Chúa Nhật 4 Mùa Chay Năm C
Vui Với Toàn Thể Hội Thánh
(Giôsua 5,9a.10-12; 2Côrintô 5,17-21; Luca 15,1-3.11-32)
Phúc Âm: Lc 15, 1-3. 11-32
"Em con đã chết nay sống lại".
Khi ấy, những người thu thuế và những kẻ tội lỗi
đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng; thấy vậy, những người biệt phái và luật
sĩ lẩm bẩm rằng: "Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống
với chúng". Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này: "Người kia có hai
con trai. Ðứa em thưa với cha rằng: "Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài
thuộc về con". Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người
em thu nhặt tất cả của mình, trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ phung phí
hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của thì vừa gặp nạn đói lớn trong miền đó,
và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền,
người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ cặn bã heo ăn cho đầy
bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó hồi tâm lại và tự nhủ: "Biết bao
người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết
đói. Tôi muốn ra đi trở về với cha tôi và thưa người rằng: "Thưa cha, con
đã lỗi phạm đến trời và đến cha, con không đáng được gọi là con cha nữa, xin
cha đối xử với con như một người làm công của cha". Vậy nó ra đi và trở về
với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng
thương; ông chạy ra ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu... Người con trai lúc
đó thưa rằng: "Thưa cha, con đã lỗi phạm đến trời và đến cha, con không
đáng được gọi là con cha nữa". Nhưng người cha bảo đầy tớ: "Mau mang
áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu, hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy
vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng: vì con ta đây đã
chết, nay sống lại, đã mất, nay lại tìm thấy". Và người ta bắt đầu ăn uống
linh đình.
"Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần
đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có
chuyện gì. Tên đầy tớ nói: "Ðó là em cậu đã trở về, và cha cậu đã giết bê
béo, vì thấy cậu ấy về mạnh khoẻ". Anh liền nổi giận và quyết định không
vào nhà. Cha anh ra xin anh vào. Nhưng anh trả lời: "Cha coi, đã bao năm
con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho
riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn. Còn thằng con của cha kia,
sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn đàng điếm, nay trở về thì cha lại
sai làm thịt bê béo ăn mừng nó". Nhưng người cha bảo: "Hỡi con, con
luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui
mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy".
Suy Niệm:
Chúa nhật trước đã cho chúng ta thấy Chúa là Ðấng
đầy lòng thương xót để kêu gọi chúng ta hối cải trở về với Người. Các bài Kinh
Thánh hôm nay còn nói về lòng thương xót của Chúa một cách rõ ràng hơn nữa.
Chúng cho chúng ta thấy nỗi sung sướng của Người khi có thể thi hành lòng
thương xót; và Người kêu gọi chúng ta chia sẻ niềm hân hoan thương xót ấy. Thế
nên Chúa nhật hôm nay đáng được gọi là Chúa nhật Vui Mừng trong mùa Chay, để
khi phấn đấu theo gương Chúa Giêsu trong mầu nhiệm thánh giá, chúng ta luôn
phấn khởi vì đạo Tin Mừng.
1. Vui Vì Ðược Cứu Ðộ
Bài sách Giôsua hôm nay chỉ có mấy câu, nhưng ghi
lại một niên hiệu đáng muôn đời nhớ mãi trong lịch sử dân Chúa. Hôm nay
"Chúa lăn nỗi nhục Ai Cập ra khỏi con cái Israen". Người cuộn thời
gian ô nhục của họ ở bên Ai Cập lại một cách vĩnh viễn. Vẫn biết họ từ giã đất
nô lệ Ai Cập ngay từ khi vượt qua Biển Sậy. Nhưng ròng rã 40 năm nơi sa mạc,
con cái Israen vẫn còn mang nhiều tồn tại của thời ô nhục nơi đất khách quê
người. Dĩ chí có những kẻ còn chưa cắt bì; và phần lớn còn ăn ở như những kẻ
không cắt bì. Tất cả những sự ấy, hôm nay Chúa cuốn lại và không còn mở ra nữa.
Nói theo kiểu văn chương ngày nay Chúa đã rỡ một trang sử qua rồi cho dân
Người; và từ nay bắt đầu một trang sử mới. Chính vì vậy người ta đã đặt một tên
mới cho nơi xảy ra sự việc ngày hôm nay. Nó được gọi là Gilgal và có nghĩa là
"cuộn lại", vì Chúa đã cuộn nỗi ô nhục Ai Cập lại xa khỏi dân Người ở
nơi chốn này vào ngày hôm nay.
Nhưng người ta chỉ nới cũ khi có mới. Chúa chỉ
cuộn thời đại cũ lại vì đã có thời đại mới. Việc "có mới nới cũ" này
cũng là một cuộc vượt qua. Thế nên hôm nay con cái Israen cử hành lễ Vượt Qua.
Họ không tổ chức nơi đền thờ nhưng nơi hoang dại miền Giêrichô để duy trì tính
chất gia đình của lễ này. Dĩ nhiên họ nhớ lại cuộc Vượt Qua Ai Cập ngày xưa;
nhưng họ cảm thấy rõ ràng cuộc Vượt Qua bấy giờ, hôm nay mới kết thúc. Hôm nay
họ mới được mừng Vượt Qua nơi Ðất Hứa. Và rõ ràng họ đã thôi một nếp sống cũ và
chuyển qua một nếp sống mới. Trước đây họ là dạng lang thang, du mục; từ nay họ
cư ngụ nơi Ðất chảy sữa và mật. Cuộc vượt qua này không lớn lao sao? Mọi sử gia
đều làm chứng có cuộc chuyển biến quan trọng trong nếp sống của con người từ
chế độ du mục qua chế độ định canh.
Cũng vì vậy, tác giả bài sách hôm nay không muốn
diễn tả tí nào lễ Vượt Qua. Ông bỏ rơi mọi nghi lễ để chỉ chú trọng đến những
nét mới mẻ của đời sống mới. Ông nói: con cái Israen đã ăn các thổ sản trong
xứ. Ðặc biệt họ không còn ăn Manna nữa nhưng đã ăn cốm rang. Ðúng hơn họ không
còn ăn Manna nữa vì đã có thóc lúa của địa phương. Manna không phải là lương
thực của người đã về tới quê, mà chỉ là lương thực của kẻ đi đàng. Nó cần thiết
cho con người khi trở về Ðất Hứa; nhưng đến nơi rồi nó trở thành vô dụng. Chính
vì vậy Manna trở thành hình ảnh của Thánh Thể, cũng chỉ cần cho con cái Chúa
khi sống ở trần gian. Sau này trên Nước Trời, chính Chúa sẽ làm cho họ no thỏa
mà không cần bí tích nào nữa...
Như vậy, việc con cái Israen đến định canh ở Ðất
Hứa hôm nay báo trước việc chúng ta vào Nước Trời sau này, khi đã chấm dứt cuộc
hành trình lữ thứ trần gian. Nó khiến chúng ta thèm số phận của con cái Israen
ngày xưa ư? Vì sánh với những kẻ đã vào Ðất Hứa, chúng ta còn là lữ hành? Có
phần đúng và điều này nhắc nhở chúng ta phải có tu đức và tác phong của lữ
khách: không bám víu vào trần gian, nhưng luôn phải lên đường; và nhất là luôn
phải nhờ Thánh Thể nuôi sống vì đó là lương thực của dân Chúa trên đường lữ thứ
trần gian.
Tuy nhiên chúng ta phải phấn khởi vì việc con cái
Israen vào Ðất Hứa bả đảm việc chúng ta sẽ vào tới Nước Trời. Hơn nữa nó còn
nhắc chúng ta nhớ đến hạnh phúc của người Kitô hữu. Họ cũng đã được đưa ra khỏi
thế gian để đi vào nước sáng láng của Con Thiên Chúa. Những thực tại thiêng
liêng Chúa ban cho họ hằng ngày trong đời sống Kitô hữu vượt xa những nắm
"cốm rang" ngày xưa của con cái Israen. Chúng ta hãy vui mừng vì
những việc ấy và vì mạc khải lớn lao mà Chúa dành cho chúng ta ở trong Nước Trời
mà bài Tin Mừng hôm nay muốn thông tri cho chúng ta.
2. Vui Với Toàn Thể Hội Thánh
Thánh Luca là tác giả duy nhất đã thuật lại dụ
ngôn hôm nay. Người kể lại sau hai chuyện cũng cùng một ý tưởng. Chuyện đầu
tiên là dụ ngôn một người tìm thấy con chiên lạc của một đàn gần 100 con chiên.
Và chuyện thứ hai nói về một người đàn bà tìm thấy đồng tiền đã mất. Cả hai câu
chuyện đều kết thúc bằng lời van xin mọi người hãy vui vẻ chia sẻ nỗi vui mừng
đã tìm thấy những của đã mất. Và đó cũng là câu kết thúc bài dụ ngôn hôm nay về
người con trở về. Như vậy câu chuyện chỉ là cớ, điều mà tác giả Luca muốn diễn
tả là niềm vui và kêu gọi mọi người cùng chung vui với kẻ tìm lại được những gì
đã mất hoặc đã lạc.
Trong câu chuyện hôm nay, chủ động là một người
Cha với hai đứa con. Ðứa trẻ hơn đến xin Cha chia gia tài cho mình, rồi nó đi
xa, sống trác táng, phá tan cả sản nghiệp.
Dĩ nhiên người ta có thể đoán nó đã cạn túi vì
bọn đĩ điếm như thói thường ở đời. Sạch của rồi, nó phải đi làm thuê ở mướn, và
chăn heo cho người ta. Nó thèm đến cả cám heo. Thật đầy tớ ở trong nhà Cha nó
cũng còn dư ăn! nghĩ vậy, nó quyết tâm trở về, và sẽ lựa lời để được số phận
của những người này.
Với những nét tả như vậy, đứa con hoang này có
đáng khen không? Hình như Luca không cho rằng nó đáng thương nữa. Không kể đời
sống bê bối của nó; việc nó trở về cũng đầy tính toán và bần tiện. Nó đâu đã
muốn hối cải; nó chỉ mong ra khỏi thân phận chết đói, nó chẳng đáng thương, thế
mà vẫn được thương. Ðó mới là điều mà tác giả Luca muốn diễn tả. Ông viết về
đứa con hư như thế là để làm nổi bật lòng thương lạ lùng của người Cha.
Mà thật vậy, lòng người Cha tốt lành chi lạ! Ðứa
con về đang còn ở đàng xa mà ông đã thấy nó. Ông đã chạnh lòng thương nó. Ông
quên cả tư cách đạo mạo, dè dặt của một người Cha trong một gia đình nề nếp ở
Ðông phương. Ông không nhớ mình đã chân yếu tay mềm. Ông chạy ra đón nó, ôm cổ
nó mà hôn. Nó vừa mới bập bẹ vài câu ông đã quay bảo đầy tớ mau mau đem áo quần
và trang sức mới ra mặc cho nó; và lập tức hãy đem bò tơ nẫy ra hạ đi để khao
ăn vì, ông nói: "Này, con ta đây, nó đã chết mà đã hoàn sinh, đã mất mà
tìm lại được".
Chúng ta có thể để ý, ông không nói gì với đứa
con. Nó chưa đáng nói, nó chưa hoàn toàn. Nó còn phải thấy lòng Cha thương nó,
rồi nó mới thay đổi được. Ít ra ông hy vọng như vậy. Ông đã chỉ nói với tôi tớ
và ông muốn nói với mọi người. Ông xin mọi người chia sẻ niềm vui của ông. Ông
thật quá tốt.
Nhưng ngay đến đứa con cả trong nhà cũng không
hiểu được ông. Cậu ở ngoài đồng về. Cậu thấy trong nhà có đàn ca múa hát. Cậu
gọi một tên đầy tớ ra hỏi dò. Biết chuyện đứa em về mà Cha cho bày tiệc mừng
như vậy, cậu nổi giận, không thèm vào nhà. Người Cha đi ra dỗ dành cậu. Cậu
phân phô lẽ hơn thiệt. Cậu có lý nên người Cha đứng nghe, khác với lúc khi đứa
con hoang trở về muốn thưa bẩm. Ông công nhận hết mọi lời cậu nói. Nhưng đây là
điều con ông chưa bao giờ nghĩ đến: "Này con, con hằng ở với Cha thì tất
cả của Cha đều là của con. Nhưng phải ăn khao mà mừng chứ. Vì em con đó, nó đã
chết mà lại sống, đã mất đi mà lại tìm thấy được".
Tác giả Luca đã không viết gì thêm. Ông dừng lại
ở đây để độc giả viết nốt câu chuyện. Ðúng hơn Ðức Giêsu đã dừng lại bài dụ
ngôn ở chỗ này để thính giả của Người suy nghĩ. Họ là ai, chúng ta có thể đoán
được. Họ là người con cả trong câu chuyện mà người Cha vừa nói mấy câu để cho
suy nghĩ.
Muốn rõ hơn, chúng ta chỉ cần đọc lại những câu
đầu tiên mà Luca đã viết trước khi kể bài dụ ngôn về con chiên lạc, về đồng
tiền mất và về lòng thương xót của người Cha. Người viết: "Các người thu
thuế, cùng những kẻ tội lỗi hết thảy thường lui tới bên Ngài để nghe Ngài. Và
biệt phái kêu trách. Họ nói: Ông tiếp đón quân tội lỗi và ăn uống với
chúng". Ngài mới nói cùng họ những dụ ngôn sau này...
Như vậy, người Cha ở đây không cần phải là Cha
chúng ta ở trên trời. Lòng thương xót bao la của Người đã nhập thể nơi con
người Ðức Giêsu Kitô, Ðấng đang tiếp đón những người thu thuế và tội lỗi khiến
bọn biệt phái phải kêu trách. Họ kêu trách vì họ tưởng mình nhân đức và đòi
được đối xử xứng đáng. Thiên Chúa phải dành tất cả sản nghiệp Nước Trời cho họ
và cho một mình họ mà thôi; Phường thu thuế, quân tội lỗi không được phép tham
dự những của thánh ấy. Thế mà Ðức Giêsu, người tự xưng đã được Chúa Cha sai
đến, lại đi tiếp đón bọn thu thuế và tội lỗi... Với bài dụ ngôn hôm nay, phải
chăng Ðức Giêsu đã không muốn nói với những kẻ suy nghĩ như vậy, lời mà Người
có lần bảo họ: hãy đi mà hiểu lời này: Ta muốn lòng thương xót chứ không phải
hy lễ!
Nhưng như vậy dụ ngôn này có còn nói gì với chúng
ta không, vì đâu chúng ta còn muốn nghĩ như biệt phái? Thiết tưởng chúng ta vẫn
còn có thái độ dửng dưng đứng ngoài niềm vui lớn lao của lòng Chúa thương yêu.
Người vẫn tiếp tục kêu gọi và đón nhận những phường thu thuế và tội lỗi, tức là
những phần tử xã hội ít được thiện cảm của chúng ta. Người vẫn rộng rãi với họ.
Hội Thánh gồm một phần lớn những người như họ. Chúng ta chưa biết chung vui với
họ như Chúa đang tỏ lòng quảng đại với họ, khiến trái tim chúng ta chưa giống
như trái tim Chúa. Và vì vậy sự thánh thiện của chúng ta cũng chưa có gì đáng
kể. Do đó chúng ta hãy nghe Lời Chúa, nhìn anh em đang đến với Chúa trong mùa
Chay. Chúng ta hãy nhập hội tham gia, nếu chưa muốn khá hơn nữa là còn đi rao
giảng Tin Mừng cứu độ cho anh em như lời Phaolô hôm nay viết.
3. Sứ Vụ Hòa Giải
Thánh tông đồ biết rằng: ai ở trong Chúa Kitô thì
là tạo thành mới; cũ đã qua đi và mới đã thành sự. Những lời này trở nên ý
nghĩa biết bao trong thánh lễ hôm nay, sau khi đã đọc bài Cựu Ước viết về việc
con cái Israen đã được chuyển sang một đời sống mới hoàn toàn sánh với những
năm tháng lang thang du mục qua sa mạc. Dân cũ đã phải lao nhọc biết bao để
vượt qua được nếp sống cũ và đi vào cuộc sống mới. Ðang khi ấy, nhờ Chúa Kitô,
ai kết hợp với Người thì đều trở thành tạo vật mới. Trước đây tội lỗi và ở dưới
chế độ thù địch với Thiên Chúa nay họ được trở nên thánh thiện và sống đời làm
con yêu dấu của Người. Mọi sự đó đều do Thiên Chúa, vì Người đã thương giảng
hòa ta lại với chính Người nhờ Chúa Kitô. Và một lần nữa chúng ta lại thấy lòng
thương xót bao la của Thiên Chúa và của Ðức Giêsu Kitô. Lòng thương của người
Cha trong bài Tin Mừng đã lớn, nhưng sánh với lời Phaolô viết dưới đây về lòng
thương thật sự của Thiên Chúa, chúng ta khó có thể hiểu nổi.
Quả vậy: "Ðấng không hề biết tội thì với ta,
Thiên Chúa đã cho làm thành sự tội để trong Ngài ta được trở thành sự công
chính của Thiên Chúa". Phaolô có ý nói đến việc Ðức Giêsu Kitô tuy vô tội,
nhưng đã chấp nhận mang lấy mọi tội của chúng ta lên cây thập giá theo lệnh của
Chúa Cha, để nhờ đó chúng ta được khỏi tội. Lẽ nào chúng ta không biết cảm mến
một tình thương như vậy? Chúng ta hãy lo làm hòa lại với Thiên Chúa trong mùa
Chay này. Chúng ta hãy chạy đến tòa cáo giải để trút bỏ tội lỗi trên cây thập
giá Ðức Kitô và đóng đinh xác thịt vào thánh giá của Người, để ơn công chính hóa
lại được ban cho chúng ta. Chúng ta lại trở thành tạo vật mới, có thể cử hành
lễ Vượt Qua như con cái Israen ngày trước. Và cho được như vậy, chúng ta hãy
nghe lời Hội Thánh rao giảng trong mùa Chay này. Ðây là sứ vụ hòa giải, Thiên
Chúa đã trao cho Hội Thánh. Chính Người khuyên bảo, khi Hội Thánh rao giảng vì
Hội Thánh chỉ thay mặt Ðức Kitô và tiếp nối sứ mạng của Ngài mà bài Tin Mừng
hôm nay đã cho thấy Ngài tha thiết với việc tội nhân trở về như thế nào.
Vậy nếu chúng ta muốn chia sẻ thật sự lòng thương
xót của Chúa như các bài Kinh Thánh hôm nay cho biết, chúng ta phải tiếp tay và
cộng tác với Hội Thánh trong sứ vụ hòa giải. Chúng ta làm thế nào để nhiều
người và hết mọi người trở về với Chúa trong mùa Chay này: có bao nhiêu thói
quen xấu trong xã hội mà chúng ta có thể xa tránh hoặc dẹp đi để giáo xứ và gia
đình chúng ta trong mùa Chay này tỏ ra thánh thiện đạo đức hơn? Và tạo được bầu
không khí đông đủ sốt sắng cho những buổi Phụng Vụ trong mùa Chay cũng là một
cách mở hội ăn mừng ngày nhiều con cái Chúa trở về với Người.
Ngay giờ phút này đây, chúng ta có thể bắt đầu
làm những công việc như thế. Chúng ta tạo cho thánh lễ này một bầu khí như mở
hội bằng thái độ tham gia của chúng ta. Chúng ta sốt sắng ca hát, cầu nguyện và
thờ phượng với mọi người. Nhất là chúng ta đang quyết tâm trở về với Chúa, đến
rước Chúa và yêu mến Chúa nhiều hơn. Ðang khi ấy chúng ta thêm cảm tình và lòng
mến đối với anh em. Chúng ta nhận biết nhau nhiều hơn mọi khi và nhất là nếu có
thể được thầm hứa sẽ động viên nhau tạo cho mùa Chay này một tinh thần và một
bầu khí mới mẻ như của một cuộc vượt qua, một cuộc đổi mới, một thời đại hội
trong ý nghĩ giảng hòa với Chúa và với mọi người. Ðược những tâm tình như vậy,
chúng ta xứng đáng cử hành thánh lễ Chúa nhật Vui Mừng của mùa Chay.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)