PHẦN III :                      

ĐỨC GIÊ-SU CỨU CHUỘC TA

 

Con ngưới thời nào cũng phải đối đầu với đau khổ và sự chết. Tại sao có những người chất phác hiền lành lại gặp cảnh đau khổ, oan trái? Tại sao con người phải chết? Làm sao để vượt thắng những bế tắc do sự chết gây ra?

Đức Giê-su đã không trốn tránh đau khổ và sự chết. Ngài đã trải qua nỗi đau đớn và cô đơn tột cùng đến độ đã phải thốt lên : “Lạy Cha, sao Cha bỏ con ?”.

Chính khi chịu thương khó và chịu chết trên thập giá như thế, Con Thiên Chúa làm người đã giọi ánh sáng vào những câu hỏi trên đây của chúng ta. Nhờ đó, ta hiểu rằng :

1.    Chính tội lỗi loài người là đầu mối đưa đến đau khổ và sự chết.

2.    Đau khổ và sự chết trở nên có ý nghĩa và giá trị khi ta đón nhận với tình yêu thương.

3.    Nếu được liên kết với Thập giá của Đức Ki-tô, đau khổ và sự chết của mỗi người có thể làm phát sinh ơn ích cho bản thân và cho người khác.
“Hạt lúa rơi xuống đất, nếu không mục nát đi, thì chỉ trơ trọi một mình. Nhưng nếu mục nát đi mới trổ sinh nhiều bông hạt” ( Ga12,24 )
“Nếu ta cùng chết với Đức Ki-tô, ta sẽ cùng sống vơi Ngài. Nếu ta cùng đau khổ với Ngài, ta sẽ thống trị với Ngài” ( 2Tm2,11-12 )

Mục đích của phần 3 :

Giúp các em hiểu và sống mầu nhiệm Tử nạn và Phục Sinh.

Ý nghĩa và giá trị của đau khổ và của những hy sinh vất vả dưới ánh sáng tình yêu cứu chuộc.

Mở lòng mình ra quan tâm đến nỗii đau khổ của người khác.

 

 

Bài 19 :

ĐỨC GIÊ-SU CHẾT ĐỂ CHIẾN THẮNG ĐAU KHỔ VÀ SỰ CHẾT

Mt 26, 36-46

 

I.       CẦU NGUYỆN ĐẦU GIỜ

Lạy Chúa Giê-su, chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con giờ học giáo lý hôm nay. Xin Chúa ban thêm đức tin cho chúng con, giúp chúng con tin rằng Chúa đang hiện diện sống động giữa chúng con để yêu thương giảng dạy và hướng dẫn đời chúng con.

Lạy Chúa Thánh Thần, xin giúp chúng con dành thời gian này cho Chúa để lắng nghe và chiêm ngắm Chúa với tất cả sự chú tâm của chúng con.

Hát : hãy chiếu sáng tâm hồn con…

II.    DẪN VÀO LỜI CHÚA :

Trong kho tàng các dụ ngôn thời trung cổ có ghi lại một câu chuyện sau đây:

“Một lần kia, Thiên Chúa tỏ lòng thương xót một người luôn phàn nàn về cây thập giá quá nặng nề mà ông phải gánh vác. Vì thế, Ngài dẫn ông ta vào một gian phòng rộng, nơi dựng thập giá của cả nhân loại và nói ông: con hãy tự chọn lấy một thập giá nào mà con thấy hợp nhất cho con. Xoa tay sung sướng, ông ta đi rảo qua các thập giá để tìm: Ở đây ông thấy một thập giá rất mỏng nhưng lại rất dài và rất to; chỗ khác lại gặp thấy một câythập giá bé nhỏ nhưng lại nặng như chì. Chọn lựa hồi lâu, ông chọn được một cây thập giá ông ưa thích, nhưng lúc đặt thử lên vai ông mới khám phá ra nơi đặt lên vai lại có một cái ngạnh như chiếc gai đâm vào vai. Bước đi gần đến cuối gian phòng, ông bắt gặp một cây thập giá suýt chút nữa ông đi qua mà không nhìn thấy. Cây thập giá này không nặng cũng không nhẹ mà vừa tầm với chiều cao của ông. Oâng xin Chúa chọn cây thập giá đó để vác trong tương lai, nhưng khi nhìn kỹ lại ông mới khám phá ra đó chính là cây thập giá mà ông vẫn vác từ xưa đến nay.”

Con người chúng ta thường hay phàn nàn và ngại vác thập giá. Còn Chúa Giê-su, Ngài có chùn bước trước đau khổ không ?

Chúa Giê-su cũng xao xuyến trước cuộc khổ nạn, nhưng vì yêu Chúa Cha và yêu thương nhân loại tội lỗi, nên Ngài đã hoàn toàn xin vâng ý Chúa Cha như trong đoạn Tin Mừng của thánh Mat-thêu chúng ta sẽ công bố giờ đây.

Mời các em đứng, chúng ta cùng lắng nghe Lời Chúa:

III. CÔNG BỐ LỜI CHÚA : Mt 26, 36-46

                                                   Thinh lặng giây lát

IV.  GIẢI THÍCH LỜI CHÚA

1.Dẫn giải đoạn Kinh Thánh vừa công bố.

Mat-thêu muốn cho chúng ta nhận ra Đức Giê-su là người nắm vữngtất cả tình hình. Ngài biết cái gì sẽ đến cho mình và Ngài bình tĩnh tiến lên để tỏ rằng Ngài hoàn thành sứ điệp cho tới cùng (Mt 26,12.18)

Sau khi ăn lễ Vượt qua với các môn đệ. Chúa Giê-su vào cầu nguyện ở vườn Cây Dầu ( tại chân núi Ô-liu có một thửa vườn, gọi là vườn Ghết-sê-ma-ni. Ghết-sê-ma-ni, tiếng Hip-ri có nghĩa là nơi ép dầu, máy ép dầu ( dầu ô-liu). Đây là nơi Chúa Giê-su và các môn đệ hay đến nghỉ đêm.)

Các môn đệ biết mình đang sống trong những biến cố trọng đại nhưng không ý thức rõ sắp xảy ra điều gì, và họ đã lăn ra ngủ hết vì mắt họ nặng trĩu. Đức Giê-su bảo họ: “Hãy cầu nguyện để khỏi sa cơn thử thách”. Còn chính Ngài thì không thể tránh được cơn thử thách ấy: “Ngài bắt đầu cảm thấy xao xuyến. Ngài bảo họ: Tâm hồn Thầy buồn sầu đến chết được” (Mc 14,34; Mt 26,39). Rồi Ngài để các bạn ở lại đó và rút vào sâu hơn một quãngđể cầu nguyện một mình tha thiết và sầu não : “Cha ơi, nếu được, xin cho chén này rời khỏi con. Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha” (c.39)

Mời các em cùng thảo luận để thấy rõ hơn những tâm tình của Chúa Giê-su:

2. Các em học sinh thảo luận

Đoạn Tin Mừng này là một câu chuyện kể.

a.Đoạn văn nói tới những nhân vật nào?

- Đức Giê-su, các môn đệ, Phê-rô, Gio-an, Gia-cô-bê, Chúa Cha, những kẻ tội lỗi, kẻ nộp Thầy.

- Nhân vật chính : Chúa Giê-su

b.Câu tóm ý cả đoạn : câu 39

c.Đặt tựa đề ngắn : Đức Giê-su cầu nguyện tại vườn Ghết-sê-ma- ni.

3.Bài học giáo lý:

Lần thứ ba, Đức Giê-su trở lại. Thấy các môn đệ vẫn còn đang ngủ, Ngài bảo các ông:

-Lúc này mà còn ngủ sao ? Thôi, đủ rồi. Giờ đã điểm. Này Con Người bị nộp vào tay phường tội lỗi. Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!

Ngài chưa nói dứt lời thì Giu-đa, một người trong Nhóm Mười Hai, xuất hiện, dẫn theo một đám đông trang bị gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế, kinh sư và kỳ mục sai đến. Trước đó, Giu-đa đã căn dặn họ:

-Hễ tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh hãy bắt lấy và điệu đi cho cẩn thận.

Giu-đa tiến lại gần Chúa Giê-su và nói:

-Thưa Thầy !

Rồi hắn hôn Ngài. Đám thủ hạ liền ra tay bắt Ngài. Nhưng bỗng Phê-rô tuốt gươm ra, chém đứt tai phải tên đầy tớ của thượng tế. Chúa Giê-su liền lên tiếng:

-Thôi, ngừng lại!

Và Ngài sờ vào tai tên đầy tớ, chữa cho hắn. Quay sang đám đông vây quanh, Chúa Giê-su nói:

-Ta là một tên cướp sao mà các ông đem gươm giáo, gậy gộc đến bắt ? Ngày ngày, ta vẫn ở giữa các ông, vẫn giảng dạy ở Đền Thờ, mà các ông không bắt. Nhưng thế này là để lời Sách Thánh được ứng nghiệm!

Bấy giờ các môn đệ bỏ Chúa Giê-su mà chạy trốn hết.

3.1 Một vụ án

-Chúa Giê-su trước toà thượng tế cai-pha và khan-na:

(Ga 18,13-24; Mt 26,57-66; Mc 14, 53-65;Lc 22,54-55)

Bắt được Chúa Giê-su, họ liền điệu Ngài đến dinh thượng tế Cai-pha

Tại sao họ điệu Chúa Giê-su đến dinh Cai-pha ? Bởi vì những người đi bắt Chúa Giê-su là thủ hạ của dinh thượng tế. Họ được các thượng tế và kỳ mục ( Thượng Hội đồng) sai đến bắt Chúa Giê-su. (mt 26,47).

Hội đồng lãnh đạo Do Thái họp lại để tìm chứng cớ buộc tội. Người ta tố cáo Chúa Giê-su nhiều tội nhưng không tìm được nhân chứng. Cuối cùng vị thượng tế đã nghĩ ra một cách. Oâng nói với Ngài:

-Nhân danh Thiên Chúa hằng sống, tôi truyền cho ông phải nói cho chúng tôi biết: Oâng có phải là Đấng Ki-tô Con Thiên Chúa không ?

Đức Giê-su không phủ nhận (x.Mt 26,63-66).

Câu hỏi của vị thượng tế đã gài Đức Giê-su vào thế vừa bị buộc tội về tôn giáo, vừa bị buộc tội về chính trị :

-Tội phạm thượng vì dám nhận mình là Con Thiên Chúa.

-Tội dấy loạn vì dám xưng mình là Ki-tô, một tước hiệu đồng nghĩa với “Vua Do Thái”.

Sau khi nhất trí lên án tử cho Đức Giê-su, họ cho trói Ngài lại và giải đi nộp cho tổng trấn Phi-la-tô.

- Chúa Giê-su trước toà tổng trấn Phi-la-tô:

( Mt 27,11-31; Mc 15,1-20; Lc 22,66-23,11; Gắ,28-19,3)

Đến dinh tổng trấn Phi-la-tô, họ tố cáo Ngài đã tự xưng mình là Vua Do Thái, xúi dục dân nổi loạn. Phi-la-tô thấy rõ chỗ vô lý của lời buộc tội. Nếu thực sự Đức Giê-su âm mưu khởi nghĩa thì đời nào người Do Thái lại tố cáo Ngài. Oâng tìm cách tha Ngài bằng cách chuyển Ngài qua vua Hê-rô-đê và bằng cách hỏi dân chúng muốn phóng thích Chúa Giê-su hay Ba-ra-ba, một tên bạo động và giết người nguy hiểm, theo như thông lệ vẫn làm trong dịp lễ lớn. Thế nhưng người Do Thái cương quyết đòi giết Chúa Giê-su. Thế là Phi-la-tô buộc phải chấp thuận cho người Do Thái dẫn Chúa Giê-su đi đóng đinh.

-Tóm ý : Vào đêm Lễ Vượt qua, Chúa Giê-su bị bắt và đưa đến dinh Cai-pha. Thượng Hội đồng Do Thái đã nhất trí lên án tử cho Chúa Giê-su, và họ giải nộp Ngài cho tổng trấn Phi-la-tô với những lời cáo gian. Trước áp lực của dân chúng Do Thái, Phi-la-tô đã chấp thuận cho họ dẫn Chúa Giê-su đi đóng đinh.

3.2 Yêu đến chết

(Mt 27,32-50; Mc 15,21-41; Lc 23, 26-49; Ga 19,17-30)

Trong khi người Do Thái xử tử bằng cách ném đá thì người Rô-ma dùng hình phạt đóng đinh treo lên thập giá. Đây là khổ hình dành riêng để xử các nô lệ và những người phản loạn.

Phạm nhân phải tự mình vác cây gỗ đến pháp trường. Đến nơi, người ta lấy đinh đóng hai cổ tay phạm nhân vào thanh gỗ ngang rồi kéo lên cột một cây trụ chôn sẵn. Bị treo như thế, chẳng mấy chốc các cơ bắp toàn thân đều bị co cứng rất đau đớn và mất máu dần dần, phạm nhân khát nước và bị ngộp thở.

Chúa Giê-su bị treo lên vào giữa giờ thứ ba và giờ thứ sáu (tức là 9 giờ sáng đến trưa) và tắt thở vào giờ thứ chín ( tức 3 giờ chiều)

Chúa Giê-su chịu đóng đinh và chết trên thập giá tại Núi Sọ, dưới thời tổng trấn Phi-la-tô. Xác Ngài được mai táng trong mồ còn linh hồn Ngài về với tổ tiên, quen gọi là xuống ngục Tổ tông.

Lời tuyên xưng Chúa Giê-su xuống ngục tổ tông nhằm nói lên hai điều :

-          Chúa Giê-su đã chết thực sự

-          Chúa Giê-su đem ơn cứu độ cho những người công chính đã chết trước Ngài.

-Tóm ý :

Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hy sinh tính mạng mình cho người mình yêu ( Ga 15,13). Chúa Giê-su đã đi đến tận cùng của tình yêu: Ngài đã chết trên thập giá vì yêu thương nhân loại.

3.3 Sự khôn ngoan của Thập giá

Thập giá, đối với người Do Thái là một sự ô nhục, đối với người Hy lạp là một sự điên rồ. Thế nhưng, với Thiên Chúa, đó lại là sự khôn ngoan (1Cr 23,25).

Thập giá gồm một thanh gỗ dọc và một thanh gỗ ngang, được dựng lên như dấu hiệu nối kết mọi người với nhau. Trên dấu hiệu ấy, Con Thiên Chúa đã hiến mạng sống và đổ máu mình làm của lễ để thiết lập giao ước mới và là giao ước vĩnh cửu giữa Thiên Chúa và toàn thể nhân loại.

Ngược với thái độ của A-đam, Chúa giê-su đã hạ mình vâng phục đến chết trên Thập giá. Nhờ đó Ngài đã sửa lại được mọi lỗi lầm của loài người và giao hoà ta với Thiên Chúa. Vì là Con Thiên Chúa làm người nên sự chết của Ngài có sức đem lại ơn cứu chuộc cho mọi người.

Người ta đã giải Đức Giê-su đến nơi hành quyết cùng với hai “tên cướp”, để đóng đinh cả ba vào thập giá. Có lẽ chưa bao giờ người ta đã nghĩ ra một thứ cực hình nhục nhã và đau đớn hơn khổ hình thập giá.

Khi chịu đau khổ đến chết vì ta, Chúa Giê-su mời gọi ta vác thập giá theo Ngài, tức là đón nhận mọi đau thương với lòng yêu mến để được kết hiệp với Ngài mật thiết hơn.

Đối với người Ki-tô hữu, Thập giá là dấu hiệu của Tình yêu Chúa dành cho ta và cũng là dấu hiệu của Đức tin.

Hằng năm,chúng ta kính nhớ cuộc thương khó chúa vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Ngày đó, chúng ta cảm ơn Chúa đã chết để cứu chuộc chúng ta và chúng ta tôn kính Thánh giá Chúa.

-Tóm ý : Chúa Giê-su đã bị lăng nhục và giết chết trên Thập giá. Cho nên đối với người Ki-tô hữu, Thập giá trở thành dấu hiệu của Tình yêu Chúa dành cho ta và cũng là dấu hiệu của Đức tin.

*TÓM Ý TOÀN BÀI :

Vì yêu thương chúng ta, “ Thiên Chúa đã sai Con của Ngài đến hy sinh làm của lễ đền tội cho chúng ta” (2 Cr 5,19)

Nhờ yêu thương, vâng phục Chúa Cha “đến nỗi chết trên Thập giá” (Pl2,8), Chúa Giê-su hoàn tất sứ mạng đền tội của Người Tôi Tớ đau khổ, “làm cho muôn người nên công chính bằng cách gánh lấy tội lỗi của họ” ( Is 53,11; x.Rm 5,19)

V.     CẦU NGUYỆN GIỮA GIỜ

Lạy Chúa Giê-su, vì yêu thương chúng con, Chúa đã chấp nhận chết trên Thập giá. Xin Chúa giúp con nhận ra trong cuộc khổ nạn và cứu chuộc của Chúa một gương sáng để biết cách chịu đựng, biết cách chết đi trong cơn hấp hối và những đau khổ của đời sống hằng ngày để chúng con có thể sống đầy đủ và sáng tạo hơn.

Chúa chấp nhận những phũ phàng của cuộc sống con người một cách kiên nhẫn và khiêm nhường cũng như chấp nhận tất cả những cực hình trong cuộc khổ nạn của Chúa. Xin giúp chúng con chấp nhận những đau đớn và những va chạm xảy ra mỗi ngày như những cơ hội để lớn lên và trở nên giống Chúa hơn.  Chúng con cầu xin, vì Chúa…

VI.  SINH HOẠT GIÁO LÝ   Hát : Vinh quang của ta là Thánh giá Đức Ki-tô

VII.           BÀI TẬP

Em hãy kể ra 14 chặng đường Thương khó của Chúa Giê-su. Trong 14 chặng đó, chặng nào đánh động em, giúp em cảm nghiệm được tình thương của Chúa Giê-su dành cho em và thôi thúc em yêu mến Ngài hơn.

Hoặc câu hỏi trắc nghiệm sau :

Em hãy chọn câu đúng nhất :

1.     Hy tế của Đức Giê-su là do:

  a.Hồng ân của chính Chúa Cha ban tặng cho nhân loại.

  b.Lòng yêu mến Chúa Cha và yêu thương nhân loại của Chúa Giê-su.

  c.Thượng Hội đồng Do Thái đã kết án tử cho Chúa Giê-su.

  d. Cả 3 câu đều đúng.

  e.Câu a và b đúng

                   ( câu e )

2.     Phi-la-tô chấp nhận cho người Do Thái đóng đinh Chúa Giê-su vì :

  a.Oâng có quyền.

  b.Oâng sợ dân chúng nổi loạn và sợ mất ngôi vị.

  c.Oâng lầm lẫn không biết rõ sự thật.

  d.Cả 3 câu đều đúng.                                     ( câu b )

3.     Đối với người Ki-tô hữu, Thập giá là:

a.Dấu hiệu của Tình yêu Chúa dành cho ta.

b.Dấu hiệu của Đức tin

c.Lời mời gọi ta kết hiệp với Chúa Giê-su cách mật thiết hơn.

d.Cả 3 câu đều đúng                                     ( câu d)

VIII.        ĐIỀU DỐC LÒNG

  1.Đoạn văn giúp ta biết gì về Thiên Chúa và tình thương của Người ?

     Chúa Giê-su đã yêu thương chúng ta đến độ hy sinh mạng sống để cứu chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi và sự chết.

  2. Qua đoạn văn này, hôm nay Thiên Chúa muốn dạy riêng tôi điều gì ?

Tôi đang làm nô lệ cho thói hư tật xấu nào ?

 Hãy cùng với Chúa Giê-su chiến đấu để có thể vươn lên, sống hiên ngang làm con người tự do của Thiên Chúa.

- Chúa Giê-su đã chết vì tôi, vì yêu tôi. Noi gương Chúa, tôi quyết tâm sống yêu thương  phục vụ mọi người.

IX.  CẦU NGUYỆN CUỐI GIỜ

Lạy Chúa Giê-su, chúng con dâng lên Chúa tâm tình tri ân về những ơn Chúa đã ban cho chúng con trong giờ giáo lý này. Xin Chúa giúp chúng con nhìn thấy và sẵn sàng chấp nhận thập giá, bất kỳ thập giá nào, miễn sao đó là ý Chúa muốn gửi đến cho con. Xin Chúa thương nâng đỡ chúng con trên bước đường đời này đầy gian nan thử thách. Amen.