giáo Hội là rao giảng
Tin Mừng: Người trẻ làm tông đồ của người trẻ! Hãy nói với mọi người bằng cuộc
sống của các bạn và bằng niềm vui rằng Chúa Giêsu và sứ điệp của Ngài luôn thời
sự. Và các bạn hãy can đảm đi ngược dòng, đừng để mình bị cuốn theo dòng đời.
Gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô, cảm nghiệm tình thương và lòng từ bi của Chúa là một
cuộc phiêu lưu lớn nhất và đẹp nhất có thể xảy ra cho một người.
“Các
thánh cũng như vậy, các ngài không phải là hoàn hảo khi sinh ra, không là thánh
khi chào đời! Các ngài nên thánh vì đã tín thác vào lời Chúa và ra khơi như
Simon Phêrô. Các bạn hãy noi gương các ngài, tín thác nơi sự chuyển cầu của các
ngài và luôn luôn là những người hy vọng”.
Cuối
cuộc gặp gỡ, ĐTC còn chào thăm một số bạn trẻ, trong đó có những người khuyết
tật. Rồi lúc gần 7 giờ ngài đáp máy bay từ phi trường
Sở
cảnh sát ở
G. Trần Đức Anh OP