Chúa Nhật 20 quanh năm

(Lu-ca 12: 49-53)

 

          Chúa Giê-su được Thiên Chúa Cha sai đến trần gian với một sứ mệnh.  Đang khi thi hành sứ mệnh ấy, Người luôn luôn để cho Thánh Thần hướng dẫn và một mực trung thành với tôn ý của Chúa Cha.  Tuy nhiên trong lòng Người cũng dâng lên niềm thao thức khi nghĩ tới những khó khăn phải trải qua và cái giá đắt phải trả để chu toàn sứ mệnh.  Có mấy khi ta được đón nhận những chia sẻ tâm tình của Chúa Giê-su như trong bài đọc Tin Mừng hôm nay.  Những chia sẻ ấy không phải chỉ liên hệ tới Chúa, mà còn là những lo lắng của Người, mong đợi ta hãy dứt khoát theo Người, gắn bó với Người và trở nên dụng cụ tiếp nối sứ mệnh của Người trên trần gian.

 

1)  “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất”

 

          Lửa mang nhiều ý nghĩa.  Có thể là lửa sứ mệnh của Chúa Giê-su cần phải được bùng lên và thanh tẩy thế giới.  Cũng có thể là lửa của cuộc Phán Xét đốt cháy “cỏ lùng” và “những kẻ xấu” (Mt 13:30.50).  Hoặc là lửa của Thánh Thần hiện xuống trong ngày lễ Ngũ Tuần sẽ thanh luyện và đổi mới bộ mặt trái đất (Cv 2:3-4).

          Chúa Giê-su dùng hình ảnh mạnh “ném lửa vào mặt đất” để diễn tả sứ mệnh của Người và ước mong chu toàn sứ mệnh ấy thật tốt đẹp.  Người ta thường ấp ủ hoài vọng và mong thực hiện được nó cho trọn vẹn.  Cũng vậy, khi đến trần gian với kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa Cha, Chúa Giê-su những mong cho kế hoạch ấy được tiến hành tốt đẹp và đạt kết quả.  Chính vì thế, ngay lúc vừa chập chững bước vào tuổi có thể tự mình quyết định một vài điều, Chúa Giê-su đã mặc cho cha mẹ đi tìm kiếm Người khắp nơi trong thành Giê-ru-sa-lem, Người đã ở lại Đền Thờ vì Người “có bổn phận ở nhà của Chúa Cha” (Lc 2:49).  Lúc nào Người cũng cảm nhận “vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân” (Ga 2:17).

          Khi lên đường rao giảng Tin Mừng, lửa nhiệt tâm đã thúc giục Chúa đi hết nơi nọ đến nơi kia thi hành những điều sách ngôn sứ I-sai-a đã viết (61:1-2).  Những điều Người giảng dạy là giáo lý mới và cách Người giảng dạy là cách của người thầy có uy quyền (Mt 7:28-29).  Người ta cảm nhận giáo lý của Người là một ngọn lửa cách mạng nhằm thay đổi lối sống của nhân loại và làm lung lay những truyền thống vị luật đi ngược với bác ái yêu thương.  Kèm theo những lời giảng, Chúa Giê-su đã đến với những người bị xã hội khinh khi và áp bức.  Tuy nhiên, những hoạt động truyền giáo của Chúa Giê-su chưa đem lại những kết quả đáng kể trông thấy, trái lại có vẻ như thất bại nhiều hơn là thành công.  Nào là dân chúng hờ hững, các tông đồ và môn đệ vẫn chưa hiểu được sứ mệnh của Chúa.  Nào là những chống đối mãnh liệt, nhất là từ phía những người lãnh đạo cả trong tôn giáo lẫn ngoài xã hội.  Trước tình trạng ấy, tâm tư của Chúa Giê-su được bộc lộ:  “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên” (Lc 12:49).  Muốn nhìn thấy kết quả trước khi sứ mệnh chấm dứt, đó là ước mong của mọi người, kể cả Chúa Giê-su.  Nhưng dầu sao Người cũng phải chờ đợi cho tới khi chu toàn sứ mệnh.  Sứ mệnh chỉ kết thúc bằng một cuộc tử đạo mà Người gọi là “một phép rửa phải chịu” và “một chén đắng phải uống”.  Người chờ đợi “giờ” vinh quang của Người trên thập giá sẽ đến và quả thực là một chờ đợi “khắc khoải”, nhưng đầy tin tưởng và phó thác.

 

2)  “Thầy đến không để ban hòa bình cho trái đất, nhưng là đem sự chia rẽ”

 

          Các môn đệ Chúa và cả ta nữa, ai nấy đều cảm thấy đây là điều nghịch lý.  Một đàng Chúa nói Người ban cho ta bình an của Người, bình an mà thế gian không thể cho ta.  Đàng khác Chúa nói việc Người đến sẽ đem sự chia rẽ cho nhiều người trong một nhà.  Thực ra đó là hai việc hoàn toàn khác nhau và không liên hệ với nhau.  Chúa Giê-su là Đấng duy nhất có thể ban hòa bình cho ta, hòa bình theo ý nghĩa tôn giáo và nội tâm khi ta được hòa giải với Thiên Chúa và tha nhân nhờ Máu hy tế của Người đổ ra trên thập giá.  Còn việc Người đến trần gian và đem theo giáo lý Tin Mừng của Người thì không nhắm mục đích thiết lập một nền hòa bình có tính cách chính trị, tuy nhiên lại có thể là nguyên nhân gây chia rẽ giữa những người cùng một nhà khi họ tiếp nhận hay không tiếp nhận Người.

          Chúa đến mời gọi ta đón nhận Người và sống theo những giá trị Tin Mừng Người đã rao giảng.  Đáp lại lời mời gọi ấy là quyền tự do của mỗi người.  Do đó, không thiếu gì cảnh cha con, vợ chồng, anh chị em không thuận nhau chỉ vì người này sống đạo, còn người kia thì không.  Thực vậy, theo Chúa và làm môn đệ Người luôn luôn đòi hỏi một giá đắt.  “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.  Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14:26-27).  Bất đồng trong niềm tin là nguyên nhân gây chia rẽ.  Hơn nữa, Chúa Giê-su và Tin Mừng của Người có giá trị tuyệt đối, cho nên trong việc lựa chọn, một là chọn, hai là không, chứ không có chuyện nửa vời (Kh 3:15-16).

          Đối với cá nhân từng người, ta cảm thấy sự chia rẽ ấy như một chống đối nội tâm, là hai sức lôi kéo, một đàng hướng về Chúa và một đàng hướng về tội lỗi.  Sự chống đối này tạo nên cuộc chiến bên trong mà thánh Phao-lô đã mô tả trong thư Rô-ma 7:14-25.  Nhưng thánh Tông đồ đã cảm tạ Thiên Chúa, vì hoàn toàn nhờ Đức Ki-tô mà ngài đã chiến thắng trong cuộc chiến ấy.

 

3)  Kết hiệp với Chúa Ki-tô và Giáo Hội Người trong sứ mệnh ném lửa vào mặt đất

 

          Sứ mệnh biến đổi bộ mặt nhân loại là sứ mệnh khởi đầu do Đức Ki-tô với lửa của Chúa Thánh Thần.  Từ hai ngàn năm nay, nhân loại đã biến đổi rất nhiều dưới ảnh hưởng của Tin Mừng.  Lửa Tin Mừng được thắp sáng khắp nơi trên toàn cầu và còn phải được bùng lên hơn nữa để diệt trừ tội lỗi và thanh luyện mọi tâm hồn.

          Ta được mời gọi tiếp tục sứ mệnh ấy:  “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo” (Mc 16:15).  Chúa Giê-su đã ném lửa vào mặt đất và Người hằng mong ước lửa ấy bùng lên.  Nhưng làm sao lửa ấy bùng lên được nếu không có người giúp nó bùng lên.  Các thánh Tông đồ và những môn đệ tiên khởi đã giúp lửa bùng lên ở những nơi các ngài đặt chân đến và rao giảng.  Qua bao thế kỷ, các vị truyền giáo cũng đã đem lửa ấy đến những vùng người ta chưa được nghe Tin Mừng và các ngài đã giúp lửa ấy bùng lên.  Đối với riêng ta, có thể ta không cần phải đi đâu xa.  Ta đã không thấy có lửa ấy hay thấy lửa ấy đang tàn lụi ngay trong tim ta, ngay trong gia đình và những người thân của ta, hoặc ngay nơi sở làm...  Vậy thì sứ mệnh của ta là đem lửa Tin Mừng của Chúa Ki-tô đến đấy và giúp lửa ấy bùng lên bằng chính lối sống theo Tin Mừng.  Đó cũng là cách ta sát cánh với Chúa Ki-tô và Giáo Hội Người, để giúp cho ước mong của Người được thể hiện và nỗi khắc khoải của Người được vơi đi.

 

4)  Suy nghĩ và cầu nguyện

 

          Tôi cảm thấy gì khi nghe Chúa Giê-su tâm sự với tôi:  “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất...”?  Và tôi đáp lại lời Chúa thế nào?

          Có sự chia rẽ nào giữa những người trong gia đình tôi do vấn đề sống đạo?  Chúng tôi có bao giờ thực sự nói chuyện với nhau một cách cởi mở về vấn đề này không?

          Lửa Tin Mừng ở trong tâm hồn tôi như thế nào?  Leo lét sắp tắt?  Hay đang biến đổi tâm hồn tôi?

 

Cầu nguyện

 

          “Lạy Chúa Giê-su thương mến,

          xin ban cho chúng con

          tỏa lan hương thơm của Chúa

          đến mọi nơi chúng con đi.

          Xin Chúa hãy tràn ngập tâm hồn chúng con

          bằng Thần Khí và sức sống của Chúa.

          Xin Chúa hãy xâm chiếm toàn thân chúng con

          để chúng con chiếu tỏa sức sống Chúa.

          Xin Chúa hãy chiếu sáng qua chúng con,

          để những người chúng con tiếp xúc

          cảm nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.

          Xin cho chúng con biết rao giảng về Chúa,

          không phải bằng lời nói suông,

          nhưng bằng cuộc sống chứng tá,

          và bằng trái tim tràn đầy tình yêu của Chúa.”

- Mẹ Têrêxa Calcutta

                   (Trích RABBOUNI, lời nguyện 68)

 

 

Lm. Đaminh Trần Đình Nhi


Về Trang Suy Niệm Chủ Nhật Năm C