CHÚA NHẬT 7 THƯỜNG NIÊN
(Mác-cô 2: 1-12)
Chúa
Giê-su rao giảng Tin Mừng và làm phép lạ là để tỏ ra cho ta biết lòng thương vô
biên của Thiên Chúa. Tuy nhiên, bên cạnh
những người khiêm nhượng và vui mừng đón nhận tình yêu ấy, lại có một số người
không những chẳng muốn tiếp nhận mà còn đối đầu và ngăn chặn không cho người
khác đến lãnh nhận những ơn lành của tình yêu Thiên Chúa, chỉ vì họ muốn đặt sự
câu nệ lề luật lên trên cả tình yêu ấy.
Ta nhận thấy có một cuộc xung đột giữa tình yêu Thiên Chúa và sự hẹp hòi
ích kỷ của một số người đáng lẽ phải cổ võ người khác nhìn nhận tình thương bao
la ấy: một phía là Chúa Giê-su, tình yêu
Thiên Chúa nhập thể và một phía là nhóm lãnh đạo Ít-ra-en. Tin Mừng Mác-cô đã trình bày cuộc xung đột
này dưới hình thức năm cuộc tranh luận giữa Chúa Giê-su và các nhà lãnh đạo
Ít-ra-en. Bài Tin Mừng hôm nay kể lại
cuộc tranh luận thứ nhất về vấn đề quyền bính của Chúa Giê-su.
a)
“Hay tin Người ở nhà, người ta tụ tập lại, đông đến nỗi không còn chỗ
nữa”
Thánh
Mác-cô cho ta một hậu cảnh thật ý nghĩa cho những cuộc tranh luận giữa Chúa
Giê-su với những người Pha-ri-sêu và kinh sư.
Đó là khung cảnh dân chúng tụ tập chung quanh Chúa Giê-su, Đấng tỏ ra
cho họ biết tình yêu Thiên Chúa. Người
ta náo nức muốn được nhận biết Thiên Chúa đã đặc biệt thương yêu họ như thế
nào. Họ tìm đủ mọi cách để đến gần Chúa
Giê-su. Trái với cảnh tấp nập và phấn
khởi trong cuộc gặp gỡ với Đấng cứu độ là cảnh mấy ông “kinh sư đang ngồi
đó”. Họ ngồi đó, tách biệt với mọi
người, chắc chắn với thái độ khinh thường Chúa Giê-su và đám dân chúng, vì nếu
không thì họ đã hòa nhập với dân chúng rồi.
Chúa
Giê-su làm gì có nhà, vậy mà thánh Mác-cô lại viết Người ở nhà. Đúng vậy, Con Thiên Chúa đã bỏ triều thần
thiên quốc để đến ở với ta và nhận trái đất này làm nhà của Người (Ga
Người
bại liệt cũng là một hình ảnh giàu ý nghĩa.
Hình ảnh bại liệt không chỉ nói lên tình trạng cơ thể bất lực của một
người, nhưng là tình trạng một nhân loại hoàn toàn mất hết khả năng để đến với
Thiên Chúa. Tội tổ tông và tiếp đó là
các tội cá nhân cũng như xã hội đã tiêu hủy khả năng của con người muốn đến với
Thiên Chúa. Hoặc nói theo tư tưởng thần
học, con người đã mất đi “quyền đứng thẳng” (jus-stare, justification) trước
mặt Thiên Chúa. Chúa Giê-su, Con Thiên
Chúa, xuống thế gian với sứ mệnh phục hồi cho con người khả năng đến với Thiên
Chúa. Người lãnh nhận từ nơi Chúa Thánh
Thần quyền bính để chiến thắng tội lỗi (Ga
b)
Quyền bính của tình yêu Thiên Chúa
Thánh
Mác-cô đã mở đầu câu truyện với hình ảnh dân chúng tụ tập đông đảo chung quanh
Chúa Giê-su. Ngoại trừ mấy ông kinh sư,
không ai trong họ đã đặt vấn đề quyền bính tha tội khi Chúa Giê-su nói với
người bại liệt: “Này con, con đã được
tha tội rồi”. Còn Chúa Giê-su, Người
không muốn nhiều lời tranh cãi về quyền bính ấy, nhưng dùng hành động cụ thể để
chứng minh Người có quyền tha tội. Người
nói với người bại liệt: “Ta truyền cho
con: hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con
mà đi về nhà!” Người bại liệt được chữa
lành và làm theo lời Chúa Giê-su truyền.
Một lần nữa, ta lại gặp thấy sự yên lặng khó chịu của các kinh sư. Họ vẫn không muốn nhìn nhận quyền bính ấy, trong
khi dân chúng thì “ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa”.
Đối
với Chúa Giê-su, quyền bính luôn luôn là dụng cụ để phục vụ chứ không phải để
bá chủ hay áp đặt (Mc
Trái
lại, đối với các nhà lãnh đạo tôn giáo Do-thái, họ lấy quyền bính để áp đặt,
chất gánh nặng lề luật lên vai người khác.
Con người đã bị tội lỗi làm bại liệt, mà họ còn làm cho tình trạng bại
liệt của người khác tệ hại hơn. Khi quyền
bính không phát xuất từ trái tim mà chỉ là sản phẩm của đầu óc, thì quyền bính
sẽ trói buộc và làm mất tự do thay vì giải phóng con người.
c)
“Này con, con đã được tha tội rồi”
Quả
thực đây là một Tin Mừng cho nhân loại.
Với kế hoạch cứu độ được thực hiện nhờ Chúa Ki-tô, Thiên Chúa đang loại
trừ dần dần quyền lực của tội lỗi. Cuộc
Tử nạn và Phục sinh của Chúa Giê-su đã hoàn toàn chiến thắng tội lỗi và phục
hồi thân phận làm con Thiên Chúa cho nhân loại.
Lời truyền dạy của Chúa Giê-su “này con, con đã được tha tội rồi” là Tin
Mừng cứu độ Chúa nói với từng người cũng như với toàn thể nhân loại. Lời ấy mở ra cho ta một lối sống mới. Không còn sống làm nô lệ cho tội lỗi nữa,
nhưng là sống như những người con cái tự do của Thiên Chúa. Không còn hãi sợ Thiên Chúa là Đấng xét xử
chí công, nhưng là nhờ Thánh Thần được gọi Thiên Chúa là Áp-ba, Cha ơi. Lối sống mới này được Chúa Thánh Thần hướng
dẫn giúp cho ta sống đạo làm con thảo của Thiên Chúa. Lối sống mới này cũng mang lại hoa trái dồi
dào (Gl
d)
Suy nghĩ và cầu nguyện
Những
tội nào và những tật xấu nào làm cho tôi bị
“bại liệt thiêng liêng”? Tôi đã
làm cách nào để đến gần Chúa Giê-su? Kêu
xin Người? Nếu nhờ người khác đem tôi
đến với Người, thì họ là những ai hoặc những biến cố nào?
Sau
khi được tha thứ, tôi có cảm nghiệm được tự do đích thực của phận làm con Chúa
không? Hay chỉ xin ơn tha thứ để khỏi
mang mặc cảm tội lỗi? Hoặc chỉ tìm kiếm
một sự bình an tâm lý?
Bí
tích Rửa tội đã cho tôi quyền làm con Thiên Chúa. Nhưng Bí tích ấy có được tiếp tục cử hành
trong cuộc sống của tôi không? Hay tôi
chỉ được rửa tội để mang nhãn hiệu người Công giáo mà thôi?
Cầu
nguyện
“Lạy
Chúa Giê-su,
xin
đánh thức con.
Xin
đưa con ra khỏi cơn mê
mà
tự sức con không sao thoát ra được.
Xin
đừng ngại đánh thức con
bằng
những biến cố đôi khi mạnh mẽ,
nhưng
xin cho con thấy bàn tay Chúa nhân từ
đang
cắt tỉa con vì yêu con.
Ước
gì con được tỉnh táo
để
nhìn lại vẻ đẹp từng làm con say mê,
những
chỗ dựa mà con tưởng là tuyệt đối.
Như
ngọn đèn chầu trong nhà nguyện
xin
cho con thức luôn và sáng luôn,
trước
nhan Chúa.”
(Trích
RABBOUNI, lời nguyện 92)
Lm. Đaminh Trần Đình
Nhi
17-2-2006