PHỤC SINH : SỨ ĐIỆP HÒA BÌNH
Chúa Nhật
3 B Phục Sinh
Cv 3:13-15.17-19
Lc 24:35-48
1 Ga 2:1-5a
Hòa
bình thế giới bắt nguồn từ đâu ? Phải chăng đó là kết quả của những nỗ lực ngoại
giao, chính trị, kinh tế, quân sự ? Hơn bao giờ hết, nhân loại cần nhận biết sứ
điệp hòa bình Thiên Chúa gởi đến cho mọi người qua cuộc Phục Sinh của Đức Giêsu
Kitô. Hòa bình cần được củng cố trên nền
tảng tình yêu là chính Thiên Chúa. Nền tảng đó được phơi bày trong ánh sáng Phục
sinh. Vì “mầu nhiệm Phục Sinh là cao điểm Thiên Chúa hoàn thành tất cả mạc khải
Người” (O’Collins 1995:774).
HÒA ĐIỆU TUYỆT VỜI
Tội lỗi đã phá đổ thế quân bình của thế giới. Giá trị bị đảo ngươc. Nhưng nhờ Đức
Kitô Phục Sinh, con người đã lấy lại hòa điệu ban đầu và sống bình an với Thiên
Chúa. Chính vì thế mỗi lần xuất hiện với các môn đệ, Đức Giêsu đều nói : “Bình
an cho anh em !” (Lc 24:36) Đây không phải
là lời cầu chúc bình thường. Trái lại đó là sứ điệp hòa bình Đức Giêsu gởi đến
cho nhân loại (Ga 20:19,21, 26). Sứ điệp đó chính sứ thần reo vang đêm Chúa Giáng
sinh (Lc 2:14). Đó là sứ điệp gói trọn cuộc đời Đức Giêsu từ lúc mới sinh cho đến
lúc Phục Sinh. Nói khác, cả cuộc đời và con người Đức Giêsu là một bài ca hòa
bình cho nhân loại.
Bài ca hòa bình đó vô cùng thiết thực, thiết thực như chính thân xác Đức Giêsu.
Chỉ có một sứ điệp hòa bình cũng như chỉ có một thân xác duy nhất trước và sau
Phục Sinh. Thân xác đó đã biến thành “tấm thân hòa bình”, nơi gặp gỡ giữa đất
trời, giữa con người với con người. Chính Người đã củng cố niềm tin các môn đệ
và đem lại bình an cho những tâm hồn ngờ vực đó. Khi xuất hiện giữa các ông, Đức
Giêsu đã thấy rõ cơn xáo trộn tột độ trong lòng các ông. “Các ông kinh hồn bạt
vía, tưởng là thấy ma.”(Lc 24:37) Tuy nhiên, các ông đã lấy lại bình an nhờ lời
Thày : “Sao anh em lại hoảng hốt ? Sao còn ngờ vực trong lòng ? Nhìn chân tay
Thày coi, chính Thày đây mà ! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy
Thày có đây ?” (Lc 24:38-39) Sau khi đã
lần lượt “rờ” Chúa, các ông tràn ngập niềm vui. “Vì mừng quá, các ông vẫn chưa
tin và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi : ‘Ở đây anh em có gì ăn không ?’” (Lc
24:41) Chúa biết vẫn còn một chút gì lấn cấn trong niềm tin các ông. Bởi đó Người
đã cho các ông có một kinh nghiệm sâu xa về hoạt động thân xác Người. Nói khác,
bộ máy tiêu hóa vẫn sinh hoạt bình thường chứng tỏ một con người Giêsu trước và
sau Phục Sinh vẫn là một. Bằng chứng “Người cầm lấy và ăn (một khúc cá nướng)
trước mặt các ông.” (Lc 24:43) Cùng chia sẻ một bữa ăn thân mật với các môn đệ,
Đức Giêsu thực sự đã đem lại một sự bình an và niềm xác tín vào Phục Sinh như một
sứ điệp hòa bình. Không còn cảm giác Người là ma nữa. Trái lại, thân xác Người trở
thành nguồn bình an đích thực cho mọi người.
Nhưng để trở thành nguồn bình an đích thực, chính thân xác Người đã phải trải
qua cơn xáo trộn khủng khiếp của cái chết. Chính Người đã quả quyết : “Có lời
Kinh thánh chép rằng : Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết
sống lại” (Lc 24:46). Tất cả lời Kinh Thánh đã được giải thích dưới ánh sáng Phục
Sinh. Chẳng hạn vai trò của Đấng Thiên sai được tiên báo trong Đnl 18:15-20; đau
khổ của Người được nói trước trong Thánh vịnh 22 và Isaia 52; việc Phục Sinh được
tiên tri trong Thánh vịnh 16:9-11 và Isaia 53:10,11. Người sống lại để trở thành
điểm tựa cho nền hòa bình thế giới. Đúng là một thứ hòa bình khác hẳn với quan
niệm thông thường : “Thày ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em
không như thế gian ban tặng.” (Ga 14:27) Không có Phục Sinh, không thể có hòa bình đích
thực. Vì nếu không được ánh sáng Phục Sinh giải thoát khỏi những thế lực đen tối
trần gian và ma quỉ, con người không thể thấy được con đường dẫn tới hòa bình nối
kết con người với Thiên Chúa và với nhau. Bởi thế, các chứng nhân của Đức Kitô
phải là những chứng nhân Phục Sinh. Chứng nhân Phục Sinh chính là sứ giả hòa
bình ! Nhân loại hôm nay đang cần đến những sứ giả hòa bình như thế.
Nhưng hòa bình nhân loại không phải là hòa bình thiên giới. Sự khác biệt xuất
hiện ngay nơi thực tế cuộc sống. Trong khi các thánh không cần sám hối, con người
vẫn loay hoay với những bất toàn. Chính vì thế muốn ổn định mọi xáo trộn, muốn
trả lại cho cuộc sống niềm vui và an bình, con người phải bắt đầu từ sám hối.
Mình chưa sám hối, đừng mong kêu gọi ai sám hối. Bởi thế, ngay khi trao vai trò
làm chứng cho các môn đệ, Đức Giêsu cho thấy rõ điều kiện tối thiểu đó của hòa
bình : “Phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem,
kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân của những điều
này.” (Lc 24:47-48) Sức mạnh Phục Sinh sẽ
lôi kéo con người trở về với thực tại lòng mình, sẽ nghe được tiếng mời gọi sống
hiệp thông với Thiên Chúa và anh em. Nói khác, con người phải sám hối mới phục
hồi được giá trị cao cả nhất đã đánh mất vì tội lỗi.
PHỤC HỒI GIÁ TRỊ
Hòa bình chỉ thực sự đến với nhân loại khi giá trị con người được phục hồi. Hiện
nay, giá trị đó đang bị vùi lấp dưới những sức mạnh kinh tế, chính trị, khoa học,
v.v. Một cuộc xáo trộn lớn đang diễn ra trong tâm hồn và ngoài xã hội. Không
thể lấp nổi khoảng trống lớn lao đó, nếu không tìm cách phục hồi giá trị con người.
Cách thế đó chính là tin vào giá trị Phục Sinh. Thực vậy, “niềm tin vào Đức Giêsu
Phục Sinh có liên hệ với kinh nghiệm sâu xa nhất và niềm hi vọng cao cả nhất của
chúng ta trong cuộc sống hiện tại. Niềm tin Phục Sinh đem lại cho chúng ta sự sống,
ý nghĩa và tình yêu, ngược với sự chết, phi lý và hận thù đang đe dọa chúng ta.”
(O’Collins 1995:775) Có sống trong những kinh nghiệm vong thân vì đủ thứ ảnh hưởng
do hận thù, nghèo đói, chết chóc, chúng ta mới thấy niềm tin Phục Sinh có một vị
thế cực kỳ quan trọng. Vì niềm tin ấy đem lại hi vọng lớn lao nhất trong những
lúc thất vọng nhất.
Nhưng hơn lúc nào, xã hội đang cần những chứng nhân Phục Sinh. Lưỡi hái tử thần
nhan nhản khắp nơi. Biết bao người đang tiếp tay với tử thần vùi dập anh em
mình xuống tận bùn đen và hố diệt vong. Chính khi đàn áp, dẹp bỏ quyền làm người
của người khác là lúc con người đang phản kháng lại ước vọng sâu xa nhất của nhân
loại. Hơn nữa, sau bao nhiêu hành động dã man, con người vẫn không sám hối tức
là tự vít lối mình vào niềm hi vọng Phục Sinh, niềm hi vọng duy nhất trả lại
cho con người giá trị và sự sống tròn đầy. Nhưng với niềm tin và hi vọng Phục
Sinh, dù ngụp lặn trong bể khổ, con người sẽ có đủ sức mạnh biến cuộc đời thành
một Tin Mừng.
Lm. Giuse Đỗ Vân Lực, OP