CHÚA NHẬT 14 THƯỜNG NIÊN, NĂM B
THÓI KIÊU NGẠO VÀ ĐỊNH KIẾN ĐÃ CẢN
TRỞ ƠN CỨU ĐỘ
( Ed 2, 2-5; 2 Cr 12, 7-10; Mc 6, 1-6)
Tu sĩ: Jos. Vinc. Ngọc Biển, S.S.P.
Khi
Đức Giêsu đến trần gian,
Ngài đã tuyệt
đối trung thành với sứ
vụ Thiên Sai của mình,
vì thế, khi
tiếp xúc với dân chúng,
Đức Giêsu đã can đảm, trung
thành với sứ vụ. Luôn
tỏ ra là
một Vị Thiên
Chúa sẵn sàng khích lệ,
đồng hành, cảm thông và
xót thương con người. Dạy dỗ
và làm nhiều
phép lạ nhằm
loan báo Mầu Nhiệm Cứu Chuộc
cho dân để
họ sám hối,
tin theo và được cứu chuộc.
Tuy
nhiên, khi thi hành sứ
vụ, Đức Giêsu
đã gặp phải
rất nhiều thử thách đầy
cam go do chính những người đồng hương
với Ngài gây nên. Những
thử thách đó khởi đi
từ sự kiêu
ngạo, tự phụ và thành
kiến của người đồng hương.
Tuy
nhiên, khi đối diện với
những vấn đề như vậy,
Đức Giêsu đã không chùn
bước, nhưng Ngài vẫn luôn
trung thành cách trọn vẹn
thánh ý Thiên Chúa Cha đã trao
gửi cho Ngài trong sự khiêm
tốn và can đảm.
Hôm
nay, thánh sử Máccô thuật lại việc
Đức Giêsu trở về quê hương của Ngài. Trong chuyến thăm quê lần này, cũng giống
như những lần khác, Ngài vẫn vào hội đường và cầu nguyện cũng như thi hành sứ
vụ Thiên Sai của mình.
Tuy nhiên, Dân Do thái vốn dĩ
là một dân
cứng đầu, dễ nổi loạn
chống đối lại Thiên Chúa.
Họ luôn thách
thức Thiên Chúa khi Người
không đáp ứng nhu cầu
của họ. Hơn
thế nữa, họ rất coi
trọng nguồn gốc sáng giá
của một con người.
Bởi thế, thán phục các phép
lạ, nhưng lại coi thường
Đức Giêsu vì Ngài xuất thân trong một
gia đình không mấy nổi
nang! Điều này chính những
người Do thái đã thắc mắc:
cha ông không phải là Giuse,
mẹ ông chẳng
phải là bà
Maria sao? vì thế, họ không
tôn trọng Ngài.
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên không là gì khác, đó chính là sự kiêu
ngạo của những người đồng hương.
Tại sao vậy? Thưa, sự kiêu ngạo đã là đó ngáng chỗ và lòng kiêu căng đã
chiếm mất chỗ của Chúa trong cuộc đời của họ.
Trước thái độ trên, Đức Giêsu đã tuyên bố một câu mà muôn đời vẫn giữ
nguyên giá trị: đó là: “Tiên tri không bao giờ được tôn trọng trên
chính quê hương mình”.
Qủa đúng như vậy, vì, xét theo lẽ tự
nhiên, một con người dù tài giỏi đến đâu, làm việc hiệu quả thế nào, và thành
đạt trên nhiều lãnh vực hay nhiều nơi đi nữa, thì khi trở về gia đình, quê
hương, họ luôn bị chính những người thân cận, làng xóm coi ở mức độ “thường
thường bậc chung” vì lối suy nghĩ thiển cận, nên: “Gần chùa gọi bụt
bằng anh”.
Điều này Đức Giêsu đã trải qua khi Ngài
trở về quê hương của mình!
Nhưng sự coi thường đáng tiếc này đã khiến cho ơn cứu độ của Thiên Chúa
vuột mất khỏi họ, và suốt bao thế kỷ, họ vẫn đang chờ đợi một Đấng Kitô khác
chứ không phải Đức Giêsu, Đấng đã hiện diện giữa họ cách đây hơn 2.000 năm.
Thực trạng ấy nơi những người đồng hương với Đức Giêsu khi xưa, hôm nay vẫn
còn đây đó nơi chúng ta, vì: thói ích kỷ, kỳ thị, chấp nhất, định kiến, ác cảm,
nên ta hay giam người anh chị em mình trong quá khứ hay “tạc tượng” họ trong
một lối nhìn tiêu cực và không bao giờ cho họ cơ hội để mở ra một tương lai tốt
đẹp hơn....
Lý do họ không nhìn anh chị em mình dưới
lăng kính màu hồng, mà toàn màu đen, bởi mắt họ đang đeo cặp kính râm của sự
kiêu ngạo! Vì thế, lối suy nghĩ nông cạn, vu vơ và trống rỗng đã dẫn đến việc
đánh giá, đối xử lệch lạc và thiếu công bằng cũng như bất nhân. Quả đúng
là: “Yêu ai thì nói quá ưa – Ghét ai nói thiếu nói thừa như không”; hay
”Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”.
Những người nông nổi như vậy, họ đâu có hiểu được rằng: “Sông có
khúc, người có lúc”.
Thật vậy, có người bị coi là không tốt,
đồ bỏ, vứt đi ở chỗ này, nhưng họ lại được nhiều người coi trọng và kính nể ở
một nơi khác.... Còn có nhiều người được xem là nhẹ nhàng, tao nhã, lịch thiệp
chốn quan trường, ngoài xã hội, nhưng khi về đến gia đình, họ lại là kẻ bất
nhân, vô liêm sỉ với người thân. Mở miệng ra là quát tháo, chửi bới nên “thượng
thẳng tay, hạ thẳng chân” với anh chị em họ. Những người này thuộc
hạng “khôn nhà dại chợ”; “làm phúc nơi nao để cầu ao rách
nát”; ... hay có những người ăn nói ngọt như đường mía lau, nhưng thực
ra họ thuộc dạng: “Đội trên, đạp dưới” nên tâm địa bỉ ổi, xấu
xa chẳng khác gì kẻ: “Miệng thì thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết
người không dao”. Hay như Mc
Kenzie nói :”Người có tình yêu nhìn bằng viễn vọng kính, còn
người ghen tị thì nhìn bằng kính hiển vi”.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay vừa nhắc nhở,
vừa mời gọi chúng ta ý thức sứ mạng ngôn sứ cũng như lối sống và cách thức loan
báo Tin Mừng!
Trước tiên, sứ mạng ngôn sứ được trao
ban cho chúng ta ngày lãnh nhận Bí tích Rửa Tội. Sứ mạng ấy càng thôi thúc mãnh
liệt khi chúng ta lãnh nhận Bí tích Thêm Sức.
Vì thế, mỗi người phải có trách nhiệm
loan báo Lời Chúa, thi hành sứ mạng ở mọi nơi, mọi lúc, dù: “Thuận tiện
hay không thuận tiện”; được ủng hộ hay chống đối, được đón nhận hay bị
khước từ, được tôn vinh hay giết chết.... Mặt khác, khi thi hành sứ vụ, chúng
ta không thể chọn lựa theo ý mình, mà phải nói và làm điều Thiên Chúa muốn một
cách trung thành (x. 1Cr 9,15-16); không được giả hình và bóp méo Lời Chúa (x.
2Cr 11,10 ; 13,8).
Thứ đến, khi thi hành sứ vụ, cần nhớ nằm
lòng câu nói của Đức Giêsu: “Không ngôn sứ nào được kính trọng nơi quê hương
mình”.
Cần nhớ
rõ một điều,
chúng ta đi đến đâu,
làm bất cứ
điều gì, sẽ có 30% người
ủng hộ. 30% người chống đối,
loại trừg, số còn lại
dửng dưng. Đây cũng chính
là số phận
và cái giá
phải trả của Đức Giêsu
khi thi hành
sứ vụ.
Bởi vì làm ngôn sứ không phải là chuyện
đơn giản, mà là: “Vô cùng phong nhiêu”, phúc tạp! Vì Lời Chúa
một đàng là lời tình yêu, nhưng một đàng là lời cật vấn lương tâm, vạch trần
tội ác, bất công, gian dối, hình thức..., nên: “Nếu thế gian ghét
các con, thì hãy nhớ rằng họ đã ghét Thầy trước …. Đầy tớ không lớn hơn chủ
mình. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, thì họ cũng sẽ bắt bớ các con” (Ga
15,18-20).
Thật vậy, sứ mạng ngôn sứ đòi chúng ta
chấp nhận lội ngược dòng, không thể sống theo phong trào hay “hiệu ứng
đám đông”. Đôi khi chấp nhận điên vì sứ vụ, khùng Tin Mừng, khi dám
nói lên tiếng nói công lý, công bằng ngay tại những nơi nguy hiểm như: sòng
bài, quán rượu, quán karaokê…, nơi những con người đang “quậy” tứ
tung hay “điên cuồng” trong những cuộc chơi bất chính....
Khi lựa chọn như thế, sự lẻ loi, cô lập
và chống đối hay phải thí mạng là lẽ đương nhiên!
Mong sao, sứ mạng và số phận ngôn sứ của
Đức Giêsu trong thời của Ngài, cũng là của chúng ta trong thời đại hôm nay.
Ước gì vì: “Nhiệt tâm lo việc
nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân” là lựa chọn của mỗi người
Kitô hữu, vì: “Tình yêu Đức Kitô thúc bách chúng ta” nên chúng
ta “được Chúa kêu gọi để tỏa sáng như các vì sao giữa lòng thế
giới tối tăm này” (Pl 2,15).
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con sự
khiêm nhường và tình yêu của Chúa, để chúng con yêu cả những người thù ghét
mình. Xin ban sức mạnh của Chúa, để chúng con can đảm, vững bước trên con đường
thi hành sứ vụ.
Xin cho chúng con mặc lấy lòng bao dung,
nhân hậu của Chúa, để chúng con đón nhận anh chị em chúng con trong tình Chúa
và tình người. Amen.