SỨ VỤ CỦA GIOAN – KHỞI ĐẦU TIN MỪNG
(Máccô 1,1-8 – CN II MV - B)
1.-
Ngữ cảnh
Có
thể theo G. Gnilka mà coi Mc 1,1-15
là lời tựa hoặc mở đầu của Tin Mừng Máccô: phần này đăt trọng tâm vào “Tin Mừng” (x. cấu trúc đóng khung với từ
“Tin Mừng” ở đầu và cuối đoạn). Như thế, đoạn văn 1,1-8 là đoạn
mở đầu của Lời tựa này liên hệ đến hoạt động của Gioan Tẩy Giả trong hoang địa.
2.-
Bố cục
Bản
văn có thể chia thành ba phần:
1)
Danh hiệu của Tin Mừng (1,1);
2)
Hoạt động của Gioan (1,2-6):
a)
Câu trích Isaia xác định vai trò của Gioan (cc. 2-3),
b)
Giới thiệu tóm tắt bản thân và hoạt động của Gioan (cc. 4-6);
3)
Lời loan báo của Gioan (1,7-8).
3.-
Vài điểm chú giải
- Khởi
đầu Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa (1): Câu này là tiêu đề của cc.
1-8 nói về công việc rao giảng của Gioan Tẩy Giả, hay là tiêu đề của phần Mở
(cc. 1-15), hoặc của toàn tác phẩm? Phải chăng sứ vụ, cuộc Khổ nạn và cái chết
của Đức Giêsu chỉ là khởi đầu của Tin Mừng, và Tin Mừng sẽ được tiếp tục loan
truyền nhờ sứ vụ của Giáo Hội? Thật ra, không có gì cho thấy rằng Mc coi
hoạt động của Giáo Hội như một phần của Tin Mừng cả, y như thể Giáo Hội phải tự
rao giảng về chính mình. Cứ theo nội dung của tác phẩm, ta thấy Tin Mừng mà
Giáo Hội phải công bố chính là biến cố cứu độ đã xảy ra trước khi có Giáo Hội
và đã khai sinh ra Giáo Hội, đó là sứ vụ của Đức Giêsu và cuộc Vượt Qua của Người.
Có thể nói c. 1 này là tiêu đề của
phần Mở của TM Mc: hoạt động của Gioan, vị Tiền Hô loan báo và ban phép
rửa cho Đức Kitô, trong hoang địa, là phần mở cho biến cố cánh chung (sứ vụ,
cuộc đời đau khổ và cuộc tôn vinh của Đức Giêsu).
Từ ngữ “Tin Mừng”, được vay mượn từ Cựu Ước (x. Is 40,9; 52,7; 61,1…), được hiểu tương
đương với lời loan báo tiên khởi (kêrygma) được triển khai rộng ra (x. Công
vụ). Thế mà kêrygma của các Tông đồ (x. Cv 1,21t; 10,37; 13,24) cũng như TM Mc bắt đầu với sứ
vụ của Gioan Tẩy Giả. Vậy chính mầu nhiệm này là “khởi đầu Tin Mừng” (x. cùng
một kiểu diễn tả: Hôsê 1,2 ).
- Tin
Mừng Đức Giêsu, Con Thiên Chúa: Phần Mở từ c. 1 đến c. 15: hai từ ngữ “Tin
Mừng” đóng khung bản văn này. Kiểu nói “Tin Mừng Đức Giêsu Kitô” có thể hiểu là
“Tin Mừng về [= có đối tượng là] Đức Giêsu Kitô” (thuộc-cách chỉ đối tượng,
objective genitive), hoặc “Tin Mừng của [= đến từ] Đức Giêsu Kitô” (thuộc-cách
chỉ chủ từ, subjective genitive), hoặc “Tin Mừng là chính Đức Giêsu Kitô”
(thuộc-cách giải thích, epexegetic genitive; xem sự song đối giữa “vì Đức Kitô”
và “vì Tin Mừng”: 8,35; 10,29; 13,9).
Dưới ánh sáng của biến cố Phục Sinh,
các Kitô hữu đã hiểu Đức Giêsu là Đấng Mêsia, Con Thiên Chúa, theo nghĩa là
Người không còn phải là Đấng Mêsia trần thế và dân tộc mà người Do Thái từng
mong đợi, nhưng là Đấng huyền nhiệm, đã tỏ mình ra là “Đức Chúa” (x. Cv 2,36) và “Đấng Kitô” (4,26t; 10,38),
qua biến cố Phục Sinh, nay ở vào tư thế có thể giải thoát mọi người khỏi Satan,
tội lỗi, đau khổ và cái chết. Bây giờ khi đọc lại câu truyện trước Phục Sinh Mc
viết ra, họ hiểu rằng tại hoang địa và qua cuộc sống công khai (với những cuộc
trừ quỷ), Đức Giêsu đã khai mào chiến thắng bằng sức giải phóng ấy. Họ cũng
hiểu rằng Đức Giêsu truyền lệnh giữ thinh lặng (“bí mật thiên sai”) là vì không
muốn người ta hiểu lầm về tư cách và sứ vụ của Người: Phêrô đã hiểu sai nội
dung danh hiệu Mêsia (x. 8,29-33); Người chỉ nhận là Con Thiên Chúa (14,61t) và
kẻ đại diện cho thế giới ngoại giáo chỉ tuyên xưng Người như thế (15,39) vào
lúc Người bị kết án và xử tử. Người ta chỉ có thể hiểu tất cả các danh hiệu của
Đức Giêsu xuyên qua mầu nhiệm đau khổ của Người. Và các Kitô hữu cũng phải hiểu
rằng họ chỉ có thể tuyên xưng Đức Giêsu thật là Đấng Kitô và là Con Thiên Chúa,
bằng cách bước theo Người trên con đường đau khổ (x. 8,34; 10,35-45).
- Câu
2-6:
Phân đoạn này có lược đồ A-B-B’-A’:
A = cc. 2-3 : mở đầu, trích
các ngôn sứ,
B = c. 4 : Gioan rao giảng phép rửa tỏ
lòng sám hối.
(B)
Câu này song đối với câu
sau,
B’= c. 5 : đám đông đến với
Gioan để thú tội và nhận phép rửa,
A’= c. 6 : kết, nói đến kiểu
sống của Gioan như là một ngôn sứ.
So sánh cc. 2-3 trích Ml
3,1 và Is 40,3 với Mt (3,3;
11,10), Lc (3,4-6; 7,27) và Ga (1,23), ta hiểu các tác giả Tin Mừng có chung một nguồn, nhưng Mc
đã vừa thêm vừa tổng hợp câu truyện Gioan rao giảng với bài tường thuật của
ngài về nhóm sứ giả, để làm nên một mở đầu long trọng và để có thể nêu bật ý
tưởng này là khởi đầu Tin Mừng Cứu Độ đã được chính các ngôn sứ xác định nơi
cuộc xuất hiện của Gioan Tẩy Giả.
Mc đã trích Ml 3,1a (… “mặt Ta”) dưới ảnh hưởng của Xh 23,20 LXX (“mặt Con”) để biến vị sứ giả thành tiền hô không phải
của Thiên Chúa mà là của “Đức Chúa” (x.
Ml 3,1b), là Đức Giêsu. Ngoài ra, hẳn là Mc cũng nghĩ đến đoạn cuối
của sách Ml (3,23t): ngôn sứ Êlia có vai trò tiền hô.
Tác giả cũng sử dụng bản văn Is 40,3 (LXX) cùng với các tác giả Tin Mừng khác: “Đức Chúa” đây là Đức
Giêsu Kitô, và “vạch lối cho thẳng để Thiên Chúa đi” được sửa thành “để Người
đi”.
- đi
trước mặt Con = đi trước Con.
- Gioan
Tẩy Giả đã xuất hiện (4): Câu này với các câu trích ở trên chỉ là
một câu duy nhất, được ngắt bằng dấu phết: “Chiếu theo lời đã chép …, ông Gioan
Tẩy Giả…”. Những gì bây giờ được nói về Gioan thì làm ứng nghiệm các sấm ngôn,
đặc biệt sấm ngôn Is 40,3: ông ở
“trong hoang địa”, và tại đó ông “hô” để kêu gọi người ta hoán cải, mà “dọn sẵn
con đường của Đức Chúa” (Đức Giêsu).
Gioan “rao giảng thanh
tẩy hối cải, để được tha thứ tội khiên” (NTT). Đấy là hai hành vi tách biệt
nhưng liên hệ với nhau, vì thế đã được diễn tả trong một công thức duy nhất.
- sám
hối, metanoia: sự
hoán cải, do động từ metanoeô, “suy tưởng sau”, “suy nghĩ tiếp đó”;
“thay đổi ý kiến”; “hối tiếc”, “hối hận”, “hoán cải”. Đây là việc chuyển đi từ
tình trạng này sang một tình trạng khác, tức là thay đổi trọn vẹn lối sống. Sự
thay đổi này có một phương diện tiêu cực (bỏ [apo, from] con đường tội
lỗi: x. Cv 8,22; Dt 6,1) và một phương diện tích cực (quay về [eis, epi, to]
với Thiên Chúa: Cv 20,21; 26,20).
Trong
TM Mc, danh từ metanoia được dùng 1 lần (1,4) và động từ metanoeô
được dùng 2 lần (1,15; 6,12), như thế là ít hơn các TMNL khác (metanoia:
Mt 2 lần, Lc 5x, Ga 0x, Cv 6x, Phaolô 4x, Dt
3x, 2 Pr 1x; metanoeô: Mt 5x, Lc 9x, Ga 0x, Cv
5x, Phaolô 1x, Kh 12x), nhưng lại có một cách áp dụng độc
đáo. Tác giả áp dụng hai từ này cho hoạt động của Gioan Tẩy Giả (1,4), Đức
Giêsu (1,15) và Nhóm Mười Hai (6,12), như vậy liên kết vị Tiền Hô, Đức Giêsu và
các sứ giả của Người với nhau (xem một cách dùng tương tự cho hai động
từ kêryssein [loan báo]: 1,4.7; 1,14.38t; 3,14 và 6,12; paradidonai
[giao nộp]: 1,14; 9,31; 10,33; 13,9.11). Các từ đó lại luôn lệ thuộc động từ
kêryssein, nghĩa là các từ đó chính là nội dung của sứ điệp các ông phải
mang đi truyền bá.
-
phép rửa tỏ lòng sám hối: Cụm từ Hy Lạp baptisma metanoias (thanh
tẩy hối cải, x. Lc 3,3; Cv 13,24; 19,4): metanoias ở
thuộc-cách (genitive) xác định đặc tính của phép rửa Gioan loan báo. Đây là một
kiểu nói Sêmít, có nghĩa là “một phép rửa tượng trưng hoặc diễn tả sự hoán
cải”. Cho dù Gioan có thuộc về phong trào Êxêni ở Qumrân hay không, phép rửa
của ông tương tự phép rửa của người Êxêni, nhất là ở điểm cả hai phép rửa đều
diễn tả một sự hoán cải nội tâm, sự hoán cải này vừa là hành vi của con người
vừa là ân huệ của Thiên Chúa, cũng như chuẩn bị các tâm hồn đón tiếp Thiên Chúa
sắp đến can thiệp vào thời cánh chung. Tuy nhiên, Gioan khác người Êxêni ở hai
điểm: không nghĩ rằng tội lỗi gây nên một sự ô nhơ nơi thân xác; không buộc các
hối nhân phải sống một năm thử thách; chỉ ban phép rửa một lần, vì đây là hành
vi chuẩn bị cuối cùng để đón Đấng Mêsia ngự đến.
- Mọi
người từ khắp miền Galilê và thành Giêrusalem (5): Mc nhắm cho thấy
mục tiêu của sứ vụ Gioan Tẩy Giả là khai mạc giai đoạn cuối cùng của Chương
trình Thiên Chúa cứu độ loài người. Như thế, kiểu nói phóng đại (“toàn thể”,
“khắp”) về miền Giuđê và Giêrusalem, kinh đô tôn giáo của Do Thái giáo, không
phải là không có chủ ý, nhất là lại có quy chiếu về việc thanh tẩy Giuđa và
Giêrusalem thể theo Ml 3,4 hoặc quy
chiếu về sứ điệp vui tươi được ngỏ với Giêrusalem và các thành Giuđa thể theo Is 40,9t. Nay đã khởi sự biến cố cánh
chung: câu hỏi phải đặt ra là không biết Dân Thiên Chúa có nhận biết chăng “Đức
Kitô, Con Thiên Chúa” (c. 1) chính là “Đấng quyền thế hơn” (c. 7), Đấng mà
Gioan đang dọn đường đón tiếp.
- kéo
đến: Thì vị hoàn (imperfect) exeporeueto diễn tả chuỗi người liên
tục kéo đến để nghe Gioan giảng và nhận phép rửa. Giới từ ek (out, of)
muốn nói là ra khỏi miền Giuđê và thành Giêrusalem.
-
Gioan mặc áo lông lạc đà… (6): ên .. endedymenos: trợ động
từ eimi ở thì vị hoàn cộng với phân từ quá khứ của động từ chính endyô
nói lên cách thức ăn mặc quen thuộc của Gioan. Ông được giới thiệu có cách
sống như một con người của hoang địa, một nhà khổ hạnh, một na-dia (x. Lc 1,15), tương tự ngôn sứ Êlia (x. 2 V 1,8; Dcr 13,4).
Trichas
kamêlou, “lông lạc đà”, không có nghĩa là “da” lạc đà. Đây là cái áo dài
và rộng dệt bằng lông lạc đà. Zônê, “girdle, waitsband; ceinture”, không
phải là dây thắt lưng của người Tây phương, nhưng là một thứ như cái “ruột
tượng” của ta (x. Mc 6,8).
- Ăn
châu chấu: Châu chấu luộc trong nước muối rồi nướng trên than và mật ong
rừng là hai thứ lương thực của dân cư sa mạc. Vì bản văn không kể ra thứ lương
thực nào khác, ta hiểu ở đây tác giả muốn nêu bật nếp sống khắc khổ của vị Tẩy
Giả.
- Ông
rao giảng (7): ekêryssen, do động từ Hy Lạp kêryssein, “công
bố; loan báo”, ở thì vị hoàn, để diễn tả đây là một hoạt động thường xuyên của
Gioan. Chúng ta đến đỉnh cao của đoạn văn này, bởi vì chỉ đến đây, Gioan mới
lên tiếng mà chỉ cho thấy Đấng ông làm Tiền Hô cho.
- Đấng
quyền thế hơn tôi: Có lẽ danh xưng này ám chỉ đến Is 40,10 (“Kìa Đức Chúa quang lâm hùng dũng [= đến với sức mạnh],
tay nắm trọn chủ quyền”). Sự tương phản giữa hai bên lớn đến nỗi Gioan “không
đáng cởi quai dép cho Người”, mà đây là công việc thấp hèn đến nỗi một nô lệ Do
Thái cũng không buộc phải làm cho chủ (sách Mishna) (x. Mt 3,11; Lc 3,16; Ga 1,15.27.30;
3,30; Cv 13,25).
-
trong Thánh Thần (8): Các bản văn Nhất Lãm song song (Mt 3,11; Lc 3,16) đọc là
“trong Thánh Thần và lửa”. Có lẽ lúc đầu, câu này có hình thức là “gió và lửa”
để mô tả biến cố Triều Đại cánh chung của Thiên Chúa ngự đến. Mc chỉ
quan tâm đối lập nghi thức chuẩn bị của Gioan với việc thiết lập Nước Thiên
Chúa nhờ hoạt động của Đức Kitô, mà không nói đến phán xét. Nhờ đó, Người đưa
lại cho “phép rửa trong Thánh Thần” ý nghĩa tích cực là một cuộc tái sinh bên
trong.
4.- Ý
nghĩa của bản văn
*
Danh hiệu của Tin Mừng (1)
Cả
bốn quyển mở đầu bộ Tân Ước chỉ bắt đầu được gọi là “Tin Mừng” nhiều năm sau
khi được viết ra. Vào thời tác giả Máccô, “Tin Mừng” không có nghĩa là một
quyển sách, mà là “những tin vui” do một sứ giả mang đến. “Các tin mừng” là
những tin về các chiến thắng, các biến cố may lành, các hiệp ước hòa bình và
nhất là tin về các cuộc chào đời. “Các tin mừng” làm bừng lên những niềm hy
vọng về một cuộc sống tiện nghi, sức khỏe, bình an, nên dân chúng vui sướng khi
nghe được.
Mc 1,1 dùng từ ngữ “tin mừng”
để giới thiệu “lời rao giảng của Kitô giáo”, cho chúng ta biết việc cứu độ và
hạnh phúc không còn là kết quả của những tin vui về hoàng đế hoặc về một ai đó
giống như hoàng đế, nhưng là kết quả đến từ lời rao giảng của Đức Giêsu, cũng
là lời giảng về Đức Giêsu, cho thấy đã đến lúc Thiên Chúa can thiệp chung kết
vào lịch sử loài người.
*
Hoạt động của Gioan (2-6)
Câu
trích tổng hợp Is, Ml và Xh (cc. 2-3) có mục đích xác định
vai trò của Gioan trong quan hệ với Đấng Mêsia mà ta biết là chính Đức Giêsu.
Nhưng một nét được nêu bật là Gioan không phải là vị Tiền Hô của Con Người sẽ
đến, mà là của Đức Giêsu trần thế.
Còn
cc. 4-6 giới thiệu tóm tắt bản thân và hoạt động của Gioan: ông loan báo phép
rửa bày tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội. Tác giả đặt đối lập phép rửa bằng
nước của Gioan và phép rửa bằng Thánh Thần của Đấng Mêsia. Phép rửa bằng Thánh
Thần liên hệ rõ ràng đến phép rửa tội Kitô giáo. Nói đến “để được ơn tha tội”
là nêu một khẳng định liên hệ đến Thiên Chúa: Ngài sẵn sàng tha thứ các
tội lỗi; nói đến “sám hối” là nêu một khẳng định về loài người: họ có
tội và được dạy rằng Thiên Chúa tha tội cho họ. Sứ điệp của Gioan đưa đến cả
nỗi sợ hãi lẫn niềm vui.
Dân
chúng đã từ khắp nơi kéo đến (khắp miền Giuđê và thành Giêrusalem); tác giả
không nói đến Galilê, vì theo ngài, hoạt động của vị Tiền Hô tập trung vào miền
nam. Họ thú nhận tội lỗi: ta có thể nghĩ đến một hành vi tương tự mà các
thành viên ở Qumrân làm vào lễ tái lập giao ước (1 QS 1,22–2,1) hoặc người Do Thái làm vào ngày Lễ Xá Tội.
* Lời
loan báo của Gioan (7-8)
Tương
hợp với câu trích Is nói về tiếng nói
của người loan báo, hoạt động của Gioan được mô tả như là một việc “hô to [như
anh mõ làng]”; “công bố”; “phổ biến” (kçryssein). Hành vi này đưa ông
đến gần Đức Giêsu (1,14.38t), các môn đệ (3,14; 6,12), Tin Mừng (13,10; 14,9),
các sứ giả đức tin (1,45; 5,20; 7,36). Cùng với sự đối lập giữa phép rửa của
ông với phép rửa của Đấng Mêsia, ông loan báo “Đấng quyền thế hơn (= Đấng mạnh
hơn [ông])” đang đến.
+ Kết
luận
Đến đây, chúng ta đã có thể hiểu vì sao sứ vụ của Gioan lại
là “khởi đầu Tin Mừng”. Bởi vì Tin Mừng là biến cố trước khi là sứ điệp. Qua vị
Tẩy Giả, Thiên Chúa thực hiện các Lời Ngài hứa (cc. 2-3); Thiên Chúa thực hiện
nơi Đức Giêsu, Đấng sẽ làm phép rửa trong Thánh Thần (cc. 6-8). Như thế, sứ vụ
của Gioan đã thuộc về biến cố cánh chung, biến cố này xảy ra khi Đức Giêsu bắt
đầu rao giảng tại Galilê và các môn đệ rao giảng khắp tứ phương thiên hạ.
Gioan chỉ là một sứ giả “đi trước mặt”
Đức Chúa (c. 2). Nhưng cũng chính ông có nhiệm vụ viết trang dẫn nhập vào Tin
Mừng Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa. Chính vì thế, “trong số phàm nhân lọt lòng
mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả” (Mt 11,11).
5.-
Gợi ý suy niệm
1.
Chúng ta được mời gọi tin vào sự trung tín của Thiên Chúa: Ngài đã lên kế hoạch
cứu độ, thì khi đến thời Ngài đã định, Ngài sẽ ban gửi các vị loan báo Tin Mừng
Cứu Độ đến. Sứ điệp Gioan loan báo mang lại cả nỗi sợ hãi lẫn niềm vui, bởi vì
ông nói cho họ biết rằng họ bị thất sủng, tương quan của họ với Thiên Chúa đã
bị rối loạn, nhưng đồng thời ông khẳng định rằng Thiên Chúa đầy lòng thương xót
đối với họ và Ngài muốn thắng vượt tình trạng thất sủng của họ. Đoạn văn này
cũng cho thấy Ba Ngôi (Đấng xưng là “Ta”, “Đấng quyền thế hơn” và “Thánh Thần”)
cùng làm việc để thực hiện công trình cứu độ.
2.
Gioan không xác định tội ông nói đến là tội gì. Dĩ nhiên ông có thể hiểu ngầm
rằng những người đang nghe ông biết các tội của họ. Từ sự hiểu biết này phát
sinh ước muốn thú nhận các tội lỗi của mình (1,5). Tuy nhiên, tội căn bản là
loài người không nhận biết Thiên Chúa là Đấng tạo dựng nên mình và là Chúa tể
của mình, không tự hỏi về ý muốn của Thiên Chúa, nhưng muốn làm chúa tể của
chính mình, đi theo những ý muốn của mình. Đặc biệt tội hệ tại việc không tuân
giữ các điều răn của Thiên Chúa vì các điều răn cho biết ý muốn của Thiên
Chúa.
3.
Người Kitô hữu cũng có một vai trò tiền hô đối với anh chị em mình. Muốn
thế, cần xác định rõ ràng quan hệ của mình với “Đấng đang đến”, để khiêm tốn và
trung thực giới thiệu về Người như là Đấng đã đang có mặt trong lịch sử loài
người.
4. Vị
Tẩy Giả nhìn người ta lên khỏi nước. Ông gạt đi các lời cám ơn và ca ngợi. Ông
nói với họ về “Đấng quyền thế hơn”, Đấng sẽ ban cho họ Thần Khí của đời sống
mới. Đời sống này sẽ khởi sự khi người ta nhận ra và đón tiếp Đức Kitô cùng với
sự khôn ngoan của Người vào lòng. Họ đang ở tại bờ của một khởi đầu; họ
cần sẵn sàng, khao khát, mở lòng ra.
Lm FX Vũ Phan Long, ofm
.