CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN, năm B,
ngày 03/8
Ga 6, 24 – 35
BÁNH HẰNG SỐNG
Linh mục Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT
Cái đói, cái khát, cơm, bánh, nước là những nhu cầu rất thiết thân với con người trong đời sống hằng ngày. Chúa Giêsu đã rất thực tế khi chạnh lòng thương dân bơ vơ, vất vưởng, đói khát đi theo sát Chúa và các môn đệ để lắng nghe lời Chúa. Và nếu để dân chúng đói khát ra về lúc trời buông màn tối, Chúa và các môn đệ của Ngài sẽ không thực tế chút nào mà đang lơ lửng trên trời cao. Chúa là con người hết sức cụ thể và thực tế rõ ràng: Ngài đưa dân đi từ lương thực vật chất tới lương thực sự sống vĩnh cửu nước trời.
VẪN LÀ LƯƠNG THỰC VẬT CHẤT NÍU KÉO DÂN CHÚNG...
Chúa
Giêsu đã làm phép lạ nuôi sống nhiều ngàn người ăn vào cái chiều mà dân chúng
đoàn đoàn lũ lũ cứ mải miết, vây quanh Chúa Giêsu để nghe Ngài dậy dỗ, loan báo
nước Thiên Chúa. Theo các môn đệ cứ giải tán đám dân cho họ về là xong, là hết
trách nhiệm, là thoải mái, khỏi vướng mắc, khỏi bận bịu, khỏi mất công, mất thì
giờ. Làm như thế quả thực quá dễ dàng và xem ra vô trách nhiệm... Chúa biết
trước việc Chúa sẽ làm lúc này, bây giờ đây để nuôi dân chúng đang khát khao
lời Chúa. Ngài đã thực hiện một phép lạ lớn lao để hướng dân chúng tới thực tại
siêu vời là chính Mình và Máu của Ngài sẽ đổ ra để cứu độ nhân loại. Tuy nhiên,
khi làm phép lạ cho bánh và cá hóa nên nhiều để nuôi đám đông đang đói, đang khát,
dân chúng đã ăn no nê và còn dư mười hai thúng
đầy. Với phép lạ này, đám dân đoàn lũ đã muốn tôn vinh Chúa Giêsu lên
làm vua vì họ quan niệm ông vua này rồi sẽ giúp dân no nê cơm bánh, sẽ bảo đảm
đời sống vật
chất cho
dân và như thế Chúa làm vua là điều tối quan trọng để cuộc sống của người dân
được bảo đảm. Nhưng Tin mừng cho thấy: Chúa Giêsu đã lánh mặt, đi lên núi một
mình. Chúa không đến để cai trị, để lãnh đạo theo kiểu người đời mà “ Ngài đến
để phục vụ, chứ không phải để được hầu hạ”. Và hôm nay, Chúa Giêsu lại trở lại
để gặp dân chúng, nhưng khi gặp dân, Chúa tấn công ngay:” Thật Tôi bảo thật các
ông, các ông đi tìm Tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông
đã được ăn bánh no nê”( Ga 6, 26 ). Sở dĩ Chúa Giêsu trả lời cho dân một cách
xem ra cứng cỏi vì Ngài đang nói với đám nông dân Galilêa, đám dân cầy Do Thái:
họ biết rõ thế nào là mất mùa, là được mùa, thế nào là đói, là khát, là thiếu
đồ che thân. Họ sung sướng khi mùa lúa mạch và nho được mùa, khi các bầy gia
súc phát triển phồn vinh. Chúa Giêsu cũng đã đưa ra một nhu cầu hết sức thực tế
đối với người nữ Samaria đang phải kín nước giếng của Giacóp hằng ngày. Thực
tế, dân chúng mong chờ vật chất, lương thực nuôi sống hơn là những dấu chỉ nói
về nước trời. Chúa giải quyết nhu cầu cho dân Do Thái lúc đó hay chiều ý của
những con người thời nay đang có quá nhiều nhu cầu vật chất như tiền tài, danh
vọng, thú vui thì họ đi theo Chúa , còn Ngài giải quyết theo ý của Ngài thì có
nhiều người thời xưa cũng như nay sẽ hụt hẵng, chưng hửng, bối rối và bỏ Chúa
mà đi tìm thứ khác. Sở dĩ như thế vì con người xưa và con người ngày nay đã
không nhìn ra sự liên tục phải đi từ cái đói thể xác tới cái đói, cái khao khát
Thiên Chúa và tìm nước trời.
CHÚA MỜI GỌI CON NGƯỜI TIN VÀO NGƯỜI: ĐẤNG ĐƯỢC THIÊN CHÚA CHA SAI ĐẾN:
Con người
không nhìn ra tính liên tục của vấn đề, còn Chúa, Ngài lại nhìn rõ vấn đề ấy.
Và như thế, con người có thể hiểu, có thể lý giải tại sao cuộc tranh luận của Chúa
Giêsu với những người Do Thái xem ra gay gắt và hằn học như thế. Chúa Giêsu mời
gọi nhân loại tin vào Đấng Thiên Chúa Cha sai đến. Chúa không bảo con người
biếng nhác làm việc, cứ ngồi đó trông chờ phép lạ, trông chờ của bố thí, chờ
sung rụng vv...nhưng Chúa mời gọi con người làm việc không ngừng, làm việc hết
mình để có thể tìm kiếm một thứ
lương
thực không hề hư nát. Chúa không nói con người khinh thường cơm bánh hằng ngày
là của ăn nuôi sống, nhưng Chúa còn muốn con người vươn cao hơn nữa để tìm bánh
trường sinh bất tử. Chúa mời gọi nhân loại thay vì ăn Manna như tổ tiên đã ăn
trong sa mạc xưa, Ngài mời gọi con người đến ăn thịt và uống máu của Ngài để có
sự sống đời đời:” Ta là bánh trường sinh. Ai đến với Ta sẽ không hề đói; ai tin
vào Ta sẽ không hề khát”( Ga 6, 35 ). Đây là một mạc khải hết sức kỳ diệu:”
lương thực chính yếu là Đức Kitô “. Ngài là sự sống sung mãn, là Đấng cứu độ.
Tin vào Ngài, nhân loại sẽ được sống đời đời. Chúa Giêsu luôn mời gọi con người
vươn cao hơn: Ngài đi từ những thực tế, những nhu cầu thường ngày để đưa con
người tới sự khao khát Lời của Chúa:” Con người không chỉ sống nguyên nhờ bánh,
mà còn bởi Lời do miệng Thiên Chúa phán ra”( Đnl 8,2-3 ).
Lạy Chúa
Giêsu là Bánh Trường Sinh, xin cho chúng con luôn biết đến với Chúa để không hề
đói và tin vào Chúa để không bao giờ khát nữa.
GỢI Ý CHIA SẺ:
1. Manna trong cuộic hành trình sa mạc xưa ám chỉ gì ?
2. Tại sao Chúa lại nói:” Ta là Bánh trường
sinh ? “.
3. Người Do Thái có chấp nhận Chúa là Bánh
trường sinh không ?