Chúa
Nhật thứ 20 Thường Niên, B
(17-8-2003)
ĐỌC LỜI CHÚA
· Cn 9,1-6:
Đức Khôn
Ngoan bảo: (5) «Hãy đến mà ăn bánh của ta và uống rượu do ta pha chế!
(6) Đừng ngây thơ khờ dại nữa, và các con sẽ được sống;
hãy bước đi trên con đường hiểu biết.
· Ep 5,15-20:
(18) Hãy thấm nhuần Thần Khí.(19) Hãy cùng nhau đối đáp những bài thánh
vịnh, thánh thi và thánh ca do Thần Khí linh hứng; hãy đem cả tâm hồn mà ca hát
chúc tụng Chúa
· TIN MỪNG: Ga 6,51-58
Máu thịt
Đức Giêsu là của ăn tâm linh
(51) Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai
ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống». (52) Người Do
thái liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói: «Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn
thịt ông ta được?» (53) Đức Giêsu nói với họ: «Thật, tôi
bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông
không có sự sống nơi mình. (54) Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được
sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, (55) vì thịt tôi
thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. (56) Ai ăn thịt
và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (57) Như Chúa
Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn
tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. (58) Đây là bánh
từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn
bánh này, sẽ được sống muôn đời».
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Chúng ta đã mang danh là «ăn uống Mình
Máu Thánh Chúa» bao nhiêu lần, thậm chí hằng ngày suốt bao năm
trường. Nhưng đời sống tâm linh của ta có thật sự tiến triển không? Có những
bước tiến vĩ đại – như đúng lý phải có – so với những người không «ăn uống Mình
Máu Thánh Chúa» không?
2. Nếu không có những bước tiến
to tát, thì có phải do Lời của Đức Giêsu không đúng, hay do quan niệm về Thánh
Thể và cách thức «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» của chúng ta không đúng?
3. Phải quan niệm về bí tích
Thánh Thể thế nào? và phải «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» thế nào cho
đúng?
Suy tư gợi ý:
1. «Thịt tôi
thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống»
Như lời xác nhận của Đức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay, thì bản thân
Ngài chính là lương thực nuôi dưỡng và bồi bổ tâm linh con người. Vấn đề mà
chúng ta cần phải đặt ra hôm nay không còn là lý giải chân lý ấy nữa, mà là áp
dụng chân lý ấy vào đời sống tâm linh thực tế của chúng ta. Cả đời người Kitô
hữu từ lúc rước lễ lần đầu đến lúc chết, việc áp dụng chân lý này trong đời
sống tâm linh luôn luôn được những người hướng dẫn tâm linh nhắc nhở, khuyến
khích thực hiện bằng việc rước lễ, tức rước Mình Máu Thánh Đức Giêsu.
Tuy nhiên, lâu lâu chúng ta cũng cần phải nhìn lại xem việc áp dụng
chân lý quan trọng ấy có thật sự đem lại kết quả thực tế trong đời sống chúng
ta chưa, và kết quả thế nào, có thật sự thỏa mãn chúng ta đúng như lời Đức
Giêsu hứa chưa. Nếu quả thực sau nhiều năm rước Mình và Máu Thánh Đức Giêsu vào
lòng mà chúng ta cảm thấy có tiến bộ thật sự trong đời sống tâm linh, thì đó là
một điều hết sức đáng mừng. Nhưng nếu không được như vậy thì chúng ta cần phải
xét lại. Cũng tương tự như khi uống một loại thuốc bổ được mọi người nói là
thần dược một thời gian mà không thấy có kết quả gì khác lạ hơn là khi không
uống, ắt nhiên ta phải lấy làm lạ, và phải đặt lại vấn đề. Có thể lời người ta
ca tụng về loại thuốc ấy là sai sự thật, nhưng cũng có thể là ta đã sử dụng
không đúng cách loại thuốc ấy.
Là người Kitô hữu hay tu sĩ lâu năm, nếu ta đã rước lễ hàng ngày hay
hàng tuần suốt mấy chục năm trường rồi, mà ta vẫn không thấy mình tiến bộ về
mặt tâm linh hơn những người ngoại, hay hơn những người khô khan ít lãnh nhận
bí tích, thì ta cần đặt vấn đề lại. Trong thời đại khoa học thực nghiệm này, sự
tiến bộ tâm linh nếu có ắt phải được được chứng tỏ bằng những sự kiện rõ rệt
như: khả năng yêu thương ngày càng rộng rãi và bao trùm hơn, tính vị tha ngày
càng nhiều hơn, có khả năng hy sinh cho tha nhân nhiều hơn, nội lực tinh thần
mạnh mẽ hơn, sự khôn ngoan kiểu Thiên Chúa (chứ không phải kiểu trần gian) tăng
triển hơn, bình an và hạnh phúc trong tâm hồn nhiều hơn và biểu hiện rõ rệt
hơn, v.v… Nếu không có được những dữ kiện cụ thể như thế, chúng ta nên thành
thật nhìn nhận rằng mình đã không tiến bộ tâm linh gì cả hay bao nhiêu. Lúc đó,
chúng ta cần đặt lại vấn đề quan niệm về bí tích Thánh Thể và cách rước Chúa
của chúng ta.
2. Cần quan niệm cho đúng về bí tích Thánh Thể
a) Bí tích Thánh Thể không phải là bùa chú hay phù phép
Nhiều Kitô hữu quan niệm Mình Máu Thánh Chúa tương tự như một thứ bùa
chú hay phù phép, cứ việc nuốt vào bụng là tự động sinh hiệu quả mong muốn.
Quan niệm như thế thì thật là sai lầm. Họ quan niệm Thánh Thể không khác gì
những yêu tinh trong truyện Tôn Ngộ Không quan niệm về thịt Đường Tăng, cho
rằng hễ ăn được thịt của ông thì sẽ tự nhiên sống lâu trường thọ. Nếu có khác thì
chỉ khác ở chỗ thay vì trường thọ về mặt thể chất thì được trường thọ hay phát
triển về mặt tâm linh, mà không cần phải có một ý thức hay nỗ lực nào.
b) Thức ăn tâm linh thì phải ăn bằng tâm linh
Thực ra, Mình Máu Thánh Chúa hay thịt và máu Đức Giêsu là của ăn tâm
linh bổ dưỡng tâm hồn. Thức ăn tâm linh thì chủ yếu phải ăn bằng tâm linh chứ
không phải bằng thể xác. Điều quan trọng để được bổ dưỡng tâm linh là phải gặp
gỡ được Đức Giêsu và nhận được sức mạnh từ nơi Ngài. Việc gặp gỡ Ngài ở đây
cũng cần được hiểu là gặp gỡ bằng tâm linh chứ không phải bằng thể chất.
c) Gặp gỡ Thiên Chúa phải gặp gỡ bằng tâm linh
Nếu chỉ gặp gỡ bằng thể chất mà thôi thì hoàn toàn chẳng ích lợi gì.
Các kinh sư Do-thái xưa cũng gặp gỡ và nói chuyện với Đức Giêsu nhiều lần, nhưng
họ có được biến đổi gì đâu, trái lại họ chỉ trở nên tồi tệ, cứng lòng và độc ác
hơn. Một chàng trai ăn chơi hưởng lạc trong ổ gái điếm, tuy chung đụng xác thịt
với các cô gái, nhưng như thế đâu phải là gặp gỡ họ đúng nghĩa. Trong một đống
gạch, hai viên gạch xếp cạnh nhau hay chồng lên nhau, tuy có trực tiếp tiếp xúc
với nhau thật lâu, nhưng như thế đâu thể gọi là gặp gỡ.
Sự gặp gỡ đòi hỏi một thái độ nội tâm hơn là tiếp xúc bằng thể chất.
Văn chương Việt Nam có câu: «Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện
bất tương phùng» (có duyên với nhau thì dù xa cách ngàn dặm vẫn có
thể gặp nhau, còn không có duyên với nhau thì dù có đối diện với nhau cũng
chẳng thể gặp nhau). Vì thế, có biết bao Kitô hữu nuốt Thánh Thể vào bụng hằng
ngày mà chưa bao giờ thật sự gặp được Đức Giêsu. Vì thế, họ có rước lễ hằng
ngày suốt cả cuộc đời thì đời sống tâm linh của họ chẳng hề thay đổi, bởi họ
chẳng hề được nuôi dưỡng bằng Thánh Thể. Nếu thật sự gặp gỡ Đức Giêsu, tâm hồn
ta chắc chắn phải được biến đổi. Thời Ngài còn tại thế, có những người chỉ cần
thật sự gặp gỡ Ngài một lần là được biến đổi hoàn toàn như Da-kêu (Lc 19,1-10),
người trộm lành (Lc 23,39-43)…
d) Muốn thật sự gặp gỡ Đức Giêsu, phải có tình yêu
Theo câu nói văn chương trên thì điều quan trọng để thật sự gặp nhau là
phải có «duyên»
với nhau. Muốn gặp Chúa, kết hiệp hay nên một với Ngài thì phải có «duyên»
với Ngài, nghĩa là phải có một sự đồng cảm hay một sự giống nhau nào đấy với
Ngài. Ta thấy dầu và nước không thể hòa tan với nhau được, vì hóa tính của hai
chất không giống nhau. Hai chất phải có những hóa tính căn bản giống nhau mới
hòa tan với nhau được. Cũng vậy, «Thiên Chúa là tình yêu» (1Ga 4,8.16), nên
muốn gặp Ngài hay kết hiệp với Ngài thì chính mình cũng phải có ít nhiều tình
yêu, có lòng vị tha, có thiện chí muốn gặp gỡ Ngài bằng bất cứ giá nào. Một
người có tính ích kỷ, lãnh đạm với mọi người, hay có tính ganh tị, ghen ghét
thì khó mà gặp được Chúa, dẫu họ có rước lễ cả chục lần một ngày. Thánh Gioan
xác định: «Ai
không yêu thương, thì không biết (=kinh nghiệm về) Thiên Chúa,
vì Thiên Chúa là tình yêu» (1Ga 4,8); «Nếu chúng ta yêu thương nhau, thì Thiên
Chúa ở lại trong chúng ta» (4,12); «Nếu ai có của cải thế gian và thấy anh
em mình lâm cảnh túng thiếu, mà chẳng động lòng thương, thì làm sao Thiên Chúa
ở trong người ấy được?» (3,17).
Phương
cách «ăn» Mình và
Máu Thánh Đức Giêsu
Ăn theo nghĩa vật chất đòi hỏi một số tác động như đưa thức ăn vào
miệng, nhai, nuốt, và sau đó là cả một tiến trình làm việc âm thầm của dạ dày,
gan, mật, ruột… để biến thức ăn thành chất bổ dưỡng. Tất cả đều là tác động thể
chất. Còn «ăn
thịt» và «uống máu» Đức Giêsu hoàn toàn là những tác
động tâm linh. Hình bánh, rượu và tác động nuốt vào bụng đều là những dấu chỉ
mang tính bí tích nói lên một thực tại tâm linh có thực ở đằng sau. Nếu chỉ ăn
hay uống Ngài theo kiểu vật chất thì chẳng khác gì ăn một mẩu bánh hay uống một
ly rượu, chẳng ích lợi gì cho tâm linh ta cả. Do đó, cần phải biết «ăn»
hay «uống»
Ngài theo kiểu tâm linh. Tôi đã trình bày vấn đề này trong hai bài chia sẻ
trước (Chúa Nhật 18 và 19 Thường Niên). Cách «ăn» hay «uống»
ấy hệ tại việc ý thức thường xuyên Đức Giêsu là Thiên Chúa với bản chất thần
linh, là nguồn sống, nguồn tình yêu, nguồn sức mạnh, nguồn trí tuệ, nguồn của
tất cả mọi sự thiện hảo trên trời dưới đất. Bản chất thần linh và tất cả những
nguồn này đang hiện diện ngay trong bản thân ta, sẵn sàng lan tràn sang bản
chất của ta, biến đổi bản chất ta nên giống Ngài, làm ta nên mạnh mẽ, tràn đầy
sức sống, tình yêu, trí tuệ, can đảm,
v.v… Ý thức thường xuyên như thế ta sẽ dần dần thấy tâm linh ta được biến đổi
thật sự một cách có thể kiểm chứng được. Và sự biến đổi đó sẽ là một thực
chứng, một kinh nghiệm tâm linh làm nền tảng cho đời sống thần linh của ta. Đời
sống tâm linh phải được xây dựng trên những thực chứng về Thiên Chúa, về sức
mạnh của Ngài. Nếu không, nó chỉ là một mớ lý thuyết không có khả năng đem lại
lợi ích tâm linh thực tế.
CẦu nguyỆn
Lạy Cha, con đã «ăn uống Mình Máu Thánh Đức Giêsu» suốt bao
nhiêu năm trường, nhưng dường như con chẳng tiến bộ tâm linh bao nhiêu. Xin cho
con biết đặt lại vấn đề một cách nghiêm chỉnh: máu thịt Đức Giêsu là lương thực
tâm linh, tại sao con ăn uống máu thịt ấy hằng ngày, hằng tuần, mà tâm linh con
vẫn yếu hèn? Xin dạy con cách thức «ăn uống Mình Máu Thánh» cho đúng với ý mà
Đức Giêsu mong muốn.
Joan
Nguyễn Chính Kết
10-8-2003