Chúa Nhật thứ 1 Mùa Chay
(13-2-2005)
Bị cám dỗ
là hồng ân Thiên Chúa
ĐỌC LỜI
CHÚA
· St 2,7-9.3,1-7: (4) Rắn nói với người đàn bà: (5) «Ngày nào ông bà ăn trái cây đó, ông bà sẽ nên như
những vị thần biết điều thiện điều ác». (6) Bà liền
hái trái cây ăn, rồi đưa cho chồng cũng đang ở đó; ông cũng ăn.
· Rm 5,12-19: (15) Sự sa ngã của Ađam không sánh được
với ân huệ của Thiên Chúa. Nếu chỉ vì một người sa ngã, mà muôn người phải
chết, thì ân sủng Thiên Chúa ban nhờ Đức Giêsu Kitô, còn dồi dào hơn biết mấy.
· TIN MỪNG: Mt 4,1-11
Đức Giêsu chịu cám dỗ
(1) Bấy giờ
Đức Giêsu được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ. (2) Người ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau
đó, Người thấy đói. (3) Bấy giờ
tên cám dỗ đến gần Người và nói: «Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho
những hòn đá này hoá bánh đi! » (4) Nhưng Người đáp: «Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn
nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra».
(5) Sau đó,
quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt Người trên nóc đền thờ, (6) rồi nói với Người: «Nếu ông là
Con Thiên Chúa, thì gieo mình xuống đi! Vì đã có lời chép rằng: Thiên Chúa sẽ
truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi
vấp chân vào đá». (7) Đức Giêsu đáp: «Nhưng cũng đã có lời chép rằng: Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên
Chúa của ngươi».
(8) Quỷ lại đem Người lên một ngọn núi rất cao, và chỉ
cho Người thấy tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy, (9) và bảo rằng: «Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ
đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi». (10) Đức Giêsu liền nói: «Xatan kia, xéo đi! Vì đã có lời chép rằng:
Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một
mình Người mà thôi». (11) Thế rồi quỷ bỏ Người mà đi, và có các sứ
thần tiến đến hầu hạ Người.
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Có cám dỗ nào mà ta có chấp nhận cho xảy ra
thì nó mới xảy ra không? Có cám dỗ nào ta không muốn mà nó vẫn đến không? Hai
loại cám dỗ ấy, có loại nào có lợi hay có hại cho ta không?
2. Ý chí tự do của ta đóng vai trò nào khi bị cám
dỗ? Ta có chịu trách nhiệm khi chiều theo cơn cám dỗ không?
3. Ma quỷ có lợi dụng những gì có trong ta để cám dỗ ta không? Nếu ta
không có những thứ ấy thì ma quỷ có còn cám dỗ được ta nữa không?
Suy tư gợi ý:
Trong đời sống tâm linh và đạo đức, chúng ta thường
gặp hai loại cám dỗ mà chúng ta cần phân biệt: những cám dỗ mà ta tự cho phép
xảy ra, và những cám dỗ hoàn toàn ngoài ý muốn của ta.
1. Tự cho phép bị cám dỗ là sự liều mình nguy
hiểm
Nhiều khi ta bị cám dỗ là do ta tự nguyện hay liều
mình chấp nhận để mình bị cám dỗ. Cám dỗ loại này có ý chí tự do của ta tham dự
vào. Vì thế, nếu ta thua cơn cám dỗ thì ta phải chịu trách nhiệm nhiều hơn,
nghĩa là tội ta nặng hơn. Do đó, nếu tự lượng sức thấy không nắm chắc phần
thắng, thì người khôn ngoan không bao giờ liều chấp nhận để mình bị cám dỗ.
Chẳng hạn muốn giữ đức khiết tịnh trong đời sống tu trì cũng như đời sống hôn
nhân thì không nên tự cho phép mình giao du quá thân mật và tùy tiện với những
người khác phái. Tương tự như muốn kiêng ăn thì đừng để những thức ăn thật ngon
trước mặt.
Câu chuyện sau đây minh họa vấn đề này: «Hai vị
tăng kia khi trở về chùa phải băng qua một dòng suối rộng đầy nước. Lúc đó,
trời sắp tối, có một cô gái cũng muốn băng qua suối nhưng không biết làm cách
nào vì không có phương tiện. Thấy thế, vị sư già bèn bồng cô gái qua suối. Khi
về tới cổng chùa, vị sư trẻ hỏi vị sư già: “Tại sao thầy lại liều mình đụng
chạm tới thân thể phụ nữ như vậy?” Vị sư già trả lời: “Tôi đã bỏ cô gái đó ở
ngay bờ suối, tại sao thầy lại đem cô gái về tới tận đây?”».
Vị sư trẻ không dám giúp đỡ cô gái là rất khôn
ngoan, vì thầy thấy đó là một sự liều mình nguy hiểm. Nếu thầy đụng chạm tới
thân thể cô gái, có thể thầy sẽ phát sinh những tư tưởng không lành mạnh, chẳng
những ngay lúc ấy mà còn lâu dài về sau, ảnh hưởng tai hại cho việc tu tập của
thầy. Sự sa ngã trong tư tưởng và kết quả tai hại của nó đối với thầy có thể
lớn hơn nhiều so với sự thiệt hại của cô gái nếu cô không được giúp đỡ.
Tuy nhiên vị sư già giúp đỡ cô gái như thế cũng rất
đúng, vì ông đã già không còn ham muốn nhiều nữa, thêm vào đó, bản lãnh tu tập
cũng đã cao, việc thắng lướt cơn cám dỗ là chuyện dễ dàng đối với ông. Vả lại,
lòng từ bi đòi hỏi ông phải ra tay giúp đỡ. Vì thế, sự đụng chạm đến thân thể
cô gái chẳng làm ông bị thiệt hại gì. Thật vậy, dù ông đã bồng cô gái qua suối,
nhưng tư tưởng của ông «đã bỏ cô gái đó ở ngay bờ suối». Còn vị sư trẻ,
tuy không đụng chạm đến cô gái, nhưng bằng tư tưởng, thầy đã đem cô gái về
tới tận cổng chùa! May mà thầy từ chối giúp đỡ cô gái! Nếu không thì tư
tưởng thầy còn đem cô gái về tới tận đâu nữa!?
Không biết xa tránh những cám dỗ, tự tìm cám dỗ cho
mình, hoặc liều mình dấn thân vào những hoàn cảnh khiến mình bị cám dỗ… là
những hành động thiếu khôn ngoan và rất nguy hiểm. Và những người tự nguyện để
chịu cám dỗ như vậy thường là chẳng chóng thì chầy, cũng bị sa chước cám dỗ. Vì
hành động như thế chứng tỏ mình đã có một chiều hướng là sẵn sàng chấp nhận
phạm tội rồi!
2. Bị cám dỗ ngoài ý muốn là hồng ân của Thiên
Chúa
Tuy nhiên, những cơn cám dỗ hoàn toàn ngoài ý muốn
của ta, không do ta mong muốn, lại là những gì cần thiết và ích lợi để ta
trưởng thành hơn về tâm linh. Thật vậy, ta phải cám ơn Thiên Chúa đã để ta bị
cám dỗ, vì nhờ đó ta mới biết được mình đã yêu Thiên Chúa và thương tha nhân
đến mức độ nào, sự thánh thiện của ta được tới đâu. Những cơn cám dỗ giống như
những bài trắc nghiệm để chính ta hoặc người khác biết bản lãnh tâm linh ta tới
đâu. Thật vậy, mặc dù tổ chức những kỳ thi rất tốn kém, nhưng mọi trường học
(từ tiểu học đến đại học), mọi quốc gia, đều phải tổ chức các kỳ thi để xác
định được trình độ học vấn và tài năng của các học sinh, sinh viên. Điều đó cho
thấy việc trắc nghiệm tài năng – tức các kỳ thi – là một nhu cầu cần thiết và
tự nhiên trong đời sống con người.
Trong đời sống tâm linh cũng vậy, ai cũng muốn tiến
tới trong đời sống tâm linh, nên cần phải có những cơn cám dỗ, là những dịp
trắc nghiệm để ta biết bản lãnh và sự tiến triển tâm linh của ta tới đâu, lòng
yêu mến Thiên Chúa và thương yêu tha nhân của ta thế nào để tiếp tục tiến tới.
Thiên Chúa trắc nghiệm ta không phải để Ngài biết – vì Ngài không cần trắc
nghiệm thì cũng đã biết – mà để chính ta và mọi người biết. Con người thực của
ta được bày tỏ rõ rệt hơn khi bị cám dỗ. Cuộc đời ông Gióp là một trường hợp
điển hình. Thiên Chúa đã biết rõ lòng trung thành của ông, nhưng Ngài muốn ông
Gióp chứng tỏ cho chính ông và mọi người thấy sự trung thành ấy (G 1,11-12;
2,5-6).
Nếu ta thật sự yêu mến Thiên Chúa và tha nhân, thì mọi cám dỗ đều trở thành những dịp để ta chứng tỏ tình yêu thương ấy và bản lãnh tâm linh của ta. Chỉ những người không có bản lãnh, không có trình độ mới sợ bị trắc nghiệm, vì qua trắc nghiệm họ mới lòi cái dốt, cái kém của họ ra. Vì thế, cần nhìn một cách tích cực về những cơn cám dỗ, đừng nhìn nó như một cái gì tiêu cực. Nếu cám dỗ là một điều xấu, bất lợi cho tâm linh của ta, chắc hẳn Thiên Chúa đã không để nó xảy ra cho ta. Có nhìn tích cực về nó, hiểu được sự cần thiết và ích lợi của nó, ta mới lợi dụng được nó, nó mới trở nên ích lợi cho ta. Vả lại, còn có ơn Chúa luôn giúp ta thắng cám dỗ nữa.
3. Cơ cấu tâm lý của cám dỗ
Tất cả mọi người, ai cũng đều thấy trong bản thân
mình có hai khuynh hướng nội tại ngược chiều nhau:
– Khuynh hướng tốt lôi ta lên để ta trở thành người
vị tha, yêu Thiên Chúa và thương tha nhân, sẵn sàng hy sinh cho Thiên Chúa và
tha nhân. Người tốt là người để cho lực này thắng thế và càng ngày càng đi lên.
Lực này chính là ân sủng của Thiên Chúa nâng đỡ ta.
– Khuynh hướng xấu kéo ta xuống để ta trở thành
người ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình và làm lợi cho mình, sẵn sàng hy sinh vinh
quang Thiên Chúa và quyền lợi tha nhân cho lợi ích của mình. Người xấu là người
để cho lực này thắng thế và càng ngày càng đi xuống. Khi khuynh hướng xấu này
đang cố kéo ta xuống, đó chính là lúc ta bị cám dỗ.
Trong hầu hết mọi trường hợp, hai lực đó ngang bằng
với nhau. Và chính ý chí tự do của ta là yếu tố quyết định lực nào thắng: vào
chính lúc bị giằng co giữa hai lực ấy, ta thật sự muốn ngả theo lực nào thì lực
đó sẽ thắng. Chính vì thế ta chịu trách nhiệm về việc ta thắng hay thua cơn cám
dỗ.
Khi bị cám dỗ, nếu không sáng suốt, ta sẽ bị đánh
lừa vì sự khéo léo ngụy trang của Satan; hắn là tiêu biểu cho khuynh hướng xấu
ở trong ta. Đối với những người có tham vọng, hắn dùng chính những tham vọng
hết sức hấp dẫn ấy để cám dỗ ta: hắn dụ hễ làm theo ý hắn thì ta sẽ đạt được
tất cả những gì ta ham muốn. Chẳng hạn đối với bà Eva, hắn khơi lên trong bà
tham vọng muốn được bằng Thiên Chúa, và đề nghị thực hiện tham vọng ấy bằng
cách ăn trái cấm. Đối với những người tương đối đạo đức, Satan thường dùng
những chiêu bài thánh thiện để dụ dỗ: chẳng những có lợi cho mình mà còn đúng ý
Chúa nữa. Chẳng hạn, khi cám dỗ Đức Giêsu, Satan luôn dùng những câu có thật
trong Kinh Thánh để thuyết phục Đức Giêsu, để Ngài lầm tưởng làm theo ý hắn thì
không chỉ lợi cho mình mà còn hợp với ý Thiên Chúa nữa. Được cái này lại được
luôn cả cái kia thì còn gì khôn ngoan bằng!? Hắn còn có thể sử dụng ngay những
nhu cầu hết sức chính đáng của con người – như cái ăn, cái mặc, tiền bạc, nhà
cửa – để cám dỗ con người làm theo ý hắn. Chẳng hạn khi Đức Giêsu đói, hắn dụ
Ngài sử dụng quyền năng Thiên Chúa để hóa đá thành bánh mà ăn. Hắn khéo léo
lắm! Nên phải cẩn thận!
Do đó, nếu ta từ bỏ mọi tham vọng, diệt trừ tham
sân si, đừng ham sướng sợ khổ, sẵn sàng chấp nhận nhu cầu của mình không được
thỏa mãn, nhất là quyết tâm «từ bỏ chính mình» – tức coi nhẹ «cái tôi»
của mình, đừng coi nó quan trọng quá – để có thể «vác thập giá mình mà theo
Chúa» (Mt 16,24) thì Satan sẽ khó tìm ra cách để cám dỗ ta.
CẦU
NGUYỆN
Lạy Cha, khi Cha để con bị cám dỗ hầu con trưởng
thành hơn trong tình yêu và bản lãnh tâm linh, thì Cha luôn ban cho con không
chỉ đủ mà còn dư tràn sức mạnh để con chiến thắng cám dỗ. Thánh Phaolô đã từng
kinh nghiệm: «Ở đâu tội lỗi lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội»
(Rm 5,20). Điều quan trọng để con nhận được sức mạnh và ân sủng đó là con phải
tin tưởng vào quyền năng và sự dư tràn của ân sủng và sức mạnh Cha ban. Xin cho
con tin tưởng vững chãi vào ân sủng Cha.
Joan
Nguyễn Chính Kết