Bài
giảng Thánh lễ tại quảng trường Vựa Lúa - Malta
Sáng
ngày 3/4, ngày thứ hai của chuyến tông du, ĐTC đã chủ sự Thánh Lễ tại quảng
trường Vựa Lúa với khoảng 20 ngàn tín hữu tham dự, cùng với các đại diện các
Giáo hội Kitô và các tôn giáo khác.
Bài giảng Thánh lễ tại quảng trường
Vựa Lúa
Malta, ngày 3 tháng 4 năm 2022
Vừa
tảng sáng, Chúa Giêsu “trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người” (Ga 8,2). Câu
chuyện về người phụ nữ ngoại tình bắt đầu như thế. Bối cảnh thật thanh bình:
một buổi sáng ở nơi thánh, tại trung tâm của Giêrusalem. Nhân vật chính
là dân Thiên Chúa, những người đang ở trong sân của đền thờ để tìm
kiếm Chúa Giêsu, vị Thầy dạy: họ muốn lắng nghe Người, bởi vì những gì Người
nói đều soi sáng và sưởi ấm. Lời dạy của Người không trừu tượng, nó chạm đến và
giải phóng cuộc sống, biến đổi và canh tân nó. Đây là “khứu giác” của dân
Thiên Chúa, những người không hài lòng với ngôi đền làm bằng đá, nhưng tập
họp xung quanh con người của Chúa Giêsu. Ở trang này, chúng ta nhìn thấy đoàn
tín hữu của mọi thời đại, dân thánh của Thiên Chúa, mà ở Malta này rất đông đảo
và sống động, trung thành trong việc tìm kiếm Chúa, gắn bó với một đức tin cụ thể,
sống động. Tôi cảm ơn anh chị em vì điều này.
Trước
đoàn dân đến với mình, Chúa Giêsu không vội vàng: “Người ngồi xuống - theo lời
Tin Mừng - và bắt đầu giảng dạy họ” (câu 2). Nhưng có những chỗ trống trong
trường học của Chúa Giêsu. Có một số người vắng mặt: họ là chị phụ nữ và những
người tố cáo chị. Họ không đến với Thầy như những người khác, và lý do vắng mặt
của họ cũng khác: các kinh sư và người Pha-ri-sêu nghĩ rằng họ đã biết mọi sự,
rằng họ không cần sự dạy dỗ của Chúa Giêsu; đàng khác, người phụ nữ là một
người lạc lối, lạc lối tìm kiếm hạnh phúc bằng những con đường sai lầm. Do đó,
các lý do của sự vắng mặt thì khác nhau, và kết quả của câu chuyện của họ cũng
khác nhau. Chúng ta hãy tập trung vào những người vắng mặt này.
Trước
hết về những người tố cáo chị phụ nữ. Ở họ, chúng ta thấy hình ảnh của những
người tự hào mình là người công chính, tuân giữ luật pháp của Thiên Chúa, những
người tử tế và trật tự. Họ không để ý đến lỗi của mình, nhưng rất cẩn thận để
tìm ra lỗi của người khác. Vì vậy, họ đến gặp Chúa Giêsu: không phải với tấm
lòng rộng mở để lắng nghe Người, nhưng “để thử Người và để có bằng cớ tố cáo
Người” (câu 6). Đó là một ý định dò xét của những người sùng kính và mộ đạo,
những người biết Kinh Thánh, thường xuyên đến đền thờ, nhưng để chiều theo
những lợi ích riêng và không đấu tranh chống lại những ý nghĩ xấu đang khuấy
động lòng họ. Trong mắt mọi người, họ có vẻ là chuyên gia về Chúa, nhưng họ
thực sự không nhận ra Chúa Giêsu, trái lại họ xem Người như một kẻ thù cần phải
loại bỏ. Để làm điều này, họ đặt trước mặt Người một con người, như thể đó là
một đồ vật, khinh bỉ gọi cô là “người đàn bà này” và công khai tố cáo việc
ngoại tình của cô. Họ gây sức ép để người phụ nữ bị ném đá, trút lên cô sự ác
cảm của họ đối với lòng thương cảm của Chúa Giêsu. Họ làm tất cả những điều này
dưới danh nghĩa sự nổi tiếng là những con người đạo đức.
Anh chị
em thân mến, những nhân vật này nói với chúng ta rằng ngay cả trong thực hành
tôn giáo của chúng ta, con sâu của thói đạo đức giả và muốn chỉ tay vẫn
có thể len lỏi
vào. Tại bất kỳ thời điểm nào, trong bất kỳ cộng đoàn nào, luôn luôn có nguy cơ
hiểu sai Chúa Giêsu, về việc gọi danh Người trên môi miệng nhưng thực tế lại
phủ nhận Người. Và nó cũng có thể được thực hiện bằng cách giương cao các biểu ngữ
có hình Thánh giá. Vậy làm thế nào để xác thực chúng ta có phải là môn đệ của
trường học của vị Thầy hay không? Từ cái nhìn của chúng ta, từ cách
chúng ta nhìn người khác và từ cách chúng ta nhìn vào chính
mình. Đây là điểm xác định sự thuộc về của chúng ta.
Từ cách
chúng ta nhìn người lân cận của mình: liệu chúng ta có làm như hôm nay Chúa
Giêsu cho chúng ta thấy, nghĩa là, với một cái nhìn thương xót, hay một cách
phán xét, đôi khi thậm chí khinh thường, giống như những người tố cáo trong Tin
Mừng, những người đứng lên bênh vực Thiên Chúa nhưng không nhận ra việc chà đạp
lên anh em mình. Thực ra, những người tin rằng họ đang bảo vệ đức tin bằng cách
chỉ tay vào người khác cũng sẽ có cái nhìn tôn giáo, nhưng họ không theo tinh
thần Tin Mừng, bởi vì họ quên lòng thương xót, là trái tim của Thiên Chúa.
Để xác
thực xem chúng ta có phải là môn đệ chân chính của vị Thầy hay không, thì cũng
cần phải xác minh cách chúng ta nhìn chính mình. Những người tố cáo người phụ
nữ tự tin rằng họ không có gì để học. Quả thực dáng vẻ bên ngoài của họ rất
hoàn hảo, nhưng lại thiếu đi sự chân thật của trái tim. Họ là chân
dung của những người tin Chúa, trong mọi thời đại, làm cho đức tin trở thành
một yếu tố trang trọng, ở đó điều nổi bật là vẻ trang nghiêm bên ngoài, nhưng sự
nghèo khó bên trong, vốn là kho tàng quý giá nhất của con người, lại thiếu
vắng. Thực ra, đối với Chúa Giê-su, điều quan trọng là sự mở lòng của những ai
thấy mình chưa hoàn hảo, cần đến ơn cứu độ. Do đó, thật tốt khi chúng ta cầu
nguyện và tham dự các buổi cử hành tôn giáo trang trọng, cũng tự hỏi xem mình
có tương hợp với Chúa không. Chúng ta có thể hỏi Ngài trực tiếp: “Lạy Chúa
Giêsu, con ở đây với Ngài, nhưng Ngài muốn gì ở con? Ngài muốn con sửa chữa
điều gì trong trái tim con, trong cuộc sống của con? Ngài muốn con nhìn người
khác như thế nào?”. Thật tốt nếu chúng ta cầu nguyện như thế, bởi vì Thầy không
hài lòng với vẻ bề ngoài, nhưng tìm kiếm sự thật của trái tim. Và khi chúng ta
mở lòng đón nhận sự thật, Người có thể làm nên những điều kỳ diệu nơi chúng ta.
Chúng
ta nhìn thấy điều đó nơi người phụ nữ ngoại tình. Tình trạng của
chị dường như nguy kịch, nhưng với cái nhìn của Người, một chân trời mới không
thể nghĩ đến, được mở ra trước hết. Bị bao trùm bởi những lời sỉ nhục, chị sẵn
sàng nhận những lời nói cay nghiệt và những hình phạt nghiêm khắc, nhưng rồi
chị kinh ngạc khi thấy mình được Chúa tha bổng, mở ra cho chị một tương lai bất
ngờ: “Không ai lên án chị sao? – Chúa nói với chị - Tôi cũng không lên án chị;
thôi chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa” (các câu 10.11). Một sự khác
biệt giữa vị Thầy và những người tố cáo, những người đã trích dẫn Kinh Thánh để
lên án; chính Chúa Giêsu, Lời của Thiên Chúa, đã hoàn toàn phục hồi người phụ
nữ, khôi phục lại hy vọng của chị. Từ câu chuyện này, chúng ta học được rằng
mọi đánh giá, nếu không được đánh động bởi lòng bác ái và không chứa đựng lòng
bác ái, thì nhấn chìm thêm những ai tiếp nhận nó. Trái lại, Thiên Chúa luôn mở
ra một cơ hội và luôn biết tìm cách giải thoát và cứu rỗi.
Cuộc
sống của người phụ nữ đó thay đổi nhờ sự tha thứ. Nỗi khốn cùng và lòng thương
xót gặp nhau. Người phụ nữ thay đổi. Thậm chí chị có thể đi đến chỗ, được Chúa
Giêsu tha thứ, đến lượt mình cũng học cách tha thứ. Có lẽ chị sẽ thấy nơi những
người tố cáo không còn là những người cứng nhắc và xấu xa, mà là những người đã
cho phép chị gặp gỡ Chúa Giêsu. Chúa muốn rằng cả chúng ta là các môn đệ, chúng
ta là Giáo hội, được Người tha thứ, cũng trở thành chứng tá không mệt mỏi của
sự tha thứ, của một Thiên Chúa mà đối với Người, không tồn tại từ “không thể
phục hồi”; của một Thiên Chúa luôn tha thứ. Thiên Chúa luôn tha thứ. Còn chúng
ta thì nản lòng xin sự tha thứ. Thiên Chúa tiếp tục tin tưởng vào chúng ta và
luôn trao cơ hội để bắt đầu lại. Không có tội lỗi hay thất bại nào, được mang
đến với Người, mà không trở thành cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới, khác
biệt, theo dấu hiệu của lòng thương xót. Không có tội nào không thể đi trên con
đường này. Thiên Chúa tha thứ tất cả.
Vị
Thiên Chúa này là Chúa Giêsu. Người thực sự biết rõ Chúa Giêsu chính là người
cảm nghiệm được ơn tha thứ của Chúa, là người, giống như người phụ nữ trong Tin
Mừng, khám phá ra rằng Thiên Chúa đến thăm chúng ta ngang qua những vết thương
nội tâm chúng ta. Chính tại nơi đó, Chúa ưa thích hiện diện, vì Người đến không
phải cho những ai khỏe mạnh nhưng cho những người đau ốm (x. Mt 9,12). Và hôm
nay, chính người phụ nữ này, người đã kinh nghiệm được lòng thương xót trong
nỗi khốn cùng của chị và là người đi vào thế giới được chữa lành nhờ sự tha thứ
của Chúa Giêsu, gợi ý cho chúng ta, với tư cách là Giáo hội, trở lại trường học
của Tin Mừng, nơi trường học của Chúa của hy vọng, Đấng luôn tạo nên sự ngạc
nhiên. Nếu chúng ta noi gương Người, chúng ta sẽ không đặt trọng tâm vào việc
tố cáo tội lỗi, nhưng lên đường với tình yêu để tìm kiếm tội nhân. Chúng ta sẽ
không đếm những người có mặt, nhưng chúng ta sẽ tìm kiếm những người vắng mặt.
Chúng ta sẽ không lại chỉ tay vào người khác, nhưng sẽ bắt đầu lắng nghe. Chúng
ta sẽ không loại bỏ những người bị khinh thường, nhưng sẽ nhìn trước hết đến
những người bị coi là cuối cùng. Anh chị em thân mến, đây là điều hôm nay Chúa
Giêsu dạy chúng ta qua ví dụ này. Chúng ta hãy để mình được Người làm cho ngạc
nhiên. Chúng ta chào đón sự mới mẻ của Người với niềm vui.