ĐỨC GIÊSU
GIÁO HUẤN VỀ CỦA CẢI
(Máccô
10,17-30 – CN XXVIII TN - B)
1.-
Ngữ cảnh
Trong chuỗi các sự
cố xảy ra liên can đến dân chúng và giáo huấn ban cho các môn đệ, phân đoạn này
phù hợp với Mc 10,1-12. Cũng như trong trường hợp ấy, ở đây, phần giáo huấn
cho các môn đệ đã được thêm vào sau, bởi vì ta thấy truyện người giàu có (cc.
17-22) tự nó đã kết thúc và được khoanh vùng rõ ràng.
2.- Bố cục
Bản
văn này có thể chia thành ba phần :
1) Cuộc gặp gỡ của
Đức Giêsu với người giàu có (10,17-22);
2)
Gíáo huấn các môn đệ về sự khó khăn của việc từ bỏ (10,23-27);
3) Giáo huấn về
phần thưởng dành cho người môn đệ (10,28-30).
3.-
Vài điểm chú giải
- Đức Giêsu vừa lên đường (17): Ekporeuomenon autou
eis hodon, ở dạng “thuộc-cách
tuyệt đối” (absolute genitive), một lối hành văn rất quen thuộc của Mc.
- có một người chạy
đến: Chỉ khi đến cuối
câu truyện, ta mới biết anh này là một người giàu (10,22). Không có một ghi chú
nào về tuổi của anh (x. Mt 19,20).
- quỳ xuống: Cử chỉ này cho thấy người này
hết sức kính trọng Đức Giêsu (x. 1,40).
- Thưa Thầy nhân lành: Lời xưng hô kiểu này rất hiếm
trong Do Thái giáo thời Đức Giêsu, cho dù từ “nhân lành” thường được áp dụng
cho Thiên Chúa ở trong Cựu Ước (x. Tv 117/118,1; 1 Sb 16,34; 2 Sb 5,13). Nói
chung, người Do Thái cho rằng chỉ có Thiên Chúa mới xứng đáng được coi là “nhân
lành”, còn không ai khác là “tốt” cả (x. Rm 7,18). Tuy vậy, khẳng định
này cũng không tuyệt đối, bởi vì thọ tạo cũng được mô tả là “tốt” (St
1,31). Phaolô cũng nói như thế về Lề Luật
trong Rm 7,12.16. Đức Giêsu cũng có nói đến người “tốt” và kẻ “xấu”.
- tôi phải làm gì: Người
này lấy mình làm điểm chuẩn: “tôi cần làm gì để thủ đắc sự sống đời đời”.
- sự sống đời đời (x.
10,30): Đây là công thức của Đn 12,2
(LXX), có thể hiểu là sự sống sau khi sống lại, không nhất thiết hàm ý “bất
tử”. Có thể coi như đồng nghĩa với “Nước Thiên Chúa” (x. 9,43-47).
- Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa (18): Không thể giải thích là có một vực thẳm giữa Đức
Giêsu và Thiên Chúa, vì như thế thì quá mâu thuẫn với truyền thống Tin Mừng. Có
thể coi đây là một phản ứng của Đức Giêsu nhằm trắc nghiệm người ấy hoặc một
phương thức sư phạm nhằm gián tiếp giới
thiệu về mình như là Con Người.
- anh biết các điều răn (19):
Loạt các điều răn trong bài phần lớn được rút từ phần hai của Thập Điều (Xh 20,12-17; Đnl 5,16-21), là phần nói về những quan hệ giữa người với người.
- đem lòng yêu mến (21; thì
quá khứ aorist của agapaô): Hẳn là Đức Giêsu thấy anh này đơn sơ chân
thành nỗ lực tìm cách quan hệ với Thiên Chúa nên đã tận tình giữ các điều răn;
Người “đem lòng yêu mến” anh. Tình thương này đi đến chỗ gọi anh làm môn đệ.
- Anh chỉ thiếu có một điều: Dù anh đã cam đoan là giữ tất cả các điều răn từ thuở bé,
Đức Giêsu bảo rằng anh vẫn “còn thiếu” (hystereô).
- hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo: Câu này nên hiểu như một thách đố Đức Giêsu đề ra cho anh
này hơn là một nguyên tắc chung của đời sống Kitô hữu hoặc thậm chí, nền tảng
của một bậc sống đạo cao hơn. Người ấy không được hiểu rằng mình chỉ cần làm
một điều tốt hơn, là được thừa hưởng sự sống đời đời! Đức Giêsu yêu cầu anh bỏ
hết mọi điểm tựa an toàn để tín nhiệm vào bản thân và sứ vụ của Người: “Rồi hãy
đến theo tôi”.
- anh ta có quá nhiều của cải (22): Anh đã hỏi, nhưng câu trả lời của Đức Giêsu thật quá
khó đối với anh.
- các môn đệ sững sờ (24): Các
ông sững sờ kinh ngạc bởi vì Đức Giêsu vừa nhận định rất tiêu cực về của cải,
trong khi các ông trung thành với truyền thống Do Thái giáo, coi của cải là một
dấu chỉ về phúc lành của Thiên Chúa, với điều kiện là bố thí cho người nghèo.
Thật ra, cái khó không nằm ở chính của cải, nhưng những cám dỗ chúng gây ra.
- con lạc đà …lỗ kim (25):
Mặc dù trong quá khứ, các nhà giảng thuyết và chú giải đã tìm ra một cái cửa
nhỏ bên cạnh một cái cổng lớn ở tường thành Giêrusalem, mà một con lạc đà không
thể đi qua, và mặc dù có một vài thủ bản nhỏ đọc là kamilos (sợi dây
thừng) thay vì kamêlos (con lạc đà), chúng ta phải kết luận rằng đây là
một ví dụ về lối nói ngoa, thậm xưng (x. Mt
23,24; Lc 6,41-42).
- đối với Thiên Chúa, mọi sự đều có thể được (27): Trước khi nói câu này, Đức Giêsu “nhìn thẳng vào các
ông”, một công thức riêng của Mc để nêu bật tầm quan trọng của câu nói
sau. Đức Giêsu nhấn mạnh tới quyền năng của Thiên Chúa và sự ký thác cậy dựa
vào Thiên Chúa để được cứu độ.
- chúng con đã lìa bỏ
mọi sự mà theo Thầy (28): “Lìa bỏ” (aphêkamen) ở thì quá khứ aorist, diễn tả
một hành vi đã hoàn tất, còn “theo” (ekolouthêkamen) ở thì vị hoàn, để diễn tả một hành vi còn đang thực hiện.
- vì Tin Mừng (29): Chi tiết của riêng Mc, nhằm đồng hoá Đức Giêsu với
Tin Mừng.
- sự ngược đãi (“bách hại”, 30): Đây cũng là
một xác định riêng của Mc, để nói rằng bước theo Đức Kitô, là phải chấp nhận bị bách hại như
Thầy mình đã từng bị bách hại.
- mà bây giờ, ngay ở
đời này… và sự sống đời đời ở đời sau (30): Đức Giêsu hứa ban phần thưởng không chỉ vào đời sau nhưng ngay
vào lúc này, khi các môn đệ được hưởng một tình bằng hữu phong phú về mặt xã
hội và về mặt tôn giáo.
4.- Ý
nghĩa của bản văn
* Cuộc gặp gỡ của Đức
Giêsu với người giàu có (17-22)
Điều gì thật sự có
giá trị? Điều gì thật sự có ý nghĩa? Cuộc sống hiện tại kết thúc với cái chết.
Người giàu đến găp Đức Giêsu xác tín rằng có một sự sống đời đời. Anh có
nhiều của cải, anh biết cách lo liệu cho cuộc sống trần thế, nhưng cảm thấy có
trách nhiệm đối với cuộc sống tương lai. Anh muốn sống cuộc sống trần gian thế
nào để không mất chỗ trong cuộc sống vĩnh cửu. Anh rất tin tưởng đến gặp Đức
Giêsu, và chờ đợi nhận được những lời khuyên tốt. Đức Giêsu chỉ cho anh các
điều răn: ai muốn tôn trọng ý muốn của Thiên Chúa, thì đang ở trên đường dẫn
tới sự sống đời đời. Người đến gặp Đức Giêsu đây đang đi đúng đường: anh đã giữ
các điều răn từ thuở nhỏ. Lạ lùng là Đức Giêsu không cổ võ cách sống của anh mà
bảo anh về, Người lại bảo anh tự giải thoát khỏi mọi của cải và đến đi theo
Người. Người chỉ cho anh thấy một nội dung và một lối sống hoàn toàn
mới: anh phải đi theo Người mãi mãi, lắng nghe lời Người nói, nhìn xem các công
việc Người làm, có đầy Thần Khí của Người, ở lại mãi mãi với Người, chia sẻ lối
sống của Người. Sự hiệp thông liên tục với Người đưa anh đến chỗ hiểu thế giới
và đời sống của Đức Giêsu và chuẩn bị cho anh đi vào trong cuộc sống đời đời,
nghĩa là cuộc sống trong Nước Thiên Chúa, trong sự hiệp thông với Thiên Chúa.
Ở đây Đức Giêsu
khẳng định rằng con đường mà Người đang theo được hướng dẫn bởi thánh ý Thiên
Chúa cũng một cách trực tiếp và đảm bảo như các điều răn. Và Người cũng
khẳng định rằng chính Người có khả năng dẫn đưa tuyệt đối chắc chắn đến sự sống
đời đời. Và Đức Giêsu mời gọi anh làm cử chỉ như các môn đệ đầu tiên (x.
1,16-20; 10,28-30). Nhưng người giàu đã không hiểu lời mời gọi của Đức Giêsu là
Tin Mừng; anh muốn vừa bám vào của cải vừa đi theo Đức Giêsu. Sự kiện phải chọn
lựa làm cho anh buồn rầu.
* Giáo huấn các môn đệ
về sự khó khăn của việc từ bỏ (23-27)
Đức Giêsu không
nói ỡm ờ về sự khó khăn trong việc từ bỏ của cải. Thái độ sửng sốt của các môn
đệ là dịp để Người nhắc lại giáo huấn: đến được Nước Thiên Chúa là chuyện khó
khăn. Sự kiện các môn đệ được gọi là “con” (chỉ có ở đây trong TM Mc) cho hiểu rằng lời khẳng định được nhắm trực tiếp cho họ. Nhưng Đức
Giêsu cất đi cho họ nỗi lo âu về tương lai khi qui hướng họ về Thiên Chúa.
Trong Cựu Ước, có những câu với nội dung như
thế: G 42,2; x. St 18,14; Dcr 18,6.
* Giáo huấn về phần
thưởng dành cho người môn đệ (28-30)
Trong
câu trả lời cho Phêrô, Đức Giêsu cho thấy là người ta có thể đạt được sự sống
này nếu liên kết với bản thân Người. Người nào siêu thoát với những liên hệ với
của cải và với gia đình mình, mà gắn bó với Đức Giêsu, thì sẽ thấy mở ra trước
mắt một chân trời các quan hệ bao la hơn. Một người đi vào trong gia
đình những người đã liên kết với Đức Giêsu, thì gặp lại những của cải và các
người thân thuộc của mình, nhờ đó đạt được một cuộc sống mới mẻ và phong
phú hơn; đồng thời người ấy lại đang ở trên con đường chắc chắn đưa tới sự sống
đời đời. Câu trả lời của Đức Giêsu hàm chứa Tin Mừng. Người cho thấy rằng nhờ
trung gian là bản thân Người, người ta có thể đạt được sự sống hoàn toàn mới
mẻ, một sự sống có giá trị không thể triệt tiêu.
+ Kết luận
Khuôn khổ trong đó
bản văn hôm nay được đặt vào khiến chúng ta phải lưu ý: đây là những điều xảy
ra trong cuộc hành trình Đức Giêsu tiến về Giêrusalem để ở đó, Người cảm nhận
sự từ bỏ đau đớn nhất, tức là cái chết. Giữa lần loan báo Thương Khó lần hai
(9,30-31) và lần ba (10,32-34), chủ đề “Con đường” thúc bách chúng ta xem xét
những điều kiện để theo Đức Giêsu và để được vào Nước Thiên Chúa: đó là sẵn
sàng mở lòng ra đón tiếp, đồng thời sẵn lòng siêu thoát mọi sự để đi theo Chúa.
5.-
Gợi ý suy niệm
1. Nhiều
Kitô hữu không muốn nghe đến “quà tặng”; họ nghĩ rằng họ có thể đạt được nước
thiên đàng bằng nỗ lực riêng, vì nghĩ rằng nếu họ không đạt được ơn cứu độ nhờ
các việc lành riêng, thì họ đáng bị phạt. Thật ra bất cứ ai nghĩ như thế hẳn là
đã không đọc Tin Mừng cho kỹ, bởi vì Tin Mừng nói rằng Thiên Chúa
không hỏi ý kiến của chúng ta để biết ai xứng đáng với điều gì (x. Mt
20,15). Ta chỉ có thể đạt tới sự sống đời đời nhờ đức tin, nhờ liên kết vô điều
kiện và đầy tin tưởng vào Ngài. Nhờ hiệp thông với Đức Giêsu và với gia đình
Người, ta nhận được sự sống đời đời như một ân huệ.
2. Có những
tín hữu coi các điều răn như là một thứ trắc nghiệm, một bài thi Thiên Chúa ban
cho dân chúng để xem họ có vâng phục chăng. Một người bạn bảo chúng ta rằng trong
vườn của anh có mọi thư trái cây, nếu đi theo anh, ta tha hồ hưởng dùng. Ta tin
anh, ta đi theo anh và làm đúng như anh bảo. Thế thì khi ta được ăn các loại
trái cây, phải chăng ta lại yêu cầu anh ban thưởng cho ta, vì ta đã đi theo
anh? Các điều răn của Chúa chỉ cho ta con đường ta phải theo. Người giữ các điều
răn chẳng xứng đáng được một phần thưởng đâu, mà còn phải biết cám ơn Chúa vì Người
đã chỉ cho mình con đường đưa tới sự sống chân thật.
3. Mọi
người được yêu cầu đặt việc bước theo Đức Giêsu, vì Người và vì Tin Mừng, trước
tất cả mọi sự, thậm chí trước chính bản thân mình và sự trọng kính của người
đương thời (x. 8,34-38). Tính mới mẻ triệt để của lời Đức Giêsu kêu gọi đi theo
Người không hệ tại lời mời từ bỏ, nhưng hệ tại khả năng kết dệt một liên
hệ mới, có được một nội dung mới cho cuộc sống. Lời kêu gọi của Đức
Giêsu là Tin Mừng và thật ra là một đặc quyền cao cả: bởi vì, chẳng hạn, đặc
quyền này đã không được ban cho người ở Ghêrasa sau khi đã được giải thoát khỏi
ma quỷ (5,18t). Đức Giêsu mời gọi chúng ta tách mình khỏi của cải không phải để
rồi chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng để chúng ta trở nên tự do và có khả năng
liên kết với Người.
4. Vấn đề không
phải chỉ là bố thí, mà lại phải cho đi mọi sự. Đức Giêsu không kết án của cải, nhưng
chỉ kết án sự tích lũy của cải cách ích kỷ. Lý tưởng Kitô giáo không phải là
nghèo khó, đói khát, trần truồng, nhưng là chia sẻ tất cả những gì Thiên Chúa
đã ban cho mình. Giàu có không phải là một tội; tội nằm ở chỗ giàu có một mình.
Lm FX Vũ Phan Long, ofm