N  G  Ô  N      N  G 

__________________________________________

Mt 12,35

 

        Không ai muốn sống cô đơn vì sống là phải sống với. Sống với là muốn sống thành tập thể mà tập thể là một xã hội.  Sống trong xã hội là phải có đời sống chung mà Kinh thánh đã từng ca ngợi :

                        Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay,

                        Anh em được sớng vui vầy bên nhau.

                                (Thánh vịnh 133,1)

,

        Sống chung là phải có sự trao đổi để thông cảm với nhau, nên cần có phương tiện thông cảm và phương tiện,  đó là ngôn ngữ.

 

I. NGÔN NGỮ LOÀI NGƯỜI.

 

        Nhiều nhà xã hội học đã định nhgĩa người là con vật có xã hội tính (Homo est animal sociale) nên muốn sống thành tập thể, thành một xã hội có tổ chức nên những người trong xã hội phải có phương tiện diễn tả và trao đổi tư tưởng cũng như tâm tình của mình. Thượng Đế đã ban cho con người một phương tiện hữu hiệu, đó là ngôn ngữ.

 

        Theo Đào duy Anh, tự mình nói là ngôn, đáp lại người khác gọi là ngữ. Nên ngôn ngữ là nói năng  hay tiếng nói của từng dân tộc.

 

        Theo nghĩa hẹp thì ngôn ngữ là nói nằng, nhưng theo nghĩa rộng thì ta có thể coi ngôn ngữ là lời nói, chữ viết hay cử chỉ vì tất cả là phương tiện để con người phát biểu tư tưởng cũng như trao đổi tâm tình.

 

II. NGÔN NGỮ LỜI NÓI.

 

        Lời nói là phương tiện diễn tả hữu hiệu nhất. Không ai có miệng mà không nói, chỉ có người câm mới không nói :

                        Người ta có miệng có môi,

                        Khi buồn thì khóc, khi vui thì cười.

                                (Ca dao)

 

            Cho dùø ngôn ngữ là phương tiện cần thiết và hữu hiệu của con người trong xã hội nhưng nó cũng có mặt phải mặt trái của nó.  Vì thế,  Giám mục Fénelon đã khuyên :”Ngôn ngữ cũng phải lịch sự như y phục phải cho chỉnh tề”.  Cổ nhân cũng có câu :

                       

                        Nhất ngôn thuyết quá,  tứ mã nan truy

                        (Một lời nói quấy quá, bốn ngựa đuổi cũng không kịp)

                                        (tục ngữ)

1.      Cái lợi của ngôn ngữ nói.

                                               

Người ta dùng lời nói để diễn tả và truyền đạt tư tưởng cũng như tâm tình của nhau, nhất là

trong dời sống vợ chồng như diễn tả tình yêu thương.  Còn gì đẹp bằng những lời nói khi hai người yêu nhau qua những tiếng xưng hô : anh ơi, em à, mình ơi, cục cưng của anh...  Nhờ lời nói thân tình mà tình yêu của hai người càng thêm thắm thiết, cuộc đời càng thêm vui, càng có ý nghĩa :

 

                        Chẳng được miếng thịt miếng xôi,

                        Cũng được lời nói cho nguôi tấm lòng.

                                (Ca dao)

 

2.      Cái hại của ngôn ngữ nói.

 

Người ta cũng có thể dùng lời nói để phun ra những cái xấu xa từ trong lòng mình cho người

khác :”Người tốt thì rút cái tốt từ kho tàng tốt của mình; kẻ xấu thì rút cái xấu tù kho tàng xấu của mình “ (Mt 12,35 ; Mc 3,29 ; Lc 12,10).

 

        Khi không yêu nhau nữa, nhất là khi đã trở thành kẻ thù của nhau thì người ta không ngại ngùng dùng những từ ngữ rất chói tai :

                Vợ thì : thằng quỉ kia.

                Chồng thì : con đĩ  này – con quỉ cái – con sư tử cái.

        Vì thế, vợ chồng phải dè dặt trong lời nói, lời nói ra phải làm sao cho mát lòng nhau khiến người ta thêm vui sống :

 

                        Lời nói không mất tiền mua,

                        Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

                                (Ca dao)

 

III.  NGÔN NGỮ CỬ CHỈ.

 

        Ngoài lời nói ra, người ta còn dùng cử chỉ hay thái độ để diễn tả tư tưởng và tình cảm. Cử chỉ hay thái độ cũng có thể làm cho người ta hài lòng hay khó chịu. Có một câu chuyện :

 

        Anh câm, chị cũng câm, thế mà vẫn tìm hiểu nhau và đi đến hôn nhân như mọi người khác. Không những thế, gia đình còn làm ăn khấm khá và dần dần sinh được 6 người con. Xóm giềng thấy thế ai cũng mừng cho gia đình câm và rỉ tai nhau : “Câm cũng khổ và cũng hay, khỏi có lời qua tiếng lại, cũng chẳng phải nghe tiếng nặng tiếng nhẹ, bớt được nhiều vụ va chạm xích mích”.

 

        Ai ngờ đâu, con người thật có lắm cách để bầy tỏ tình cảm của mình ! Vợ chồng câm mà vẫn cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt.  Cả hai cùng đưa nhau ra tòa ly dị. Thiên hạ hiếu kỳ lại được dịp đi xem. Tòa chấp thuận cho họ được ly dị nhau và quyết định mỗi bên phải nuôi 3 đứa,  cứ mỗi tháng hai bên gặp nhau một lần để cho con cái thăm bố mẹ và anh chị em thăm nhau.

 

        Thế nhưng vẫn không xuôi, lại cùng nhau ra tòa lần nữa, vì mấy lần gặp nhau cả hai vợ chồng vẫn có chuyện xích mích trong lúc con cái thì ríu tít vui vẻ. Toà xử : “Từ đây, ba tháng mới gặp nhau một lần”.

 

        Được một thời gian, gia đình ấy lại... dắt nhau ra tòa !  Vì vợ chồng vẫn tiếp tục sinh sự !  Toà phải đi đến một giải pháp sau hết :”Từ đây, con đi thăm mẹ và anh chị em, thì bố đừng đi theo; mà con đi thăm bố và anh chị em thì mẹ phải ở nhà. Chừng ấy mới yên được” !

 

        Đến đây xin dể anh chị em suy nghĩ tiếp.

 

Lm Giuse Đinh lập Liễm

Giáo xứ Kim phát

Th. 7/2002


Về trang Mục Lục
Trở Về Trang Nhà