Chúa Nhật lễ Hiện
Xuống
(19-5-2002)
ÐỌC LỜI CHÚA
Cv 2,1-11: (1) Khi đến ngày lễ Ngũ Tuần, mọi người đang tề tựu ở một
nơi, (2) bỗng từ trời
phát ra một tiếng động, như tiếng gió mạnh ùa vào đầy cả căn nhà, nơi họ đang
tụ họp. (3) Rồi họ
thấy xuất hiện những hình lưỡi giống như lưỡi lửa tản ra đậu xuống từng người
một. (4) Và ai nấy đều
được tràn đầy ơn Thánh Thần, họ bắt đầu nói các thứ tiếng khác, tuỳ theo khả
năng Thánh Thần ban cho.
1 Cr 12,3b-7.12-13: (4) Có nhiều đặc sủng khác nhau, nhưng chỉ có một Thần
Khí. (5) Có nhiều việc
phục vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. (6) Có nhiều hoạt động khác nhau, nhưng vẫn chỉ có một
Thiên Chúa làm mọi sự trong mọi người. (7) Thần Khí tỏ mình ra nơi mỗi người một cách, là vì
ích chung.
TIN MỪNG: Ga 20,19-23
Ðức Giê-su hiện ra với các môn
đệ
(// Mt 28,16-20; Mc 16,14-18; Lc 24,36-49)
(19) Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong
tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Ðức
Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: Bình an cho anh em! (20) Nói
xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy
Chúa. (21) Người lại
nói với các ông: Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng
sai anh em. (22) Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: Anh em
hãy nhận lấy Thánh Thần. (23) Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì
người ấy bị cầm giữ.
SUY NIỆM
Câu hỏi gợi ý:
1. Từ xưa đến nay, bạn có quan tâm tới bình an trong tâm hồn, thứ bình
an luôn tồn tại trong lòng bất chấp giống tố hay thử thách trong cuộc đời
không? Ðã bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc vì nếm được sự bình an ấy chưa? Nếu
chưa, bạn hãy xét xem tại sao? Vì đúng ra, đã là Ki-tô hữu thì phải có sự bình
an ấy!
2. Bạn có biết sự bình an mà Ðức Giê-su cầu chúc cho các môn đệ của
Ngài rất cần thiết để phát triển đời sống tâm linh không? Muốn có sự bình an ấy
phải làm thế nào?
3. Có bao giờ bạn nghĩ rằng tính ích kỷ, thiếu bụng chung của mình là nguyên nhân khiến
mình không lãnh nhận được Thánh Thần không? Bạn có biết tại sao không?
Suy tư gợi ý:
1. Bình an
tâm hồn, điều kiện quan trọng để phát triển tâm linh
Trong Tin Mừng, sự bình an,
đặc biệt sự bình an trong tâm hồn, được coi là một giá trị hết sức quan trọng.
Khi Ðức Giê-su sinh ra, muôn vàn thiên thần đã hát mừng: Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương
(Lc 2,14). Ðiều Ðức Giê-su khuyên các môn đệ làm khi vào nhà mọi người để loan
báo Tin Mừng là: Vào nhà nào, anh em hãy
chào chúc bình an cho nhà ấy
(Mt 10,12; x. Lc 10,5). Sau khi chữa lành bệnh cho ai, Ðức Giê-su cũng chúc
bình an cho người ấy (x. Mc 5,34; Lc 8,48). Khi gặp các môn đệ, nhất là những
lần sau khi phục sinh, Ðức Giê-su luôn luôn cầu chúc: Bình an cho anh em! (Lc 24,36; Ga 20,19; 20,26).
Thánh Phê-rô và Phao-lô gọi Tin Mừng mà các ngài loan báo là Tin Mừng bình an
(Cv 10,36; Ep 2,17; 6,15).
Trong cuộc sống đời thường,
bình an là một điều kiện quan trọng để sống vui tươi hạnh phúc và để phát
triển; trong đời sống tâm linh cũng vậy. Sự bình an trong tâm hồn là điều kiện
quan trọng để đời sống tâm linh cũng như niềm vui nội tâm phát triển. Không có
bình an trong tâm hồn, đời sống tâm linh không phát triển được. Và người có đời
sống tâm linh phát triển thì tâm hồn luôn luôn bình an, bất chấp những xáo
trộn, bất an do ngoại cảnh. Có bình an mới có hạnh phúc. Sự bình an mà Tin Mừng
nói đến, mà Ðức Giê-su cầu chúc hoặc hứa ban, chủ yếu là thứ bình an trong tâm
hồn hơn là thứ bình an bị lệ thuộc vào ngoại cảnh. Bình an bên ngoài thuộc thể
chất hay vật lý thì người thế gian cũng có thể ban cho ta được, nhưng họ khó có
thể ban được bình an trong tâm hồn. Còn Ðức Giê-su chủ trương ban sự bình an
ấy: Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban
cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian
(Ga 14,27). Sự bình an cũng như niềm vui nội tâm ấy không ai lấy mất được (Ga 16,22). Ðó là một thứ bình an và
niềm vui độc lập với ngoại cảnh, không vì khó khăn hay rắc rối bên ngoài mà bị
mất.
Người Ki-tô hữu cần phải đạt
được sự bình an và niềm vui nội tâm ấy. Ðể đạt được, họ chỉ cần thật sự tin
tưởng vào Tin Mừng sống tinh thần Tin Mừng, vì Tin Mừng này là Tin Mừng bình an. Sống tinh thần Tin Mừng
là: sống yêu thương thật sự, tin tưởng và phó thác vào tình thương quan phòng
của Thiên Chúa, luôn tha thứ không để tâm chấp nhất lỗi lầm của bất kỳ ai, nhất
là sống tinh thần tự hủy, không đặt quá nặng cái
tôi của mình, nhận ra thánh ý Thiên Chúa luôn luôn khôn ngoan và đem
lại nhiều ích lợi hơn ý riêng của mình, có tinh thần siêu thoát, không quá gắn
bó với những thực tại chóng qua của trần gian.
2. Bình an
nội tâm, điều kiện để lãnh nhận Thánh Thần
Trong bài Tin Mừng hôm nay, có
lẽ không phải vô tình mà Ðức Giê-su trước khi thổi hơi và ban Thánh Thần cho
các tông đồ đã lập lại một lần nữa lời cầu chúc Bình an cho anh em!. Như vậy phải chăng để nhận lãnh Thánh
Thần, thì điều kiện quan trọng là phải có tâm hồn bình an? Và đồng thời bình an
cũng lại là kết quả của một tâm hồn tràn đầy Thánh Thần (x. Gl 5,22)? Thực ra,
điều kiện quan trọng để nhận được Thánh Thần là phải có tình yêu đối với Thiên
Chúa và tha nhân, phải có tâm hồn trong sạch. Chính vì thế mà Giáo Hội buộc
những ai lãnh nhận bí tích thêm sức - tức lãnh nhận Thánh Thần - phải sạch tội,
nghĩa là có ân nghĩa với Thiên Chúa, yêu mến Thiên Chúa. Mà một khi đã sạch
tội, sống trong ân nghĩa với Thiên Chúa, sống theo tinh thần của Ngài thì đương
nhiên sẽ có sự bình an trong tâm hồn.
Bình an này chỉ đến với hoặc ở
với những ai xứng đáng với nó, tức những người sống theo tinh thần Tin Mừng là
tinh thần yêu thương, tinh thần Tám Mối Phúc của Ðức Giê-su (Mt 5,3-12), là lối
sống siêu thoát: Ai đáng hưởng bình an, thì
bình an sẽ ở lại với người ấy (Lc 10,6). Những người chạy theo tinh
thần thế tục, coi trọng tiền bạc, danh vọng, địa vị hơn tình nghĩa, sống ích
kỷ, vụ lợi, tham lam. không thể có được thứ bình an sâu xa này. Do đó, thay vì
nói có ân nghĩa và tình yêu đối với Thiên Chúa là điều kiện để lãnh nhận Thánh
Thần, có thể nói cách khác: bình an nội tâm là điều kiện để lãnh nhận Thánh
Thần. Thánh Thần có thể được ban cho người không có bình an vật lý hay thể lý,
nhưng chắc chắn không thể ban cho người không có bình an nội tâm.
Những ai đã cảm nghiệm được sự
bình an và niềm vui nội tâm thật sự - nghĩa là thứ bình an lâu dài và thường
xuyên - đều cảm thấy đó là một phần thưởng rất lớn và xứng đáng cho việc sống
theo tinh thần Tin Mừng của mình, vì họ đã được phần nào nếm trước hạnh phúc
thiên đàng ngay tại trần thế này, thứ hạnh phúc tự tại trong lòng họ, không ai
lấy mất được. Ðang khi những người khác cho họ là dại dột vì từ bỏ những lợi
lộc và thú vui trần tục, thì họ lại cảm thấy chính những người theo đuổi những
thứ chóng qua và dễ bị cướp đoạt ấy mới là dại dột. Những người này đã từ bỏ
một cái gì quí giá, sâu xa và trường tồn để đổi lấy cái mau qua, dễ mất. Các
tông đồ và các Ki-tô hữu tiên khởi đã suy nghĩ như thế vì thật sự cảm nghiệm
được sự bình an và Thánh Thần Ðấng ban bình an luôn ở với họ. Các ngài đã quí
Thánh Thần và sự bình an ấy hơn cả mạng sống và mọi thứ của cải trần gian. Còn
chúng ta, những kẻ đang mang danh Ki-tô hữu, thì sao?
3. Nhận lãnh
Thánh Thần để được sai đi
Ngay trước khi thổi hơi để ban
Thánh Thần cho các tông đồ, Ðức Giê-su không chỉ chúc bình an, mà còn nói: Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.
Như vậy, việc lãnh nhận Thánh Thần còn có một mục đích quan trọng là để làm
công việc của Thiên Chúa. Trong sách Công Vụ Tông Ðồ, ngay sau khi lãnh nhận
Thánh Thần, các tông đồ lập tức làm việc cho Thiên Chúa: rao giảng Tin Mừng một
cách mạnh dạn, không sợ sệt, và còn làm được nhiều điều kỳ diệu: các ngài nói
một cách rất bình thường nhưng ai nấy đều nghe thấy các ngài nói ngôn ngữ của
mình, các ngài còn có thể trừ quỉ ám hay chữa khỏi những bệnh nan y trong chốc
lát.
Thánh Thần được ban xuống trên
những ai xứng đáng lãnh nhận với nhiều quyền năng kèm theo, không phải để phục
vụ cho lợi ích riêng của người ấy, mà vì lợi ích chung của mọi người: Thần Khí tỏ mình ra nơi mỗi người một cách, là vì ích chung (1 Cr 12,7). Vì
thế, những ai được ơn đặc biệt của Thánh Thần đều phải dùng ơn ấy để phục vụ
mọi người, nhất là để loan báo Tin Mừng, để thăng tiến đời sống tâm linh con
người, để giúp ích cho Giáo Hội, cho xã hội và thế giới. Không ai lãnh nhận ơn
Thánh Thần lại được phép dùng ơn ấy cho lợi ích riêng của mình: để được danh
tiếng, được kính nể, nhờ đó được lên chức, được nắm quyền, được dồi dào tiền
bạc, v.v. Những người có những ý hướng vị kỷ ấy cho dẫu có làm những công việc
tốt đẹp, cũng không thể lãnh nhận Thánh Thần.
Vậy, muốn lãnh nhận Thánh
Thần, chúng ta cần phải có bụng chung,
biết lo lắng cho công việc chung, của Giáo Hội hay xã hội, của tập thể hay cộng
đoàn, của quê hương đất nước. Vừa tha thiết xin Thánh Thần đến với mình, vừa
giữ tính ích kỷ, chỉ biết vun quén cho mình, không hề nghĩ đến người khác thì
chẳng khác gì muốn thổi cơm mà lại đổ cát vào nồi. Thật là công dã tràng, nhưng có biết bao Ki-tô hữu
đang làm như vậy! Bạn có làm như vậy không? Ðừng chờ đợi có ơn Thánh Thần rồi
mới làm tông đồ, hãy hăng say làm tông đồ trước đi rồi tự động Thánh Thần sẽ
được ban cho ta!
Cầu nguyện
Tiếng Chúa nói với tôi: Sự bình an của Cha rất quí giá, nên đã có biết bao
người sẵn sàng hy sinh tất cả để có được sự bình an ấy! Họ là những người khôn
ngoan. Vì chỉ có thể thứ bình an ấy mới làm cho họ hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà
thế gian không thể ban được, cũng không thể hủy hoại được. Thứ bình an ấy, Cha
chỉ ban cho những người xứng đáng, những người dám thật sự sống Tin Mừng của
Cha. Con chắc chắn sẽ được sự bình an ấy nếu con thật sự sống đúng những đòi
hỏi của Tin Mừng. Con có dám sống như thế không? Nếu không dám thì con cũng đừng
lấy làm lạ và thắc mắc tại sao Cha không ban thứ bình an ấy cho con!.
Joan
Nguyễn Chính Kết