Chúa Nhật thứ 34 Thường Niên
(20-11-2005)
Thiên Chúa phán xét theo tiêu chuẩn duy nhất:
tình yêu đối với tha nhân
ĐỌC LỜI CHÚA
· Ed 34, 11-12. 15-17: (17) Phần các ngươi, hỡi
chiên của Ta, Ta sẽ xét xử giữa chiên với chiên, giữa cừu với dê.
· 1 Cr 15, 20-26. 28: (25) Đức Kitô phải nắm vương quyền cho đến khi Thiên
Chúa đặt mọi thù địch dưới chân Người. (26) Thù địch cuối cùng bị
tiêu diệt là sự chết, (27) vì Thiên Chúa đã đặt muôn loài dưới chân Đức
Kitô.
· TIN MỪNG: Mt 25, 31-46
Cuộc Phán Xét chung
(31) «Khi Con Người đến trong vinh quang của
Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển
của Người. (32) Các
dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người, và Người sẽ tách biệt họ với
nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê. (33) Người sẽ cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên
trái. (34) Bấy giờ
Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: «Nào những kẻ Cha Ta
chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo
thiên lập địa. (35) Vì
xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách
lạ, các ngươi đã tiếp rước; (36) Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu,
các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han». (37) Bấy giờ những người công chính
sẽ thưa rằng: «Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho
ăn, khát mà cho uống; (38) có
bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? (39) Có bao giờ chúng con đã thấy
Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?» (40) Đức
Vua sẽ đáp lại rằng: «Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như
thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho
chính Ta vậy». (41) Rồi
Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: «Quân bị nguyền rủa
kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và
các sứ thần của nó. (42) Vì
xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; (43) Ta là khách lạ, các ngươi đã
không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi
tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng». (44) Bấy giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng: «Lạy
Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần
truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu?» (45) Bấy
giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: «Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi
không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã
không làm cho chính Ta vậy». (46) Thế là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn
những người công chính ra đi để hưởng sự sống muôn đời».
CHIA SẺ
Câu
hỏi gợi ý:
1.
Ngày phán xét, Vua Vũ Trụ sẽ phán xét
con người dựa trên tiêu chuẩn nào? Ngài đã báo trước tiêu chuẩn ấy trong Tin
Mừng chưa?
2.
Ngài chỉ phán xét theo tiêu chuẩn duy
nhất ấy thì có hợp lý không? Ta phải sống thế nào để trở nên công chính trong
ngày phán xét ấy?
Suy
tư gợi ý:
1. Phải tôn vinh Đức Giêsu là Vua của bản thân ta
trước đã
Chúng ta tôn vinh Đức
Giêsu là Vua Vũ Trụ, điều đó thật chính đáng. Nhưng nếu Ngài chỉ là Vua vũ trụ,
chứ không phải là vua chính bản thân ta, vì vua của bản thân ta vẫn luôn luôn
là «cái tôi» của ta, là những tham vọng của ta, thì việc tôn vinh ấy ích lợi
gì? Ngài muốn được thật sự làm Vua của lòng ta, hơn là muốn ta tôn vinh, thờ
phượng Ngài như là Chúa Tể của những gì không phải là ta. Chỉ khi nào Ngài thật
sự là Vua của lòng ta, thì việc ta tôn vinh Ngài là Chúa Tể vũ trụ mới có ý
nghĩa. Chỉ khi ấy, bản thân ta mới trở thành Nước Trời: «Nước Trời ở trong
anh em» (Lc 17,21). Chính bản thân mỗi người có trở thành Nước Trời, thì
gia đình, đoàn thể, Giáo Hội và thế giới mới trở thành Nước Trời được. Vậy, để
xây dựng Nước Trời, ta phải bắt đầu từ chính bản thân ta đã, tương tự như lộ
trình mà Khổng Tử đã đề ra: «tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ».
Vậy, điều trước tiên ta
phải làm là nhận Đức Giêsu là Vua của bản thân mình đã. Nghĩa là trong mọi tình
huống cuộc đời, ta phải coi Ngài quan trọng hơn chính bản thân và tất cả mọi
thứ khác, thánh ý của Ngài quan trọng hơn ý riêng của ta hay của bất kỳ ai,
nghĩa là hoàn toàn quy phục Ngài, tuân theo thánh ý Ngài được biểu lộ qua những
đòi hỏi của tình yêu trong lòng ta. Vì bản chất của Ngài là tình yêu, nên nhận
Ngài làm Vua của lòng mình, trong thực tế là luôn luôn làm theo đòi hỏi của
tình yêu trong lòng mình. Đó cũng chính là nội dung giới luật yêu thương của
Ngài, và cũng là tiêu chuẩn chính yếu nhất và duy nhất để vào được Nước của
Ngài. Làm sao ta vào được Nước của Ngài khi ta chưa nhận Ngài là Vua của bản
thân ta, khi tình yêu đối với Ngài chưa thật sự thống trị lòng ta?
2. Ngày phán xét, Thiên Chúa phán xét theo tiêu
chuẩn nào?
Bài Tin Mừng này mặc
khải cho ta biết vào ngày phán xét, Ngài xét đoán mọi người theo tiêu chuẩn
nào. Bài Tin Mừng cho thấy Thiên Chúa chỉ phán xét theo một tiêu chuẩn duy
nhất, đó là mỗi người đã yêu thương tha nhân, đặc biệt những người nghèo hèn bé
mọn như thế nào. Bài Tin Mừng không nói đến việc Ngài xét về chuyện ta đã thờ
phượng Thiên Chúa ra sao, đã cầu nguyện nhiều hay ít, có siêng năng tham dự hay
cử hành các nghi thức tôn giáo hay không, có góp phần xây dựng thánh đường,
Giáo Hội không, có vào hội đoàn nào hay không…
Tất cả những sinh hoạt
tôn giáo ấy đều chỉ là những phương tiện nhằm giúp con người đạt được mục đích
duy nhất là trở nên giống Thiên Chúa, Đấng mà bản chất là tình yêu. Nhờ đó con
người trở nên yêu thương nhiều hơn, tốt hơn, cao thượng hơn, từ đó mạnh mẽ hơn,
bình an và hạnh phúc hơn. Nếu thực hiện những sinh hoạt tôn giáo mà không đạt
được mục đích ấy, thì ích lợi gì? Có được những chiếc xe tuyệt hảo, tối tân,
đắt tiền để đi đến một nơi cần thiết nào đó, nhưng cuối cùng chẳng tới được,
thì đâu ích lợi bằng một người đi bộ mà đến được đích. Nếu không đạt được tình
yêu chân thật trong lòng, điều ấy có nghĩa là có một điều gì không ổn trong
những sinh hoạt tôn giáo của ta. Có thể ta chưa nắm rõ mục đích của những sinh
hoạt ấy, hoặc thực hiện chúng với tâm tình vị kỷ, vụ lợi, hoặc chưa thật sự gặp
gỡ được Thiên Chúa trong những sinh hoạt ấy…
Để vào Nước Trời, Nước
của Tình Yêu, điều kiện tất yếu không có không được, đó là tình yêu chân thực
đối với Thiên Chúa, được thể hiện thành tình yêu đối với tha nhân. Vì không ai
có thể vào được Nước của Thiên Chúa, nếu người ấy không giống Thiên Chúa. Mà
bản chất của Thiên Chúa là tình yêu (x. 1Ga 4,8.16), nên giống Thiên Chúa có
nghĩa là có tình yêu, hay nói đúng hơn, là trở nên hiện thân của tình yêu.
3.
Tiêu chuẩn duy nhất để phán xét là tình
yêu đối với tha nhân
Ngày phán xét, Thiên
Chúa chỉ xét theo tiêu chuẩn duy nhất là tình yêu thì thật là hợp lý. Vì khi
Đức Giêsu xuống trần gian để thành lập Nước Trời, Ngài chỉ ban cho con người
một giới răn duy nhất, đó là: «Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu
thương anh em» (Ga 13,34). Nếu Ngài còn đưa ra nhiều giới răn khác, thì khi
phán xét, Ngài sẽ phải xét theo nhiều tiêu chuẩn khác nữa. Nhưng Ngài đã chỉ
đưa ra một giới răn duy nhất, nên khi phán xét, Ngài không thể xét theo một
tiêu chuẩn nào khác với giới răn duy nhất Ngài đã ra. Thật là vô lý khi chỉ yêu
cầu mọi người tuân giữ một điều duy nhất, rồi đến khi phán xét lại xét theo
nhiều tiêu chuẩn khác ngoài điều duy nhất ấy!
Đức Giêsu đã nhấn mạnh
đến giới răn này và nhấn mạnh tầm quan trọng của nó đến nỗi không hề đưa ra một
giới răn nào khác, để những người theo Ngài tập trung nỗ lực vào điều duy nhất
ấy, không quá phân tâm vào những chuyện phụ thuộc khác. Bài Tin Mừng này rõ
ràng lại nhấn mạnh thêm một lần nữa điều quan trọng ấy. Nhưng thật lạ lùng và
buồn cười thay, nhiều Kitô hữu lại chẳng quan tâm đến điều Ngài đã nhấn mạnh rõ
ràng đến như thế, mà lại cứ quan tâm những chuyện phụ thuộc khác! Vì thế, công
giữ đạo của họ cuối cùng hóa ra «công cốc», đúng như câu: «Dã tràng
xe cát biển Đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì»! Ngài đã từng trách
những người Pharisêu biết bao nhiêu lần, là cứ đặt quá nặng những điều phụ
thuộc, còn điều chính yếu thì lại coi quá nhẹ, lại còn dạy người ta như thế
nữa: «Các người nộp thuế thập phân về bạc hà, thì là, rau húng, mà bỏ những
điều quan trọng nhất trong Lề Luật là công lý, tình thương và lòng chân
thành» (Mt 23,23; x. 23,16-22). Vì thế, Ngài đã gọi họ là «quân dẫn
đường mù quáng!» (Mt 23,16.24; x. 15,14). Thế mà lạ lùng thay, ta lại cứ đi
vào vết xe đã đổ của họ!
4.
Đừng để mình phải ngạc nhiên trong ngày
phán xét
Điều đáng ta suy nghĩ
và quan tâm là sự ngạc nhiên của cả người được chúc phúc và người bị chúc dữ.
Cả hai loại đều hỏi Chúa hai câu tương tự nhau: «Lạy Chúa, có bao giờ chúng
con đã thấy Chúa đói mà (không) cho ăn, khát mà (không) cho uống; v.v…» (Mt
25,37-39.44). Rất có thể vào ngày đó, chính chúng ta cũng ngạc nhiên như vậy,
cho dù Ngài đã từng báo trước rất rõ ràng trong các sách Tin Mừng rằng Ngài sẽ
phán xét theo tiêu chuẩn duy nhất ấy, và Ngài tự đồng hóa Ngài với tha nhân của
ta.
Suốt cuộc đời ta, chẳng
bao giờ ta thấy Ngài hiện ra trước mặt để ta có thể làm một điều tốt lành nào
đó cho Ngài cả. Thế thì tại sao Ngài lại khen những người bên phải là đã làm
cho Ngài đủ chuyện, và trách những người bên trái là đã chẳng làm cho Ngài điều
gì? Thật ra, Ngài luôn luôn hiện thân thành những tha nhân bên cạnh ta: cha mẹ,
vợ con, anh chị em, bạn bè, hàng xóm, người cùng sở làm… Và hiện thân cụ thể
nhất của Ngài chính là những người nghèo khổ, ốm đau, bị áp bức, tù đày… Tất cả
những gì ta làm cho họ là làm cho chính Ngài, và ta trở nên công chính chính vì
ta đã thể hiện tình thương với họ. Và tất cả những gì ta không làm cho họ, cũng
là không làm cho chính Ngài, và ta trở nên người bị chúc dữ chính vì ta đã
không thể hiện tình thương với họ.
Nhưng theo thói thường,
ta chỉ tỏ ra yêu thương và đối xử tốt với những người mà ta hy vọng có
thể đem lại cho ta lợi lộc, chức quyền, danh vọng: những kẻ giàu có, quyền thế,
có địa vị… Thật ra, khi đối xử tốt với những người này, là ta đối xử tốt với
chính ta chứ không phải với Thiên Chúa. Đức Giêsu khuyên: «Khi nào ông đãi
khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng
giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. Trái
lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui
mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc» (Lc 14,12-14).
Nói chung, chỉ khi nào ta làm điều gì cho người khác vì tình yêu, một cách vô
vị lợi, không nhằm ích lợi gì cho mình về sau, thì mới là làm cho chính Thiên
Chúa.
CẦU NGUYỆN
Lạy
Cha, con muốn nhận Đức Giêsu là Vua của cõi lòng con. Ngài chính là Tình Yêu.
Xin cho cõi lòng con trở nên Nước Trời, Nước của Tình Yêu, để Tình Yêu thống
trị lòng con, chi phối mọi ý tưởng, lời nói và hành vi của con suốt cuộc đời.
Joan
Nguyễn Chính Kết