Lễ Giáng Sinh

Một Hài Nhi Ðã Sinh Ra Cho Ta

(Lc 2, 1-14)

 

Phúc Âm: Lc 2, 1-14

"Hôm nay Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta".

Ngày ấy, có lệnh của hoàng đế Cêsarê Augustô ban ra, truyền cho khắp nơi phải làm sổ kiểm tra. Ðây là cuộc kiểm tra đầu tiên, thực hiện thời Quirinô làm thủ hiến xứ Syria. Mọi người đều lên đường trở về quê quán mình. Giuse cũng rời thị trấn Nadarét, trong xứ Galilêa, trở về quê quán của Ðavít, gọi là Bêlem, vì Giuse thuộc hoàng gia và là tôn thất dòng Ðavít, để khai kiểm tra cùng với Maria, bạn người, đang có thai.

Sự việc xảy ra trong lúc ông bà đang ở đó, là Maria đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa, và bà đã hạ sinh con trai đầu lòng. Bà bọc con trẻ trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong hàng quán.

Bấy giờ trong miền đó có những mục tử đang ở ngoài đồng và thức đêm để canh giữ đoàn vật mình. Bỗng có thiên thần Chúa hiện ra đứng gần bên họ, và ánh quang của Thiên Chúa bao toả chung quanh họ, khiến họ hết sức kinh sợ. Nhưng thiên thần Chúa đã bảo họ rằng: "Các ngươi đừng sợ, đây ta mang đến cho các ngươi một tin mừng đặc biệt, đó cũng là tin mừng cho cả toàn dân: Hôm nay Chúa Kitô, Ðấng Cứu Thế, đã giáng sinh cho các ngươi trong thành của Ðavít. Và đây là dấu hiệu để các ngươi nhận biết Người: Các ngươi sẽ thấy một hài nhi mới sinh, bọc trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ".

Và bỗng chốc, cùng với các thiên thần, có một số đông thuộc đạo binh thiên quốc đồng thanh hát khen Chúa rằng: "Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, và bình an dưới thế cho người thiện tâm".

 

Suy Niệm Lễ Giáng Sinh:

Một Hài Nhi Ðã Sinh Ra Cho Ta

Suy niệm: Lễ Giáng Sinh

Một trẻ sơ sinh là một huyền nhiệm! Nó vừa là một cái gì mong manh, dòn mỏng; lại vừa là một cái gì hấp dẫn phi thường đối với chúng ta. Khi nó vừa xuất hiện là mọi người trong nhà chăm chú dõi theo và đổ dồn vào nó tất cả lòng săn sóc yêu thương.

Hài nhi Yêsu mà Trinh nữ Maria sinh hạ cho ta hôm nay trong máng cỏ Bêlem quả là một trẻ thơ kỳ diệu, đã từng được loan báo từ ngàn xưa.

 1. Bài sách tiên tri Isaia (Is 9,1-6) diễn lại trước mắt chúng ta bối cảnh lịch sử Dothái vào thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên: giang sơn chia cắt, hiểm họa nội chiến, và một phần dân phải lưu đày sang xứ Assyria. Trong cảnh lầm than đen tối ấy, Thiên Chúa Yavê đã sai Isaia loan báo: Người sẽ cho dân tộc một vị anh hùng, xuất hiện như luồng sáng vĩ đại làm phấn khởi lòng mọi người. Ðó chính là một hài nhi lạ thường, mang những danh xưng độc đáo:

"Vị-cố-vấn-kỳ-tài"

"Ðấng-Thiên-Chúa-dũng-mạnh"

"Người-cha-đến-muôn-đời"

"Thái-tử-đem-lại-hòa-bình"

(Is 9,5)

Những tước hiệu này gieo vào lòng người Dothái một âm hưởng sâu xa mãnh liệt. Chúng như làm sống lại những nét kiêu hùng của lịch sử dân tộc họ: nào là đức khôn ngoan của một Salômon; nào là chí dũng cảm của một Ðavít; nào là tài lãnh đạo của một Maisen; nào là lòng tín thành của các bậc tổ phụ. Tất cả đều kết tụ nơi hài nhi khác thường này như tinh hoa của lịch sử đất nước.

Sự xuất hiện của Hài nhi sẽ tạo nên cho toàn dân một niềm vui vĩ đại và một mối hy vọng lớn lao, vì đó là dấu hiệu chứng tỏ Thiên Chúa can thiệp vào lịch sử, để cứu vớt Dân Ngài.

Nhưng phải chăng âm hưởng của lời Isaia chỉ ngừng lại nơi đây?

Không! Lời ông còn vọng xa hơn nữa, như tiếng kêu của toàn dân vươn lên Thượng đế, khấn xin Người dủ tình gửi Ðấng Thiên Sai đến thiết lập một nước công bình chính trực giữa loài người, đồng thời thiêu hủy chiếc áo choàng đẫm máu chiến tranh, để trải rộng hòa bình đến vô tận.

2. Thì đây tiếng kêu của toàn dân đã gặp được câu đáp trả. Thiên Chúa như xé mây trời ngự xuống (Is 63,19) để trở thành trẻ sơ sinh giữa loài người.

Thánh Luca kể lại:

Ngày ấy hoàng đế La Mã ra lệnh: "Toàn dân ai nấy phải về nguyên quán mình mà đăng ký". Yuse và Maria từ Nadarét - tận miền Bắc - đã trở về Bêlem - ở miền Nam - nơi quê cha đất tổ, được gọi là "Châu thành Ðavít", để làm sổ kiểm tra. Vừa tới nơi, thì Maria cũng đến ngày mãn nguyệt khai hoa và sinh hạ con trai đầu lòng. Bà lấy tã bọc cho trẻ thơ và đặt nằm trong máng cỏ, vì không tìm được chỗ trú chân nơi quán trọ (Lc 2,1-6).

"Hôm nay một Hài nhi đã sinh ra cho ta".

Hài nhi Yêsu do Maria sinh hạ chính là trẻ thơ kỳ diệu mà Isaia đã tiên báo (Is 7,14; 9,1-6), là miêu duệ Thiên Chúa đã hứa cho Ðavít (2Sam 7,12-14; Lc 1,32-33). Yêsu đến như một tặng phẩm Thiên Chúa ban cho loài người.

Sinh ra trong bóng đêm, Yêsu như một vì sao tỏa chiếu luồng sáng vĩ đại và khơi dậy niềm vui lớn lao. Niềm vui ấy đã được loan báo trước tiên cho đám mục đồng giữa chốn trời đất cô quạnh. Họ là những người nghèo, sống với bầy chiên ở ngoài thành phố và làng mạc, lang thang bên lề xã hội. Họ bị khinh dể, bị bỏ rơi. Nhưng Thiên Chúa đã nghĩ đến họ, cho họ nếm cảm niềm vui được thấy Ðấng Cứu Thế và biến họ trở thành sứ giả loan báo Tin Mừng cho những người kế cận.

Ðường lối Thiên Chúa thật kỳ lạ! Người như luôn hành động ngược đời! Vinh quang của Người xuất hiện trong sự nghèo hèn bé mọn. Người ưu ái đám dân nghèo khó và trao cho họ những sứ mệnh lớn lao. Dấu hiệu để nhận ra Người hiện diện là: một trẻ thơ mình quấn tã nằm trong máng cỏ. Nào ai có thể ngờ!

Lễ Giáng sinh là niềm vui của người nghèo, nhưng không chỉ hạn định ở đó, mà còn trải rộng ra khắp vũ hoàn. Ðất trời cũng vang dội tiếng ca:

"Vinh danh Thiên Chúa trên trời,

Bình an dưới thế cho người thiện tâm"

(Lc 2,14)

Người thiện tâm là những kẻ được Thiên Chúa yêu thương. Qua đời sống chính trực của họ, trái đất này như nở hoa, đón nhận sương trời và ơn thiêng thánh hóa trần thế.

Trong lúc đất trời ngợp ánh hào quang và muôn vàn lời ca vang dội, thì nơi hang đá Bêlem, Yuse và Maria âm thầm chiêm ngưỡng Hài nhi Yêsu:

"Này Con - Maria như muốn nói -

Mẹ phải làm gì cho con bây giờ đây?

Mẹ phải cho con bú sữa Mẹ,

hay Mẹ phải kính thờ Con là Con Thiên Chúa?

Mẹ phải săn sóc Con như một bà mẹ,

hay mẹ phải thờ lại Con như một nữ tỳ?

Mẹ phải ôm Con vào lòng mà hôn như con nhỏ của Mẹ,

hay Mẹ phải quỳ gối van lơn Con như Thiên Chúa của Mẹ đây?

Mẹ phải cho Con sữa,

hay đem hương dâng kính lên Con?

(Trích bài giảng của Giáo phụ phương Ðông Romanos le Melode về "Mẹ Thiên Chúa")

Ðẹp thay tâm tình từ mẫu ấp ủ Hài nhi!

Sự bé bỏng, mỏng dòn của trẻ thơ như tỏa ra một uy quyền bất khả kháng: người ta phải yêu mến, phải che chở, phải làm vừa lòng trẻ thơ. Bà mẹ cũng mỏng dòn yếu ớt, nhưng trong thiên chức làm mẹ, người có một uy quyền linh thiêng, khiến người ta phải nể vì.

Maria, Bà Mẹ Ðồng Trinh Rất Thánh, ghi tạc tất cả vào lòng và âm thầm suy niệm... Trong Ðức Maria, có hình ảnh Giáo hội hôm nay đang chiêm ngắm Hài nhi Yêsu. Giáo hội cũng muốn ghi tạc tất cả vào lòng để âm thầm suy niệm như Ngài, và loan báo Yêsu cho mọi người như các mục đồng thuở trước.

Như vậy Hài nhi Yêsu chính là ân sủng Thiên Chúa ban cho nhân loại: đó là ân sủng cứu độ, vì Yêsu là Ðấng Cứu Thế. Vinh quang Người đã xuất hiện trong cảnh nghèo hèn khiêm hạ của máng cỏ Bêlem. Hôm nay chúng ta tri ân tuyên xưng ngày Giáng sinh hồng phúc của Người. Nhưng thánh Phaolô nhắc ta rằng phải hướng mắt nhìn về tương lai, đón chờ Người lại đến trong vinh quang (Tito 2,11-14). Và hôm nay vinh quang của Người đang xuất hiện trong đời sống hoán cải và thánh thiện của các tín hữu, trong các nỗ lực xây dựng hòa bình của những người thành tâm thiện chí, nhằm đem lại quyền sống tự do cho mọi người, vì tất cả đều được gọi làm con Thiên Chúa.

Vinh quang Thiên Chúa xuất hiện khắp vũ hoàn. Nhưng vinh quang của Người xuất hiện cách đặc biệt trên khuôn mặt con người: con người nghèo khổ, nhỏ bé, mỏng dòn, giới hạn, vì chính trong sự yếu hèn của con người mà quyền năng Thiên Chúa được biểu dương. Trên khuôn mặt của Hài nhi Yêsu, Thiên Chúa siêu việt đã tỏ bày cho ta thấy khuôn mặt dễ thương nhưng đầy yêu sách của Người.

Trời đất hãy vui lên! Mọi người hãy vui lên! Vì hôm nay một trẻ thơ đã ra đời! Vì hôm nay Chúa Cứu thế đang đến.

 Bài Giảng Lễ Giáng Sinh:

Thánh Lễ Nửa Ðêm:

Trong giờ phút thiêng liêng thánh thiện này, chúng ta hãy trút bỏ mọi tâm tư trần tục, chú tâm vào mầu nhiệm vừa được mạc khải cho chúng ta qua lời thiên thần: "Hôm nay, Chúa Kitô, Ðấng Cứu Thế, đã giáng sinh cho các ngươi".

Ngài giáng sinh một cách lạ lùng ư?

- Không, Ngài sinh ra như mọi người. Ngài xuất hiện nhẹ nhàng trong đêm đông tịch mịch. Ngài không tìm được một chỗ trong hàng quán. Phúc Âm viết rõ như vậy. Thân mẫu Ngài đã hạ sinh Ngài nơi hang súc vật ngoài đồng vắng. Cần gì phải tự hỏi: một điềm báo trước gì đây? Sự thật là Ngài đã khởi sự cuộc đời trong tinh thần từ bỏ, khó nghèo và đơn sơ. Ngài sẽ lớn lên trong tinh thần ấy. Và tấm thân đã chịu đựng được thiếu thốn khổ sở khi mới sinh, sẽ chẳng bao giờ coi tiện nghi làm quan trọng. Thiên Chúa giáng sinh làm người, không xuống trần để tìm kiếm của cải thế gian. Ngài không màng đến vàng bạc và phô trương giàu có. Ngài kêu gọi trước hết đám mục đồng đang thức canh đàn vật trong đêm tối.

Ở đây chúng ta cũng đừng lầm tưởng, trong hang đá bấy giờ có nhiều thiên thần sáng láng đang ca hát líu lo. Không, thiên thần chỉ hiện ra tại chỗ các mục đồng đang ở và những người này chỉ nghe thấy tiếng hát trên không trung. Chứ khi vào hang đá, đúng như lời chỉ dẫn của thiên thần, họ chỉ thấy một Hài nhi mới sinh, bọc trong khăn vải và nằm trong máng cỏ. Thiên Chúa giáng sinh vẫn giữ một cung cách khiêm tốn, thanh bần và bình dị.

Vì sao Ngài lại hữu ý như vậy? Phải chăng tâm tư của Ngài khác hẳn mọi cảm nghĩ của ta? Chúng ta chỉ biết hình dung sự cao cả và quyền năng trong khung cảnh vàng bạc và oai hùng. Sinh ra, chúng ta đã muốn làm lính, làm tướng và làm bà chúa trong khi chơi. Còn Thiên Chúa khi giáng sinh làm người, theo lời Isaia nói, lại muốn nghiền nát vương trượng của kẻ áp bức và đốt sạch mọi chiếc giày trận. Ngài có một quan niệm khác hẳn về cuộc đời. Và quan niệm ấy Ngài muốn chia sẻ với tất cả chúng ta trong ngày Ngài giáng sinh và trong chính việc đản sinh của Ngài.

Sau này Ngài sẽ nói: Ta sinh ra để làm Vua; chính để làm Vua mà Ta đã sinh ra. Nên chúng ta đừng tưởng Hài nhi nằm trong máng cỏ đã chối bỏ thiên chức làm người mà Tạo hóa đã trao phó cho nguyên tổ chúng ta: các ngươi hãy vươn lên thống trị mặt đất. Bài sách Isaia hôm nay cũng nói rõ: Một Hài nhi đã sinh ra cho ta Thiên hạ sẽ chúc tụng Ngài là Thiên-Chúa-Dũng-Mạnh, là Hoàng-Tử-Hòa-Bình. Quả thật, Hài nhi thành Bêlem không từ khước thiên chức làm người. Ngài sinh ra để thống trị địa cầu. Ngài sinh ra để làm cho mọi người thống trị với Ngài. Chỉ có điều, quan niệm của Ngài về thống trị thật là khác và đường lối Ngài theo thật là lạ lùng.

Ngài không hiểu thống trị là truyền khiến nhưng là phục vụ. Môn đệ của Ngài còn nhớ lời Ngài căn dặn: Vua chúa thế gian thống trị bằng quyền bính; nhưng trong chúng con ai đứng đầu hãy sống như người phục vụ. Ngài không bao giờ dùng danh từ bất bạo động, nhưng luôn luôn Ngài nhắc nhở phải yêu thương, Ngài muốn môn đệ phải tranh thủ mọi tạo vật, mọi dân tộc, cho đến tận cùng thế giới, nhưng khí giới chinh phục là Tin Mừng và Tình Thương. Nói đúng hơn, môn đệ cứ phải phục vụ, rồi coi mình là tôi tớ vô dụng. Chính Thiên Chúa sẽ làm cho cây mọc lên chứ không phải kẻ trồng hay người tưới!

Cuộc đời của Ngài cũng vậy. Con đường Ngài đi không thênh thang rộng rãi, nhưng chật hẹp đau thương. Nhưng lúc nào Thánh Linh cũng hướng dẫn Ngài, ở trong công việc Ngài làm và trong mọi lời Ngài nói, khiến sức mạnh của Thiên Chúa phát huy ngay trong sự yếu đuối của loài người, và vì thế cứu độ được tất cả những gì đã hư mất.

Chúng ta có thể hy vọng sống như Ngài đã sống không? Thật ta không hiểu gì về mầu nhiệm giáng sinh hôm nay khi đặt ra câu hỏi ấy. Thiên Chúa giáng sinh đâu phải chỉ để sống trong một thời và ở một nơi. Ngài chọn sinh ra và lớn lên ở một nơi và trong mọi thời và ở khắp mọi nơi. Thân xác Ngài mặc khi sinh ra trong hang đá máng cỏ là bản tính loài người. Ai có bản tính người mà muốn đón nhận tinh thần của Ngài, thì Ngài sẽ sống ở trong họ và sẽ sống để tiếp nối cuộc đời Ngài. Ngài sinh ra để làm công việc ấy. Thiên Chúa nhập thể giáng trần là để cho người trần có thể trở thành con Thiên Chúa và sống với Thiên Chúa.

Hôm nay và hằng ngày chúng ta được mời gọi đi vào mầu nhiệm chung sống với Thiên Chúa. Thiên Chúa còn dùng hình bánh hình rượu để ẩn thân hầu hằng ngày có thể đến với chúng ta và sống trong chúng ta. Thánh lễ đêm nay chỉ cử hành mầu nhiệm ấy một cách đặc biệt thôi. Chúng ta hãy có tâm hồn quyết liệt đi vào mầu nhiệm sắp cử hành, để hôm nay "Ðức Yêsu Cứu Thế sinh ra cho chúng ta", để sống trong chúng ta, thật sự sống với chúng ta, khiến chúng ta từ nay bước theo đường lối của Ngài: chinh phục tất cả hoàn vũ cho con người, nhưng bằng thánh thiện và tình thương.

 Thánh Lễ Ban Ngày:

Trong thánh lễ nửa đêm, phụng vụ đã cho chúng ta được nghe tiếng êm ái tốt lành của Chúa Cha nói với chúng ta ở trong Ngài: "Hỡi con, hôm nay Ta đã sinh ra Con". Trong thánh lễ ban ngày bây giờ, phụng vụ lại muốn giúp chúng ta đi vào tinh thần của Ngôi Con mới sinh ra làm người để lên tới Ngôi Cha, đáp lại tâm tình thắm thiết của Người trong hành vi đã muốn sinh ra chúng ta làm con.

Thật vậy, ngay từ bài ca nhập lễ, chúng ta đã được mời gọi chiêm ngưỡng Hài nhi vừa sinh. Không tầm thường như ta thoạt nhìn đâu. Người Con Ðức Mẹ vừa sinh, bọc trong khăn, nằm trong máng cỏ có một định mệnh siêu việt. Vương quyền đã đặt trên vai Người và danh hiệu Người thật là Thiên Chúa. Như vậy, chính phụng vụ ngày lễ Giáng sinh mời ta phải biết vượt qua những cái bề ngoài của hang đá máng cỏ, không được nhìn Hài nhi bằng con mắt tầm thường, nhưng phải có con mắt của tiên tri Isaia, phải biết nhìn con trẻ vừa chào đời trong sứ mệnh cuối cùng sau này của Người. Người là Con Ðấng Tối Cao, Ngài sẽ ngự trị không những trên ngai hoàng Ðavít mà còn trên muôn dân muôn nước, hai vai Ngài đã mang nặng vương quyền thống trị hoàn vũ. Việc các nhà đạo sĩ đến thờ lạy chỉ là một dấu hiệu báo trước nhạt nhẽo thôi. Cái ngày mà chân tướng đích thật của Hài nhi sẽ lộ ra theo đúng như Isaia đã cảm thấy lờ mờ, chính là ngày mà con người sẽ ngự xuống trên mây trời, có hào quang chiếu tỏa; Ngài sẽ phân xử muôn dân và thiết lập Nước Người duy nhất trong hoàn vũ. Không sức đối nghịch nào sẽ còn có nữa và ngay đến bóng dáng tử thần cũng phải qua đi.

Phải, lời của tiên tri Isaia đưa ta đến tận cùng trái đất và lịch sử nhân loại, không phải để ta bỏ quên thân phận hiện nay của Hài nhi, nhưng để soi sáng cho chúng ta hiểu đúng những biểu lộ hiện thể của Người Con Thiên Chúa vừa giáng sinh làm người. Không có cái nhìn đi trước đó, thật khó có thể hiểu được giá trị đích thực trong thái độ của con trẻ thành Bêlem. Nhưng được ánh sáng tiên tri ấy soi chiếu, những thái độ hiện thể kia nổi lên sáng ngời.

Ta sẽ thấy rằng dù ngang bằng Thiên Chúa, Ðức Kitô vẫn không ngại hạ mình mặc lấy thân phận loài người, để thể hiện lòng hiếu thảo của mình trong đời sống nhân loại, để nhân loại chúng ta biết cư xử thế nào như người Con Thiên Chúa. Chúng ta cứ đọc Phúc Âm mà xem: Có lúc nào Ðức Kitô không tỏ ra mình là Người Con vừa ý Ðức Chúa Cha mọi đàng không? Ngài không giáng thế như một ngôi sao băng từ trên trời xuống: Người cũng không dùng đường lối khác thường để hiện ra như một người trưởng thành; Ngài đã muốn sinh ra trong thân phận một hài nhi để sống tất cả cuộc đời của người làm con. Sau này có lần Ngài sẽ bảo môn đệ, này hỡi đàn con nhỏ, các con đừng sợ vì chúng con có một Cha ở trên trời. Ngài không muốn cho chúng ta nhớ lại thời Ngài còn là một hài nhi bé nhỏ ư?

Tất cả, Ngài phó mặc cho chương trình củ Chúa Cha. Ngài đâu có sợ khi Hêrôđê bực tức giận dữ xua quân đến Bêlem. Ngài cứ nằm yêu trong cánh tay ấp ủ của thân mẫu và đúng hơn trong sự quan phòng của Chúa Cha. Thái độ tín nhiệm ấy không có tính cách bỏ mặc như ta có thể nghĩ. Trẻ Yêsu hồi lên 12 đã làm cho thân phụ thân mẫu tưng hửng khi cậu nói: Cha mẹ không biết tôi phải lo việc Cha tôi ư? Gớm thật cậu bé bề ngoài có vẻ sống bình thường đó, lại hằng nung nấu tâm hồn thực hiện kế hoạch của Ngôi Cha. Sau này có lần Ðức Kitô sẽ dẫn một trẻ em đến trước mặt các môn đệ để bảo các ông: nếu các ông không trở nên như con trẻ này, các ông không được vào Nước Trời. Có ông nào lúc đó nghĩ đến việc ngày trước chính Ngài đã sống như con trẻ không? Và câu kia Ngài nói cũng chỉ cốt để ta nghĩ lại việc đó, để ta đi vào mầu nhiệm niên thiếu của Ngài hầu biết sống tinh thần làm con.

Tinh thần ấy lớn lên Ngài vẫn tiếp tục... Cuộc đời truyền giáo của Ngài là một mạc khải vĩ đại về Ðức Chúa Cha. Không nói đến giáo lý của Ngài về Chúa Cha nữa, chúng ta không thể không cảm động khi thấy bất cứ lúc nào Ngài cũng biểu lộ một tình con sâu đậm. Lúc đi đường gặp một bông hoa đẹp, lòng Ngài dạt dào lòng biết ơn Chúa Cha đã dựng nên tạo vật tốt đẹp như thế, và khi thấy một người tàn tật lâu năm, Ngài không thể không động lòng trắc ẩn đối với một người con của Chúa Cha, nên đã chữa lành y để y ca tụng Thiên Chúa, mặc cho bọn Biệt phái ghi thêm một điểm nữa vào sổ đen để mai ngày đọc to trong tòa án. Ngài không bao giờ muốn tỏ mình nhưng chỉ muốn tỏ cho người ta thấy Chúa Cha, nên khi thấy mọi người chăm chú nhìn mình khi đứng trước mộ Lazarô, Ngài đã ngước mắt nhìn lên trời để như bảo mọi người nhìn lên Chúa Cha và coi mọi việc sắp làm đây là viêc của Chúa Cha làm qua bàn tay của Ngài... Chúng ta có thể kể mãi, vì như vậy phải nói lại tất cả Phúc Âm. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua những giây phút cuối cùng trong đời Ngài, những phút mà tác giả Yoan đã gọi là Giờ của Ngài, giờ để Ngài làm những công việc ý nghĩa nhất. Ngài đã tâm sự với các môn đệ về Chúa Cha, Ngài đã cầu nguyện cùng Chúa Cha trong vườn Cây Dầu, Ngài đã bằng lòng chịu đau khổ vì thánh ý Chúa Cha... để cuối cùng ở trên Thánh giá Ngài trút hơi thở như một người con thiu ngủ trong vòng tay êm ái của người Cha.

Cuộc đời Chúa Cứu Thế quả thực đã là cuộc đời của người Con, người Con đẹp ý Cha mọi đàng, nên dĩ nhiên ai cũng muốn kết luận chúng ta muốn sống đúng phận sự làm con Thiên Chúa phải bắt chước tinh thần và thái độ của Ðức Kitô - kết luận thật đúng và thật dễ; nhưng làm thế nào để thể hiện được kết luận ấy mới là việc khó và cần được trả lời.

Ở trên đã nói, chân tướng đích thực của Chúa Con chỉ lộ ra thực sự trong ngày quang lâm tái giáng sau này. Nhưng chân tướng đó đã không kiện toàn trong ngày Phục sinh là gì? Trong ngày đó, Ðức Kitô đã toàn thắng sự chết là thù địch cuối cùng. Ngài thật đã là vua vinh hiển. Ngài đã là Con Ðức Chúa Cha trong tất cả những cái gì ở nơi Ngài. Trước đây từ ngày Giáng sinh cho đến khi chịu chết, vì chúng ta Ngài đã chấp nhận một lối sống mà bề ngoài còn có những cái chưa được thần linh hóa. Nhưng khi đi qua sự chết Ngài đã giũ bỏ lại mọi vẻ hư nát của người con. Và lúc Phục sinh, Ngài thật sự đã trở về cùng Chúa Cha, đã là người Con hoàn toàn của Chúa Cha. Ngài thật đã là Người Con - như lời kinh nhập lễ nói - Vai mang vương quyền và danh hiệu là Thiên Chúa.

Thế mà chính thân phận làm con này, Ngài lại muốn thông ban cho chúng ta. Nếu ta bằng lòng kết hợp với Ngài trong mầu nhiệm tử nạn, Ngài sẽ đưa ta vào mầu nhiệm phục sinh của Ngài. Ta sẽ là chi thể trong cơ thể phục sinh của Ngài; ta sẽ được Chúa Cha gọi làm con trong Người Con đã phục sinh từ cõi chết. Vai ta cũng được mang vương quyền, vì có gì là không ở dưới những người con của Thiên Chúa? Thành ra sống đời làm con của ta, không còn phải là trở lại cuộc đời làm con của Ðức Kitô trước ngày phục sinh, nhưng là phải sống đúng tâm trạng của Ðức Kitô phục sinh đang sống ở trên trời.

Chúng ta không thể và không phải bắt chước hài nhi ở Bêlem mà sống: thân phận chúng ta bây giờ đã khác với thân phận Ngài ngày trước. Nhưng bất kỳ ai, ở bất cứ thân phận nào, vẫn có thể và vẫn phải sống tinh thần làm con của Ðức Kitô phục sinh đang sống ở trong ta qua bí tích Thánh Thể. Tinh thần ấy là tinh thần đã từ bỏ những gì hư nát để sống hoàn toàn cho Thiên Chúa. Ðức Kitô đã đi qua và đã dùng sự chết để trở thành người con hoàn toàn của Chúa Cha, thì người tín hữu muốn sống đúng địa vị con Thiên Chúa cũng không được dừng lại thụ hưởng say mê hay tôn thờ những cái hư nát, một phải đi qua, phải dùng để đi về nhà Cha. Tiền tài, danh vọng, xác thịt, thế gian, tất cả đều là những cái hư nát: chúng ta không phủ nhận, nhưng chỉ dùng như không dùng để tâm hồn không bị cản trở bay về tình Cha.

Chính Ðức Kitô đã thể hiện sứ ngôn Isaia trong lúc từ bỏ đời này để về cùng Chúa Cha. Ngày Ngài giáng sinh, Isaia viết: một Hài Nhi đã sinh ra cho chúng ta, vai mang vương quyền... Suốt cuộc đời trần gian Ngài đã từ chối danh dự làm vua, mãi đến lúc đứng trước tòa Philatô Ngài mới tuyên bố mình sinh ra để làm vua, và cũng chính hôm ấy, Ngài tuyên bố không úp mở Ngài quả thật là Con Thiên Chúa.

Như vậy, lời sứ ngôn Isaia chỉ thể hiện trong mầu nhiệm Tử nạn-Phục sinh. Lời ấy được nhắc lại hôm nay để mời ta đi vào mầu nhiệm Thánh lễ, là mầu nhiệm mời ta thể hiện ơn thiên triệu trở thành Con Thiên Chúa trong Ðức Kitô.

 

(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa của Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)

 

 


Về Trang Suy Niệm Chủ Nhật Năm B