Lễ Hiển
Linh
Hạnh Phúc Của Dân Chúa
(Ys 60,1-6; Ep 3,2-3a.5-6; Mt 2,1-12)
Phúc Âm: Mt 2, 1-12
"Chúng tôi từ phương Ðông đến thờ lạy Ðức
Vua".
Khi Chúa Giêsu sinh hạ tại Bêlem thuộc xứ
Giuđa, trong đời vua Hêrôđê, có mấy nhà đạo sĩ từ Ðông phương tìm đến
Giê-rusalem. Các ông nói: "Vua người Do-thái mới sinh ra hiện đang ở đâu?
Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Người ở Ðông phương, và chúng tôi đến để
triều bái Người". Nghe nói thế, vua Hêrôđê bối rối, và tất cả Giêrusalem
cùng với nhà vua. Vua đã triệu tập tất cả các đại giáo trưởng và luật sĩ trong
dân, và hỏi họ cho biết nơi mà Ðức Kitô sinh hạ. Họ tâu nhà vua rằng: "Tại
Bêlem thuộc xứ Giuđa, vì đó là lời do Ðấng Tiên tri đã chép: Cả ngươi nữa, hỡi
Bêlem, đất Giuđa, không lẽ gì ngươi bé nhỏ hơn hết trong các thành trì của Giuđa,
vì tự nơi ngươi sẽ xuất hiện một thủ lãnh, Người đó sẽ chăn nuôi Israel dân tộc
của Ta".
Bấy giờ Hêrôđê ngầm triệu tập mấy nhà đạo sĩ
tới, cặn kẽ hỏi han họ về thời giờ ngôi sao đã hiện ra. Rồi vua đã phái họ đi
Bêlem và dặn rằng: "Các khanh hãy đi điều tra cẩn thận về Hài Nhi, rồi khi
đã gặp thấy, hãy báo tin lại cho Trẫm, để cả Trẫm cũng đến triều bái
Người". Nghe nhà vua nói, họ lên đường. Và kìa ngôi sao họ xem thấy ở Ðông
phương, lại đi trước họ, mãi cho tới nơi và đậu lại trên chỗ Hài Nhi ở. Lúc
nhìn thấy ngôi sao, họ hết sức vui mừng. Và khi tiến vào nhà, họ đã gặp thấy
Hài Nhi và Bà Maria Mẹ Người, và họ đã quỳ gối xuống sụp lạy Người. Rồi, mở kho
tàng ra, họ đã dâng tiến Người lễ vật: vàng, nhũ hương và mộc dược. Và khi nhận
được lời mộng báo đừng trở lại với Hêrôđê, họ đã qua đường khác trở về xứ sở
mình.
Suy Niệm:
Lễ Hiển Linh
(Ys 60,1-6; Ep 3,2-3a.5-6; Mt 2,1-12)
Câu chuyện các nhà đạo sĩ đi thờ lạy Chúa vừa
hay vừa dễ hiểu; nhưng không phải vì vậy mà hôm nay Lễ Ba Vua, cho dù chúng ta
muốn đồng hóa các đạo sĩ với ba vua. Phúc Âm không nói rõ con số người đi thờ
lạy Chúa và nhất là những người ấy không nhất thiết phải là vua. Có lẽ họ là
những nhà chiêm tinh. Nhưng vì bài Tin Mừng kể họ dâng 3 thứ lễ vật, nên người
ta đã muốn có mỗi người mang một thứ (?). Và khung cảnh câu chuyện một phần đã
xảy ra trong đền vua, nên dân chúng dễ coi họ là vua. Hơn nữa Thánh vịnh 72 nói
đến các vua Tarsis, Ảrập và
Dù sao, nếu hiểu lễ hôm nay là lễ kính nhớ câu
truyện các vua đi thờ lạy Chúa, thì không đúng tí nào. Ngay từ đầu, Phụng vụ đã
gọi tên ngày lễ hôm nay là Hiển Linh, tức là Chúa vinh hiển hiện ra, tỏ mình
cho chúng ta, mà việc soi sáng cho lương dân đến thờ lạy chỉ là một diện, mặc
dầu là diện quan trọng hơn cả. Như vậy Chúa đã hiển linh khi giáng sinh, để cho
người ta thấy Người nơi máng cỏ; Người đã hiển linh cho các mục đồng và Người
cũng đã hiển linh trong ngày chịu cắt bì và nhận Tên là Yêsu. Nhưng hôm nay
Phụng vụ nhấn mạnh đến việc Người tỏ mình ra cho lương dân. Mà vì Giáo hội gồm
hầu hết các dân tộc trước kia là lương dân, nên Giáo hội mừng lễ này thật lớn,
vì thấy Chúa thương yêu mình quá đỗi.
A. Hạnh Phúc Của Dân Chúa
Hai bài đọc Kinh Thánh đầu tiên nói lên hạnh
phúc của Dân Chúa. Isaia say sưa nhìn ngắm vinh quang của Yêrusalem. Ðang khi
các dân tộc chìm đắm trong u tối, một mình Yêrusalem nổi lên rực sáng. Không
phải tự sức mình nhưng đó là ánh sáng của Chúa chiếu soi, vinh quang của Người
tỏa xuống. Các dân tộc liền châu về Yêrusalem: nào thuyền bè từ đại dương, nào
lạc đà từ sa mạc, chở muôn dân đến thờ lạy Chúa.
Isaia có bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng tưng
bừng như thế không? Lịch sử
Nhưng hiện nay đã khởi sự thực hiện rồi! Ngôi
sao đã đứng lại trên nhà Hài Nhi ở; Yêrusalem bừng sáng chính là con người Ðức
Kitô mà các đạo sĩ đến thờ lạy; và việc muôn dân ngày nay gia nhập Giáo hội để
thờ lạy Chúa làm chứng Hội Thánh là Yêrusalem mới; mỗi giáo đoàn, mỗi nhà thờ,
mỗi người tín hữu - đền thờ của Chúa - là một Yêrusalem được rực sáng nhờ mang
trong mình sự thánh thiện của Chúa. Ðó là ân sủng đã được ban phát cho ta, như
lời thư Phaolô nói; và là mạc khải đặc biệt của Tân Ước.
Như vậy, khi nói đến hạnh phúc của Dân Chúa,
phải nghĩ đến vinh dự của người dân tín hữu của hết thảy chúng ta, để mỗi người
cảm mến hồng ân của Chúa đã đoái thương chọn mình làm nơi cho Người hiển linh.
Từ ngày chịu phép Rửa tội, mọi tín hữu đã được trao cây nến cháy để trở thành
ánh sáng của Chúa giữa thế gian, để nên Yêrusalem rực sáng trước mắt tiên tri
Isaia. Hôm nay chúng ta hãy nhận ra vinh quang của mình, tức vinh quang của
Chúa sáng trên ta, để chúng ta sáng lên trước mắt mọi người.
Nhưng đặc biệt chúng ta phải nghĩ đến Hội
Thánh, đến các giáo hội và giáo đoàn. Chúng ta phải cầu xin, phải xây dựng để
mọi cộng đoàn Kitô giáo làm tròn sứ mệnh của mình; trở nên các Yêrusalem rực
sáng cho mọi người mang lễ vật đến thờ lạy Chúa, kết hợp mọi dân vào gia nghiệp
Lời Hứa. Và cho được như vậy, cho được có những Giáo hội bừng sáng, phải có
những đạo sĩ đi thờ lạy, phải có chúng ta nối tiếp truyền thống các đạo sĩ. Và
vì thế phải suy nghĩ câu truyện Tin Mừng hôm nay.
B. Các Ðạo Sĩ Ði Thờ Lạy Chúa
Các bài tường thuật trong Phúc Âm thường vắn
tắt, không thỏa mãn mọi thắc mắc vụn vặt của ta. Các đạo sĩ kia từ bên Ðông tới
nhưng thuộc nước nào? Hêrôđê đã cặn kẽ hỏi họ về thời gian ngôi sao đã hiện ra
khi nào, nhưng thánh Matthêô không ghi lại câu trả lời. Và nhất là làm sao họ
đã nhận ra ngôi sao lạ đó, biết ngay là dấu chỉ một vua Dothái mới sinh ra, và
vì sao lại phải thờ lạy vua đó? Thánh Matthêô dường như không để ý đến những
chi tiết chúng ta vừa nêu lên. Ngài chỉ khẳng định một điều: các đạo sĩ tin
chắc chắn Hài Nhi mới sinh là Vua và là Chúa, tức là Chúa Cứu thế mà muôn dân
trông đợi. Thế nên họ đã mang theo vàng, nhũ hương và mộc dược làm lễ vật. Ðó
là những sản phẩm quý giá của miền Ảrập, dùng trong đền vua. Mà ở phương Ðông,
vua cũng là chúa nên đền vua sơn son thiếp vàng thường phảng phất mùi hương. Và
mộc dược được dùng trong việc ướp hoặc liệm xác các hoàng đế.
Các đạo sĩ tin như vậy chỉ vì một ánh sao, đang
khi các tư tế và luật sĩ Dothái có sách Thánh và thuộc Thánh Kinh lại không
nhận ra Chúa vừa giáng sinh. Ðó là điều thánh Matthêô muốn nhấn mạnh trong bài
trường thuật này, với một cảm tình chua chát trong lòng. Ngài như muốn phác họa
trước câu truyện tử nạn của Chúa ở đây. Hêrôđê đóng vai chính quyền sẽ ra lệnh
giết Chúa, nhưng chính hàng tư tế và luật sĩ sẽ cung cấp cho ông tài liệu để
thi hành tội ác kia. Trong khi đó, lương dân được Ơn Chúa soi sáng, đã nhận
biết Chúa và thờ lạy Người. Các đạo sĩ ở đây tiêu biểu cho họ. Các ông diễn tả
khuôn mặt đức tin của những người được Chúa kêu gọi và soi sáng. Thấy ánh sao,
các ông đã bỏ hết mọi suy nghĩ cũ kỹ, từ giã mọi sự để lên đường hân hoan và
đơn thật đến nỗi dường như không đoán biết ý đồ đen tối của Hêrôđê, cũng như
không ngần ngại sấp mình thờ lạy một Hài Nhi mà bề ngoài xem ra chẳng có gì
khác thường.
Chúng ta có thể bắt chước niềm tin như vậy
không?
C. Nếp Sống Ðức Tin
Không những chúng ta có thể mà còn phải bắt
chước niềm tin của các đạo sĩ, vì mục tiêu của ngày lễ hôm nay là vậy. Chúng ta
chỉ cần từ bỏ thái độ của hàng tư tế và luật sĩ Dothái là có thể theo chân các
đạo sĩ. Thật ra, nếu không cẩn thận, chúng ta luôn sống như các tư tế và luật
sĩ Dothái. Như họ, chúng ta có Thánh Kinh ở trong tay; chúng ta thuộc giáo lý
của Chúa nữa; ai hỏi chúng ta tư tưởng đạo đức nào, chúng ta có thể trả lời
ngay. Nhưng chúng ta chẳng bao giờ thực hành, chẳng muốn sống theo lời Chúa dạy
bảo. Chúng ta chỉ muốn quên các đòi hỏi của Tin Mừng để sống theo bản năng, dục
vọng; cố gắng hưởng đời theo các phương tiện ích kỷ. Chúng ta mất rồi lòng
nhiệt thành của hồi được Chúa soi sáng, như khi rước lễ lần đầu, chịu phép Thêm
sức, hoặc Hôn phối, tĩnh tâm và được những ơn đặc biệt. Những hồi ấy, chúng ta
đã quên mình, chỉ nhiệt thành mến Chúa và muốn cứu giúp các linh hồn, dấn thân
xây dựng Giáo hội và xã hội theo công bình bác ái. Thái độ nhiệt thành của
những người mới theo đạo nhắc lại cho ta nhớ tâm tình và nếp sống của mình
trong những hồi sốt sắng kia. Và chắc chắn chúng ta phải công nhận con người
chúng ta lúc đó thật rực sáng, khác nào Yêrusalem được bừng sáng dưới vinh
quang của Chúa.
Xã hội mới đang thúc giục ta từ bỏ con người và
nếp sống cũ kỹ. Giáo hội Việt
(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa của
Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)