TÔI ĐI TÌM TÔI

Chúa Nhật 1A Mùa Chay

 

 

 

Giữa những thách đố, con người vẫn cố sức vươn lên.   Vươn lên như Đức Giêsu trong hoang địa sau khi chiến thắng những thách đố lớn lao trong thân phận con người.

 

SÓNG GIÓ.

 

Trần gian là một hành trình đi tìm cái tôi.   Cái tôi ích kỷ hay đầy bản lãnh.   Bản lãnh đó chỉ được xác định sau những thách đố hay sóng gió cuộc đời.   Chỉ cần so sánh một chút giữa Eva và Đức Giêsu sẽ thấy ngay khác biệt lớn lao giữa hai cái tôi đó. 

 

Evà được “Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật.” (St 2:7).   Bà muốn sống độc lập với Thiên Chúa, muốn dành quyền qui định luật luân lý của Thiên Chúa.   Vì muốn “được tinh khôn” (St 3:6) như Thiên Chúa, bà đã nghe theo lời con rắn, giơ tay “hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình; ông cũng ăn.” (St 3:6)   Ông bà tưởng mình trở thành “vị thần biết điều thiện điều ác.” (St 3:5)   Nhưng thực tế  “họ thấy mình trần truồng” (St 3:7) như con vật.   Vỡ mộng.  Trắng tay.  Đúng như lời Chúa nói : “Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất.” (Mc 8:35; Lc 9:24; Mt 10:39; Ga 12:25)   Ông bà đánh mất chính mình ngay khi muốn xác định chính mình là ai.    Từ sự mất mát đó, “tội lỗi đã xâm nhập trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết.” (Rm 5:12)  

 

Trái lại, Đức Giêsu đã hoàn toàn tìm thấy cái tôi của mình ngay khi đành mất chính mình.  Người không tìm cách xác định thế đứng độc lập với Thiên Chúa Cha.  Nhưng Người muốn cho mọi người thấy chỉ có thể tìm được chính mình trong Thiên Chúa mà thôi.   Qua ba cơn cám dỗ, Đức Giêsu mạc khải bản lãnh vô cùng vững chắc của mình trong vũ trụ.   Thật vậy, sau khi “ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, Người thấy đói” (Mt 4:2)   Quỉ liền tấn công vào điểm yếu nhất của con người Chúa lúc đó.   Ai chẳng nghĩ, “có thực mới vực được đạo.”  Nhưng thật bất ngờ.   Trong cơn đói cồn cào, Người vẫn khẳng khái : “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra.” (Mt 4:4)  Còn hơn cơm bánh, lời Chúa là nguồn sống của cả vũ trụ, vì “nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành.” (Ga 1:3).   Muốn hay không, con người phải hoàn toàn lệ thuộc vào ý Chúa.   

 

Chính vì thế, có lần Người đã tâm sự  với các môn đệ: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy.” (Ga 4:34)  Nhờ xác định được nguồn sống đích thực như thế, Đức Giêsu đã đem lại sự sống phong phú cho toàn thể nhân loại.   Thực vậy, “nhờ một người duy nhất đã vâng lời Thiên Chúa, muôn người cũng sẽ thành người công chính.” (Rm 5:19)   Khác hẳn với nguyên tổ, Đức Giêsu đã vâng lời Thiên Chúa Cha tuyệt đối.   Sự lệ thuộc đó đã không đánh mất tính cách độc lập.   Trái lại, Đức Giêsu đã xác định được vị thế mình một cách vững chắc hơn.   Người không chiều theo những nịnh bợ rẻ tiền để biểu dương quyền năng một cách lố bịch.    Trước những lời nịnh hót : “Nếu ông là con Thiên Chúa …” , Đức Giêsu đã khẳng khái đáp : “Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.” (Mt 4:7)    Như vậy, mặc dù ý thức mình phải lệ thuộc vào nguồn sống là Thiên Chúa, Người vẫn không quên mình là Con Thiên Chúa ngang hàng với Chúa Cha.

 

Sau khi đã xác định vị thế siêu việt đó, Đức Giêsu mới thấy rõ hướng đi trước mặt.   Nếu làm theo ý Satan, Đức Giêsu sẽ trở thành một kẻ giàu sang nhất trần gian (x.Mt 4:8-9).  Nhưng Người sẽ đánh mất bản ngã và tương quan với Thiên Chúa.  Người không còn là Con Thiên Chúa và trở thành kẻ phản loạn như Satan.   Rất may, nhờ Thần Khí dẫn đường chỉ lối, Đức Giêsu đã chiến thắng cơn cám dỗ  vô cùng hiểm độc này.   Người đã chọn Thiên Chúa như cứu cánh duy nhất của cuộc đời.   Tiếng Người mạnh mẽ vang lên : “Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi.” (Mt 4:10)   Đó là hướng sống rất sáng tỏ đối với Đức Giêsu.   Nhưng không phải một lần xác nhận là đủ.  Thách đố đó không ngừng nổi lên trong cuộc đời.   

 

Không vượt qua nổi cơn cám dỗ đó, con người sẽ thành mồi ngon cho những ngẫu tượng. Ngẫu tượng đó là chính cái tôi với những chiều kích cồng kềnh dị hợm. Chính khi cố gắng tôn thờ ngẫu tượng kinh tởm này, con người sẽ đánh mất căn tính. Con người sẽ mất phương hướng và hoàn toàn trống rỗng. Tâm hồn trở thành mảnh đất mầu mỡ phát sinh những tư tưởng khủng bố, dâm đãng, cướp bóc, nghiện ngập.  

 

CƠ HỘI LỚN.

 

Thế giới hôm nay con người đang đẩy đồng loại vào những thảm cảnh chưa từng thấy.  Thảm cảnh đó “thường là con đẻ của chủ nghĩa ích kỷ vô trách nhiệm.”  (ĐGH Gioan Phaolô II, Zenit 13/02/2002)   Nếu không tìm lại được con người đích thực của mình, nhân loại sẽ còn bị những ngẫu tượng hướng dẫn vào những ngõ cụt.   Mất hết tương lai.   Trái đất sẽ thành một nghĩa trang khổng lồ.   Trước tình trạng bi đát đó, “chúng ta cảm thấy cần Thiên Chúa giúp chúng ta phục hồi niềm tin và niềm vui cho cuộc sống.” (ĐGH Gioan Phaolô II, Zenit 13/02/2002)   Thiên Chúa sẽ giúp nếu chúng ta biết vượt lên như Đức Giêsu giữa bao thách đố trong hoang địa.  

 

Với một hình thức rất hấp dẫn, những thách đố đầy ma lực đó chỉ nhằm kéo Đức Giêsu ra khỏi tình yêu Thiên Chúa.    Nhưng đầu hàng trước những ma lực đó, chắc chắn Đức Giêsu càng lún sâu vào con đường lệ thuộc ma quỉ và đánh mất căn tính của mình.   Những thực tại vật chất là những xiềng xích bên ngoài và tính kiêu ngạo là gông cùm bên trong sẽ cột chặt cái tôi của Người trong hố diệt vong.

 

Nhân loại hôm nay đang quay cuồng với những cái tôi phì nộn.   Con người có quá nhiều nhu cầu giả tạo đến nỗi “mọi người đều nghĩ rằng mỗi chọn lựa và hành động phải bị luật cung cầu thị trường chi phối.   Họ tưởng chỉ có lợi nhuận tối đa mới là định luật tối cao.   Giữa lúc đó, niềm tin Kitô lại trình bày một lý tưởng bất vụ lợi, xây dựng trên tự do đầy ý thức của cá nhân, bắt nguồn từ tình yêu chân chính,” (ĐGH Gioan Phaolô II, Zenit 13/02/2002)  tức là Thiên Chúa.   Tình yêu ích kỷ không bao giờ có thể hiểu được lời Chúa : “Chúng con đã nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không.”   Những tính toán nhỏ nhen ích kỷ đang làm cho các tương quan hôm nay biến chất và tan rã.   Làm sao tìm được cơ hội nối lại những tương quan đó ?

 

“Mùa chay là một cơ hội Thiên Chúa quan phòng cho con người hồi tâm, vì giúp chúng ta chiêm niệm về mầu nhiệm tình yêu lạ lùng của Thiên Chúa, Đấng đã dựng nên chúng ta để sống hạnh phúc và qui hướng vạn vật về thiện hảo đích thực này.” (ĐGH Gioan Phaolô II, Zenit 13/02/2002)    Nhận định rõ tình yêu lớn lao đó là bước đường vô cùng cần thiết nối lại tương quan nhân loại hôm nay.   Nếu không có những giây phút lắng đọng tâm hồn, chúng ta không thể thấy được lòng Cha yêu thương như thế nào.  Những phản kháng và phản chứng hôm nay đều phản ánh một sự vô ý thức về tình yêu Thiên Chúa.   Trong thinh lặng, con người sẽ khám phá thấy “chính vì yêu thương vô bờ, Thiên Chúa đã tạo dựng nên chúng ta và đã tiền định để chúng ta hoàn toàn hiệp thông với Người.   Vì thế, Thiên Chúa cũng muốn chúng ta đáp trả tình yêu Người một cách quảng đại, tự do và ý thức.” (ĐGH Gioan Phaolô II, Zenit 13/02/2002)     Chỉ khi nào đáp trả tình yêu như thế, tôi mới thành công trên bước đường tôi đi tìm tôi.   Tình yêu đã chính là sức mạnh đẩy tôi lên tới Thiên Chúa và đến với anh em.   Tôi sẽ tìm được tôi trong tương quan sung mãn đó.

 

Lm. Giuse Đỗ Vân Lực, OP

 

 


Về Trang Suy Niệm Chủ Nhật Năm A | Về Trang Nhà