CHÚA NHẬT 14 QUANH NĂM
Năm B, 2003
Thánh ca và lời nguyện mở đầu
Kinh Thánh: 2 Cô-rin-tô 12: 7-10
Các
chương 10-13 là phần thứ ba của thư 2 Cô-rin-tô, đề cập tới việc thánh Phao-lô
phải đương đầu với những khó khăn gây nên do một số người “đội lốt tông đồ của
Đức Ki-tô” (11:13) tố cáo ngài là “trong thư thì nghiêm khắc và hùng hổ; nhưng khi có mặt thì nhu nhược, nói chẳng ra
hồn” (10:10), đầy tham vọng, lợi dụng cộng đoàn... Qua những trả lời với lý luận đanh thép nhưng cũng đầy khiêm tốn,
chúng ta có một hình ảnh rất độc đáo về con người của thánh Phao-lô: vừa khiêm tốn lại vừa tự hào. Tuy nhiên, hậu ý của ngài không phải là muốn
chúng ta dừng lại ở chuyện cá nhân của ngài, nhưng là qua kinh nghiệm bản thân,
ngài muốn chúng ta đi tới xác tín một chân lý:
Thiên Chúa biểu lộ sức mạnh của Người trong sự yếu đuối của chúng ta,
hoặc nói khác đi, muốn áp dụng bài học đó thì hãy biết mình để khiêm tốn, biết
Chúa để tự hào.
a) Biết mình
và biết Chúa
Đoạn
thư dùng trong Phụng vụ Lời Chúa hôm nay là một phần nhỏ trong đoạn Phao-lô nổi
“cơn điên” tấn công địch thủ của ngài (11:16-12:10). Thực ra thì Phao-lô không điên rồ chút nào, nhưng ngài bất đắc dĩ
(12:11) phải nêu lên những thành tích của mình cốt để địch thủ hết còn cớ tấn
công ngài, và như thế sẽ có lợi cho tín hữu Cô-rin-tô. Trong khi địch thủ trưng dẫn gốc gác Do-thái
của họ, tài ăn nói hùng hồn và những cảm nghiệm thị kiến hay mặc khải họ có,
thì trái lại, thánh Phao-lô chỉ tự hào với những đau khổ ngài chịu và sự yếu đuối
ngài có. Tại sao có sự khác biệt căn
bản ấy? Là vì địch thủ của Phao-lô chỉ
muốn biết mình theo họ muốn, chứ không phải trong quan hệ với biết Chúa. Biết mình theo cách của họ lấy họ làm chuẩn
đích chứ không phải là Thiên Chúa, do đó họ không nhìn nhận vai trò của Thiên
Chúa và họ tự hào “theo tính xác thịt” (11:18) về tất cả những gì họ có. Trái lại, thánh Phao-lô dựa trên nguyên tắc
căn bản: “Ai tự hào thì hãy tự hào
trong Chúa!” Với tinh thần “trong
Chúa,” Phao-lô tin chắc rằng tín hữu Cô-rin-tô đều nhận thấy tất cả cuộc sống
ngài, từ lời nói tới hành động, nhất nhất đều nhắm mục đích phục vụ Tin Mừng
của Đức Ki-tô. “Có Thiên Chúa biết”
(11:11), đó là nền tảng để chúng ta biết mình.
“Đừng ai dựa vào phàm nhân mà tự hào” (1 Cr 3:21). Chúng ta biết mình với cái biết của Thiên
Chúa, chứ không phải với cái biết của mình, vì cái biết của chúng ta dễ bị sai
lạc do cái không biết của người khác hoặc do tham vọng của chính chúng ta. Biết mình trong cài biết của Chúa luôn luôn
đưa chúng ta tới cùng một thái độ của tác giả Thánh Vịnh 139: “Lạy Chúa, xin dò xét để biết rõ lòng con,
xin thử con cho biết những điều con cảm nghĩ.
Xin Ngài xem con có lạc vào đường gian ác, thì dẫn con theo chính lộ
ngàn đời” (cc. 23-24).
b) Khiêm tốn
và tự hào
Đó là
hai khía cạnh của cùng một vấn đề. Để
biểu lộ cái biết đích thực về mình và về Chúa, chúng ta biểu lộ qua tâm tình
khiêm tốn và tự hào, khiêm tốn để nhận ra rằng nếu Chúa không ban cho thì mình
chỉ là tay trắng, tự hào để xác tín rằng nếu Chúa không nâng đỡ phù trì thì
mình không thể vượt thắng được những khó khăn mệt nhọc. Phao-lô đan cử những thí dụ cụ thể cho thấy
mọi sự đều là ân sủng. Những giúp đỡ
ngài nhận được từ các cộng đoàn khác, thí dụ như Ma-kê-đô-ni-a, tính độc lập và
tự lực cánh sinh của ngài... là những dấu hiệu của ân sủng. Cả đến gốc gác Do-thái của ngài cũng là một
ân sủng lớn lao. Nhiều lần thánh
Phao-lô đã buộc lòng phải nhắc lại gốc gác của mình khi phải đương đầu với nhóm
người gốc Do-thái sống ở hải ngoại. Họ
tự hào với xuất xứ của họ: chủng tộc
Híp-ri, tôn giáo Ít-ra-en, tổ phụ Áp-ra-ham, Lời Hứa và Giao Ước. Nhưng thánh Phao-lô cũng hội đủ tất cả những
điều kiện ấy để ngài có thể xưng mình là người Do-thái trăm phần trăm. Chỉ có một điều Phao-lô hơn họ, đó là ngài
luôn nhớ mình thuộc dân tộc được Thiên Chúa tuyển chọn và giờ đây lại trở thành
Dân mới, thuộc về Đức Ki-tô.
Nhưng
trong cuộc sống, những lúc dễ nhận ra sự yếu đuối của mình và vai trò của ơn
Chúa là khi phải đối phó với gian truân lúc thi hành sứ mệnh. Những gian khổ trong cuộc đời tông đồ của
Phao-lô cho thấy bản thân Phao-lô không thể nào thắng vượt được nếu không hoàn
toàn trông cậy vào sự can thiệp của ơn Chúa.
Nhất là khi “thân xác ngài như đã bị một cái dằm đâm vào và một thủ hạ
của Xa-tan được sai đến để vả mặt ngài, để ngài khỏi tự cao tự đại,” thì ngài
lại càng nhận rõ vai trò của ơn Chúa:
“Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn
trong sự yếu đuối” (12:9). Đúng vậy,
thái độ khiêm tốn và tự hào bắt nguồn từ chính Đức Ki-tô, Đấng đã biểu lộ sức
mạnh của Thiên Chúa qua cái chết của Người trên thập giá. Ma quỷ và thế gian tưởng lấy cái chết để
thắng được Đức Ki-tô, thì trái lại, Người lại lấy cái chết ô nhục ấy để đền bù
tội lỗi nhân loại và chiến thắng cuối cùng của Người trên cái chết chính là sự
Phục sinh.
c) Gương của
Phao-lô cho chúng ta một lối sống: sống
vui với những giới hạn của mình
Một
người thực sự biết giới hạn của mình với thái độ khiêm tốn sẽ không bao giờ
thất vọng về mình, trái lại biết cậy trông vào Chúa. Một Tê-rê-xa Hài Đồng Giê-su biết chọn con đường nên thánh qua
những việc làm nhỏ nhặt trong ngày sống.
Một Mác-ti-nô đệ Porrès bằng lòng với công việc hèn mọn nhất trong tu
viện. Quan trọng là mình làm hết khả
năng, tất cả những gì còn lại là do Chúa.
“Kẻ trồng hay người tưới chẳng là gì cả, nhưng Thiên Chúa, Đấng làm cho
lớn lên, mới đáng kể” (1 Cr 3:7). Có
được xác tín như vậy, chúng ta sẽ vui sướng chấp nhận giới hạn của mình, đồng
thời nhận rõ sức mạnh của ơn Chúa. Ước
gì mỗi người chúng ta học được bài học này, để giúp chúng ta chu toàn bổn phận
xây dựng Nhiệm Thể Chúa Ki-tô với những khả năng Chúa ban cho chúng ta.
Câu hỏi gợi ý chia sẻ
Tự
cao tự đại mang rất nhiều mặt nạ khác nhau và là nguyên nhân gây nên những xáo
trộn trong cộng đoàn. Tôi nhận ra tính
tự cao tự đại ấy sau những mặt nạ nào nơi tôi?
Làm sao lột được chúng?
Có
nhược điểm nào nơi tôi nhắc nhở tôi phải khiêm tốn không? Làm sao tôi có thể nhận ra sự can thiệp của
Chúa qua nhược điểm ấy? Chia sẻ một thí
dụ cụ thể chứng tỏ “khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh.”
Tôi
có thái độ nào khi nhận ra những điểm yếu của mình? Ghen tương với người khác?
Không được làm thì phá? Tiêu cực
đến độ thụ động, hoàn toàn không muốn “dính dáng” vào cộng đoàn?... Hoặc càng hăng say và cố gắng hơn, cậy vào
ơn Chúa hơn và biết nhận ra những nỗ lực thiện chí của người khác?
Cầu nguyện kết thúc
Sau cầu
nguyện bộc phát, nhóm cùng hát một bài về dấn thân phục vụ, hoặc “Kinh hòa
bình” của thánh Phan-xi-cô Át-xi-xi.
Lm. Ðaminh Trần Ðình Nhi
3-7-2003