TỈNH THỨC.
Chúa Nhật 19C Thường Niên.
Làm sao con người có
thể tránh hấp lực vật chất ? Của cải đã
chi phối sâu xa cuộc sống con người.
Không tiền bạc không thể làm được việc gì có giá trị. Vật chất đã trở thành tiêu chuẩn đánh giá
mọi thực tại và tương quan. Bởi thế,
làm sao người ta có thể tưởng tượng có một thứ tiêu chuẩn nào khác ngoài vật
chất ? Thế nhưng, Đức Giêsu muốn đưa ra
một thực tại siêu việt, ngược với vật chất.
Thực tại đó là Nước Trời, một
thách đố lớn lao đối với những ai chỉ tin vào vật chất.
TIN ĐỨC KITÔ : MỘT
LỰA CHỌN.
Trước thực tại siêu
nhiên, của cải vật chất vẫn có một chỗ đứng.
Đức Giêsu không hề phủ nhận những giá trị vật chất. Nhưng Người đã vạch ra một chiều hướng lớn
lao cho những thực tại trần thế. Quả
thực, Đức Giêsu gọi người phú hộ là “đồ ngốc” vì chỉ “biết thu tích của cải cho
mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa.” (Lc 12:21) Khác với người phú hộ chỉ lo “tích trữ tất
cả thóc lúa và của cải mình,” (Lc 12:18) người môn đệ Chúa Kitô phải “bán tài
sản của mình đi mà bố thí” và “sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho
tàng không thể hao hụt ở trên trời.” (Lc 12:33) Bỏ qua những thực tại trần thế để đuổi theo
những thực tại “trên trời”, phải chăng đó là thái độ khôn ngoan ?
Chúa Giêsu quả quyết
đó là thái độ khôn ngoan. Tại sao ? Cái nhìn của Chúa về của cải rất chính
xác. Người không bi quan về của cải. Nhưng Người đề nghị cách dùng của cải sao cho
ích lợi nhất. Muốn thế, phải tìm được
một hướng đi và ý thức rõ ràng về vị trí của mình trên những thực tại trần
gian. Con người có thể tạo ra của
cải. Của cải tạo ra cảm tưởng an toàn
cho con người. Nhưng thực tế, của cải
bị đủ thứ đe dọa : cũ rách, hao hụt trộm cướp, mối mọt, bão lụt, chiến tranh
v.v. Con người cứ tưởng mình có thể làm
chủ tất cả những gì mình có và làm tất cả những gì mình muốn. Nhưng của cải trần thế không đủ sức giúp con
người làm chủ thời gian. Chính thời
gian sẽ là câu trả lời cho con người biết vị trị của mình trước những thực tại
trần thế đó. Khi người phú hộ tưởng có
thể ăn chơi “nhiều năm”, thì Thiên Chúa lại cảnh cáo : “Nội đêm nay …” (Lc
12:19.20) Chính thời gian sẽ bắt buộc con người phải buông tất cả. Hơn nữa, có ai biết được giờ phút từ giã
cuộc đời. Bởi vậy, Đức Giêsu cảnh giác
: “Hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.” (Lc
12: 40) Cuộc đời rất vắn vỏi và kết
thúc bất ngờ. Vì không thể làm chủ thời
gian, vai trò làm chủ của cải của con người trở thành tương đối. Chỉ một mình Thiên Chúa mới là chủ tuyệt đối
trên mọi tài sản. Sống trên trần gian,
con người giống như người đầy tớ “đợi chủ đi ăn cưới về.” (Lc 12:35) Hay như người quản gia, con người phải khéo
léo vận dụng tất cả tài năng quản trị và phải báo cáo với chủ về tất cả những
tài sản và công việc mình làm.
Nếu thế, vấn đề
không phải là có bao nhiêu tài sản, nhưng là làm cách nào quản trị những tài
sản đó. Người quản gia phải hai thái độ
: chuẩn bị sẵn sàng và làm theo ý chủ.
Thái độ sẵn sàng đòi hỏi người đầy tớ hay quản gia phải “tỉnh thức” (Lc
12:37) Nếu không, họ sẽ đánh mất phần
thưởng dễ dàng. Phần thưởng chắc chắn
sẽ có, nhưng chẳng biết bao nhiêu. Oâng
chủ chắc chắn sẽ trở về, nhưng không biết lúc nào. Bổn phận người quản gia là “cấp phát phần
thóc gạo đúng giờ đúng lúc” (Lc 12:42) đúng người và đúng nơi. Nếu phung phí tiền của vào những nơi đàng
điếm, “chè chén say sưa” (Lc 12:45)
người quản gia sẽ “phải chung số phận với những tên thất tín.” (Lc
12:46) Đó là thái độ của một quản gia
vô ý thức, cứ tưởng “còn lâu chủ ta mới về.” (Lc 12:45) Chính sự lầm tưởng ấy đã dẫn anh đến thái độ
hống hách, “đánh đập tôi trai tớ gái” (Lc 12:45) y như một ông chủ hách
dịch.
Nếu lúc nào cũng sẵn
sàng chờ đợi chủ về, các người đầy tớ sẽ chứng kiến một cảnh ngược đời. “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang
tỉnh thức, thì chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà
phục vụ.” (Lc 12:37) Chưa thấy một ôâng
chủ nào lạ lùng như vậy ! Oâng đã quên
hẳn địa vị để phục vụ người đầy tớ. Đó
phải chăng là cách diễn tả “vai trò phục vụ của Đức Giêsu, xuyên suốt trong
toàn thể sứ vụ và giáo huấn của Người, giờ đây được trình bày trong một khung
cảnh cánh chung.” (Fahey 1994:535)
Chính Đức Giêsu đã hé mở thái độ như thế khi sống giữa các môn đệ :
“Thày sống giữa anh em như một người phục vụ.”
(Lc 22:27) Thật là một vinh dự và
phần thưởng lớn lao ! Chẳng cần đợi tới
ngày cánh chung, nhưng ngay khi sống giữa các môn đệ, Đức Giêsu đã cho các ngài
nếm trước tình yêu êm dịu nơi thái độ phục vụ đó. Bởi vậy, các môn đệ là những người có phúc và
được khen tặng là những “người quản gia trung tín, khôn ngoan,” (Lc 12:42) bởi
vì các ông đặt tất cả niềm tin và hi vọng nơi Đức Giêsu. Tất cả ý nghĩa cuộc đời đều hệ tại thái độ chờ “đợi chủ đi ăn cưới về.” (Lc 12:36)
Niềm hi vọng đó cũng
là nét đặc trưng của toàn thể dân Chúa thời xa xưa. “Dân Chúa đã trông đợi đêm cứu thoát người
chính trực và tiêu diệt kẻ địch thù,” (Kn 18:7) sau bao nhiêu thế hệ mong Chúa
thực hiện lời hứa. Vì “Chúa là niềm hi
vọng của con.” (Tv 71:5) Nhưng làm sao
hi vọng được, nếu không tin ? Quả thực
“đức tin là bảo đảm cho những điều ta hi vọng, là bằng chứng cho những điều ta
không thấy.” (Dt 11:1) Chính “những
điều không thấy” có giá trị gấp ngàn lần “những điều trông thấy mà đau đớn
lòng.” (Truyện Kiều) “ Không phải vì
dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.” (Lc 12:15) Càng nhiều của cải vật chất càng đâm lo. Bao nhiêu đe dọa và hiểm nguy vây bọc chung
quanh. Có thể tiêu tan và mất mát bất
cứ lúc nào. Giữa những hoang mang lo
lắng đó, Đức Giêsu khích lệ các môn đệ : “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì
Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em.” (Lc 12:32) Nước Người tràn ngập bình an.
Chỉ có Nước Chúa mới
là nơi an toàn tuyệt đối. Vào được Nước
Trời sẽ thấy Chúa khoản đãi một bữa tiệc thịnh soạn và chăm sóc tận tình. Con người sẽ hoàn toàn hạnh phúc, vì “Thiên
Chúa của tôi sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của anh em một cách tuyệt vời, theo sự
giàu sang của Người trong Đức Kitô Giêsu.” (Pl 4:19) Đó là lý do tại sao nhiều người “bán tài sản
của mình đi mà bố thí.” (Lc 12:33)
Không những bán tài sản, nhưng họ còn liều mạng vì Nước Chúa nữa. Chính tổ phụ Abraham đã đi tiên phong trong
niềm tin tuyệt đối nơi Thiên Chúa. “Nhờ đức tin, ông Abraham đã vâng nghe tiếng
Chúa gọi mà ra đi đến một nơi ông sẽ lãnh nhận làm gia nghiệp. Nhờ đức tin, ông đã tới cư ngụ tại Đất Hứa,
vì ông trông đợi một thành có nền móng do chính Thiên Chúa vẽ mẫu và xây dựng,”
(Dt 11:8.9.10) tức là Nước Chúa, nơi tràn ngập “sự công chính, bình an và hoan
lạc trong Thánh Thần,” (Rm 14:17) vì Đức Giêsu Phục sinh sẽ là “Con Chiên đang
ngự ở giữa ngai sẽ dẫn đưa họ tới nguồn nước trường sinh,” (Kh 7:27) chan hòa
niềm vui.
Niềm vui ấy chính
ông Abraham đã nếm trước. Quả thực, “dù
đã nhận lời hứa, ông vẫn hiến tế người con một” (Dt 11:17) là Isaac. Vì “ông Abraham nghĩ rằng Thiên Chúa có
quyền năng cho người chết trỗi dậy. Rốt
cuộc, ông đã nhận lại người con ấy như là một biểu tượng” (Dt 11:19) cho Đức
Giêsu Phục Sinh. Sau khi phục sinh, Đức
Giêsu đã trở thành “Chúa các chúa, Vua các vua.” (Kh 17:14) Người đích thực là ông chủ sẽ trở về vào lúc
bất ngờ để đem lại niềm vui bùng vỡ cho các đầy tớ trung tín và khôn ngoan. Niềm vui lớn nhất là họ sẽ được Chúa “đặt
lên coi sóc tất cả tài sản của mình.” (Lc 12:44) Làm sao những tài sản trần gian có thể so
sánh với tài sản muôn đời đó ? Cuộc
trao đổi thật lạ lùng ! Cho đi cái
tương đối để lấy cái tuyệt đối. Hi sinh
cái hữu hạn để đổi lấy cái vô hạn. Làm
sao hi sinh nếu không tin ? Nhưng nếu
Đức Giêsu không phục sinh, làm sao củng cố niềm tin đó ? Đức tin sẽ cho ta thấy phải làm gì “để khi
chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay.” (Lc 12:36) Chính đức tin sẽ giúp ta tỉnh thức. Nhưng “đức tin không có hành động thì quả là
đức tin chết.”(Gc 2:17)
Chỉ có “bố thí” mới
đánh thức nổi đức tin. Vì chính khi
giúp đỡ những anh em nghèo khó, chúng ta sống hết lòng với Chúa, như Chúa đã nói : “Mỗi lần các ngươi làm như thế
cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho
chính Ta vậy.” (Mt 25:40) Thực tế, càng
bố thí càng thanh thoát, vì “kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó,”
(Lc 12:34) vì chính Đức Giêsu đã giải
thoát nhân loại khỏi mọi nô lệ và tội lỗi.
Đức Giêsu chính là kho tàng Thiên Chúa đặt giữa trần gian. Người đã tự đồng hóa với người nghèo. Bởi vậy, người nghèo chính là kho tàng cho
mọi người ký thác tài sản.
TỈNH THỨC TRONG ĐỜI
SỐNG HÔM NAY.
Nhờ đức tin, nhiều
người khôn ngoan đã ký thác tiền của vào những kho tàng đó. Họ có thể là tỷ phú hay triệu phú một mình
xây dựng học đường, bệnh viện, viện dưỡng lão, cô nhi, phong cùi v.v. Họ cũng có thể là nhiều công nhân hay nông
dân nghèo phải gom tiền mới tài trợ nổi những người di cư và các nạn nhân chiến
tranh, bão lụt v.v. Họ hành động như
một thái độ tỉnh thức mong chờ Chúa đến.
Họ không giống người phú hộ ngốc nghếch, chỉ biết thu tích của cải cho
mình. Họ là những “quản gia trung tín,
khôn ngoan” biết chia sẻ với những người nghèo và bất hạnh.
Trong khi đó, biết
bao người đầy quyền lực, tiền của và tri thức đang lâm vào tình trạng u mê của
tên phú hộ ngốc nghếch. Làm cách nào
chống lại những người đang nhân danh quyền làm người để giết chết con người ? Họ đang đổ tiền của vào việc nghiên cứu tế
bào gốc để tìm cách chữa trị những bệnh như Parkinson. Dưới cái nhìn của họ, tế bào gốc không phải
là bào thai, nên có quyền thí nghiệm hay hủy diệt tự do. Thực tế, “theo tiến sĩ Dianne Irving, hiện
là một nhà luân lý sinh học lừng danh thế giới, cái gọi là ‘tế bào gốc của bào
thai’ thực sự là chính bào thai.” (CWNews 10/8/2001) Như thế, hủy diệt tế bào gốc là giết
người. Không luân lý nào cho phép giết
người để cứu người cả. Nhiều người còn
dùng quyền lực và tiền bạc áp đặt những biện pháp phá thai, tạo sinh vô
tính. Chẳng hạn “chính phủ Trung Cộng đã
ra lệnh cho một tỉnh nghèo nàn và hẻo lánh phải thực hiện 20,000 vụ phá thai
vào cuối năm sau khi biết chính sách mỗi gia đình một con bị dân chúng coi
thường.” (CWNews 10/8/2001) Làm sao
chống cưỡng được một lệnh giết trẻ em vô tội tàn bạo như thế ? Nhiều nhà khoa học đang gầm thét đòi quyền tự
do theo đuổi những chủ trương tạo sinh vô tính.
Tiến sĩ Severino Antinori chủ trương “quyền làm người cho phép ông
nghiên cứu việc tạo sinh vô tính.”
(CWNews 10/8/2001) “Oâng gọi ĐGH
Gioan Phaolô II và Tổng thống Mỹ George W. Bush là ‘tội phạm’ vì chống lại việc
tạo sinh vô tính.” (CWNews 10/8/2001)
Tất cả những thái độ
chống lại con người như thế phải chăng phát xuất từ những con người đầy ý thức
? Ngày nay con người không phải chỉ
muốn làm chủ của cải, nhưng cả vận mệnh mình nữa ? Thực ra, con người chỉ là đầy tớ hay quản
gia trên mặt đất thôi. Muốn đạt tới
hạnh phúc đích thực và sâu xa, con người cần phải tìm hiểu cho “biết ý chủ” và
“làm theo ý chủ” (Lc 12:47) Người Chủ
duy nhất đó chính là Thiên Chúa, Đấng Tạo thành vũ trụ và là Cha đầy lòng yêu
thương chúng ta trong Đức Giêsu Kitô.
Lm. Giuse Đỗ Vân Lực, OP