Chúa Nhật
3 Mùa Vọng Năm C
Vui Vì
Cứu Ðộ
(Sôphônia
3,14-18a; Philip 4,4-7; Luca 3,10-18)
Phúc Âm: Lc 3, 10-18
"Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm
gì?"
Khi ấy, dân chúng hỏi Gioan rằng:
"Vậy chúng tôi phải làm gì?" Ông trả lời: "Ai có hai áo, hãy cho
người không có; ai có của ăn, cũng hãy làm như vậy". Cả những người thu
thuế cũng đến xin chịu phép rửa và thưa rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi phải
làm gì?" Gioan đáp: "Các ngươi đừng đòi gì quá mức đã ấn định cho các
ngươi". Các quân nhân cũng hỏi: "Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm
gì?" Ông đáp: "Ðừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai; các ngươi hãy bằng
lòng với số lương của mình".
Vì dân chúng đang mong đợi và mọi người
tự hỏi trong lòng về Gioan rằng: "Có phải chính ông là Ðức Kitô
chăng?" Gioan trả lời cho mọi người rằng: "Tôi lấy nước mà rửa các
ngươi, nhưng Ðấng quyền năng hơn tôi sẽ đến, - tôi không xứng đáng cởi dây giày
cho Người, - chính Người sẽ rửa các ngươi trong Chúa Thánh Thần và lửa. Người
cầm nia trong tay mà sảy sân lúa của Người, rồi thu lúa vào kho, còn rơm thì
đốt đi trong lửa không hề tắt!" Ông còn khuyên họ nhiều điều nữa khi rao
giảng tin mừng cho dân chúng.
Suy Niệm:
Các bài Kinh Thánh đọc hôm nay chan
chứa vui mừng và hy vọng. Phụng vụ nhờ những bài đọc ấy khuyến khích chúng ta
hân hoan sung sướng, làm cho ngày Chúa nhật hôm nay trở thành Chúa nhật màu
hồng trong mùa Vọng. Phụng vụ cũng muốn, nếu có thể được hôm nay hãy dùng lễ
phục màu hồng thay màu tím. Vì lẽ ngày Chúa đến đã gần. Chúng ta phải vui mừng
để phấn khởi lấy đà đi mau hết giai đoạn chót. Do đó hôm nay là dịp thuận lợi
để chúng ta suy nghĩ về niềm vui của người Kitô hữu. Chúng ta sẽ nhờ các bài
đọc Thánh Kinh để khám phá ra lý do cũng như cách thức vui mừng trong đời sống
đạo. Chắc chắn với ba bài đọc ngắn ngủi trong toàn bộ Kinh Thánh rất dày, công
việc tìm hiểu niềm vui của Kitô giáo sẽ bị giới hạn. Nhưng chúng ta sẽ có nhiều
dịp lễ vui mừng khác, để nhờ những bài đọc Thánh Kinh khác, bổ sung cho những
điều chúng ta gặp thấy hôm nay trong sách Sôphônia, trong bài thư gởi giáo đoàn
Philip và nhất là trong bài Tin Mừng Luca.
1. Vui Nhờ Niềm Tin
Có thể nói, ít thời buổi nào lung tung,
phập phồng và nhiều sợ hãi như thời của Sôphônia. Ông hoạt động vào khoảng giữa
thế kỷ thứ 7 trước Chúa Giêsu Giáng Sinh. Mảnh đất Do Thái nhỏ bé, quê hương
của ông, nay sợ quân phía Bắc xâm chiếm; mai hãi sức ép của quân lực phía Tây
Nam. Người ta chưa hết sợ đoàn quân viễn chinh Assyri, đã phải trốn tránh sự
trả thù của Haòng đế Ai Cập. Tội nghiệp cho triều đình Giêrusalem nhỏ bé. Người
chủ trương liên kết với phía này; kẻ lại tranh đấu để được lòng phía kia. Bất
ổn, lung tung, cướp bóc, trả thù, chinh chiến gieo sợ hãi, kinh hoàng, hao mòn
và kiệt quệ... cho đến khi Giêrusalem bị dày xéo và dân cư bị đưa đi lưu đày.
Chính trong cảnh tang tóc tuyệt vọng
ấy, Sôphônia đã tìm được niềm tin, một niềm tin vững vàng đến nỗi đã thoát
thành lời hô vui sướng mà chúng ta đọc hôm nay, Sôphônia làm gương cho tất cả
chúng ta. Không bao giờ được nản chí, bỏ mất niềm tin. Không được để cho khó
khăn đau thương đè ép được niềm tin cứu độ. Chúa đang đến cứu độ chúng ta, lẽ
nào chúng ta không phấn khởi đi trong tinh thần mùa Vọng? Chúng ta hãy để cho
lời của Sôphônia luôn vọng đến tai:
Reo vui lên hỡi sư tử Sion; hãy hò la
hỡi Israen. Hãy vui mừng, hãy hoan hỉ hết lòng, nữ tử Giêrusalem.
Người nói lên được những lời ấy đã quan
niệm sự vui mừng vừa phải thật lòng, vừa phải hân hoan bộc phát ra bên ngoài.
Nói cách khác, lòng vui chưa đủ mặt cũng phải vui nữa. Niềm vui khi ấy mới chân
thật và hồn nhiên. Cả con người đều vui.
Là vì đây là niềm vui cứu độ. Thiên
Chúa xóa mất án phạt trên con người và đuổi xa địch thù hãm hại. Người không
đánh phạt tội lỗi chúng ta nữa nhưng đã tha thứ rồi. Người không cho kẻ thù đến
rình rập gài bẫy chúng ta nữa. Ngược lại chính Người đến ở giữa chúng ta để
chúng ta không còn phải sợ tai họa và tay chân chúng ta hết bủn rủn. Hơn nữa
Người còn làm mới tình yêu của Người đối với chúng ta, tỏ sung sướng reo vui vì
chúng ta và quây quần chúng ta lại để mừng lễ.
Thật ra, Sôphônia không rõ ràng bao
nhiêu. Ông lúng túng dùng nhiều hình ảnh. Chúng ta có thể phân tách và thấy ông
có hai cảm tưởng này: khi Thiên Chúa ban ơn cứu độ khiến dân Người được vui
mừng, thì một đàng Người đưa dân ra khỏi đau thương thử thách và khỏi tay địch
thù; và đàng khác Người đến ở với dân để quây quần họ như ăn mừng lễ; một đàng
Người củng cố dân khỏi sợ hãi và đàng khác Người làm mới tình yêu khiến họ được
sướng vui.
Hai công việc này Thiên Chúa đã làm khi
đưa dân ra khỏi lưu đày và về xây lại Ðền thờ... Nhưng lần cứu độ ấy mới tạm
thời và bề ngoài. Chính khi Ðức Giêsu Kitô Giáng sinh vừa để cứu vớt thế gian
khỏi tội lỗi, vừa để sung sướng ở giữa con cái loài người, lời sách Sôphônia
mới được thực hiện. Tuy nhiên việc Chúa Giáng sinh cứu đời cũng chỉ mới khởi sự
công cuộc cứu độ thực sự, sẽ được hoàn tất trong ngày Chúa trở lại trong vinh
quang. Vì thế lời Sôphônia đối với chúng ta vẫn còn là lời tiên tri. Chúng ta
vẫn phải nghe để không những chẳng bao giờ mất niềm tin, mà còn để trông đợi ơn
tha thứ tội lỗi và được kết hợp với Thiên Chúa tình yêu. Chúng ta có lý để tin
lời tiên tri ấy, vì một phần nào đó đã được thi hành khi Ðức Giêsu Giáng Sinh
làm người. Càng suy nghĩ về cuộc đời của Ðức Giêsu, chúng ta càng tin tưởng
tiếp tục mùa Vọng muôn thuở. Do đó việc tìm hiểu bài Tin Mừng hôm nay cũng sẽ
làm sáng tỏ thêm lời sách Sôphônia.
2. Vui Vì Cứu Ðộ
Tác giả Luca đã cho chúng ta thấy dân
chúng tuôn đến với Gioan để được ông thanh tẩy. Họ muốn chuẩn bị đón Ðấng Cứu
Thế. Họ thành thật muốn biết phải làm gì?
Tác giả Luca để cho dân chúng lên tiếng
hỏi trước. Ông vẫn có thiện cảm với quần chúng. Và khi viết tác phẩm Tin Mừng
ông vẫn quan tâm nhấn mạnh tính cách phổ cập của ơn cứu độ. Ông nói đến hạng
người thu thuế. Những người này cũng được ông thương mặc dù bị người Do Thái
liệt vào hạng tội lỗi vì họ lấy thuế cho ngoại bang và nhiều khi hà lạm. Nhưng
Chúa đã chẳng đến để cứu chuộc kẻ tội lỗi ư? Chính họ cần lòng thương cứu độ
của Người. Sau đó tác giả Luca nói đến lính tráng. Ở đây có lẽ là hạng lính
đánh thuê, hay phiền nhiễu đồng bào. Ai yếu thì sợ họ, nhưng người hiểu biết
chỉ nhìn họ bằng ánh mắt thương hại. Luca là tác giả tình thương. Ông muốn cho
họ được ơn cứu độ. Và vì thế, ông đã để cho tất cả những hạng người trên phát
biểu thiện chí muốn làm gì để được lòng thương của Chúa.
Ðối với dân chúng, Gioan bảo họ hãy
chia cơm sẻ áo cho nhau, vì dưới mắt ông dân chúng như đoàn chiên đói rách. Ơn
cứu độ đối với họ là được yêu thương chia sẻ. Người ta làm cho họ thấy ơn cứu
độ đã gần khi tổ chức lại đời sống xã hội cho công bình và thương yêu nhiều
hơn. Và chính họ có biến đổi lòng ấm ức xã hội nên những tâm tình chia sẻ nhiều
hơn, thì mới trở nên những con người mới. Ðang khi ấy những người thu thuế và
lính tráng, muốn được cứu độ, phải liêm chính và đừng sách nhiễu đồng bào.
Gioan không bảo họ phải bỏ nghề bất chính họ đang làm; vì ông không phải là
đấng đổi mới thế gian". Ông chỉ là tiền hô và rao giảng việc dọn đường,
chuẩn bị. Ông sung sướng được thấy người ta muốn biết ai là Ðấng Kitô?
Ông trả lời, ông không phải là Người.
Ông chỉ rửa trong nước; Người sẽ rửa trong Thánh Thần và lửa, Người quyền thế
hơn ông và ông không đáng cởi quai dép cho Người.
Chúng ta hãy cảm mến lòng thành thực
của Gioan. Ông không lạm dụng lòng tín nhiệm của người ta, vì họ sẵn sàng nhận
ông là Ðấng Kitô. Chúng ta cũng cảm phục lòng khiêm nhượng của ông khi ông tự
ví mình không xứng đáng là tôi tớ của Ðấng ông rao giảng, ví ngay kẻ tôi tớ Do
Thái cũng không buộc phải cởi quai dép cho chủ. Nhưng điều Gioan muốn cho chúng
ta để ý hơn cả, là biết Ðức Kitô là Ðấng quyền phép sẽ đến rửa trong Thánh Thần
và lửa. Ông rửa người ta với nước, mà không có sự hiện diện của Thánh Thần, tức
là không có lời hứa sẽ được ban trong thời kỳ cứu độ và nghĩa là không có ơn
thánh hóa kèm theo.
Còn Ðức Kitô, Người sẽ rửa trong Thánh
Thần, tức là sẽ ban Thánh Thần cho kẻ nhận phép rửa nhân danh Người. Chắc chắn
khi viết tư tưởng này, tác giả Luca nhớ đến những lúc Thánh Thần hiện xuống
trên những người tin đạo (thí dụ trong trường hợp tại nhà ông Corneliô, kể
trong sách Công vụ). Và ông hẳn cũng liên tưởng đến hôm Chúa Thánh Thần hiện
xuống dưới hình lưỡi lửa, ở đây ông nói đến cả Thánh Thần và lửa, là muốn nhấn
mạnh đến một tác động đặc biệt của Thánh Thần là phán xét và phân biệt kẻ lành
người dữ. Ðức Kitô sẽ đến đầy Thánh Thần. Người sẽ ban Thánh Thần cho chúng ta.
Nhưng đồng thời Người cũng thanh tẩy
phân biệt chúng ta như người nông dân cầm rê xảy lúa. Thóc thì Người cho vào
lẫm, còn trấu thì cho vào lửa đời đời. Công việc của Người, như vậy, sẽ hoàn
tất việc làm của Gioan. Ông này rao giảng việc thống hối ăn năn; nhưng chính
xác Ðức Kitô mới là Ðấng sẽ đến thánh hóa kẻ thống hối và trừng phạt kẻ không
hối cải. Gioan chỉ là người chuẩn bị Ðức Kitô là Ðấng thực hiện việc cứu thế.
Chúng ta phải chờ đợi Người.
Như vậy, Gioan cũng như Sôphônia chỉ là
tiên tri. Các ông đóng vai trò loan báo và dọn đường. Tiếng của các ông reo vui
hơn tiếng các tiên tri khác, vì Ðấng Cứu Thế đã gần đến và công việc của Người
là cứu độ. Lời rao giảng của các ông thật là Tin Mừng, nhưng vẫn còn là sự vui
mừng trong tin yêu và chờ đợi ơn cứu thoát. Nó không như lời khuyên bảo vui
mừng trong thư Phaolô mà chúng ta sắp đọc.
3. Vui Trong Thiên Chúa
Phaolô đã thấy được ơn cứu độ mà
Sôphônia loan báo. Hơn nữa chính Người đã thấy phép rửa trong Thánh Thần và lửa
như Gioan đã báo trước. Người bảo chúng ta trong bài thư hôm nay: hãy vui mừng
trong Chúa luôn luôn.
Theo Người, mặc dù ta đang sống trong
chờ đợi ngày Chúa đến, luôn luôn chúng ta phải vui mừng. Người lặp lại một lần
nữa và bảo chúng ta hãy vui mừng. Vui mừng là đặc tính của đạo Tin Mừng.
Ðây không phải là sự vui mừng trong lý
lẽ thế gian, mà là trong Thiên Chúa. Người đã cứu độ chúng ta trong Ðức Giêsu
Kitô sống lại từ cõi chết. Chúng ta đang ở trong nhiệm thể của Ðấng đã sống lại
trong sự vui mừng. Làm sao chúng ta có thể còn buồn được nữa?
Và vì vui trong Thiên Chúa, sự vui mừng
của chúng ta phải luôn mãi, không thay đổi, không nao núng, vì thánh giá Ðức
Kitô đã toàn thắng cả sự chết. Chúng ta không được dấu sự vui mừng ấy, mà phải
làm sao cho mọi người nhận biết, vì như Sôphônia đã nói sự vui mừng cứu độ phát
xuất từ bên trong nhưng tràn ngập ra bên ngoài. Và cũng chính nhà tiên tri ấy
đã báo: không gì có thể dồn ép được niềm vui cứu độ vì lẽ Chúa ở gần bên chúng
ta. Người đuổi xa sự sợ hãi và địch thù; nên chúng ta đừng lo. Có gì chúng ta
cứ thành khẩn thưa Người. Người sẽ ban bình an và canh giữ lòng dạ chúng ta
trong Ðức Giêsu Kitô.
Thiết tưởng không ai hơn được thánh
Phaolô trong phân tách sự vui mừng của người Kitô hữu. Nếu chúng ta đã nhận
được niềm tin vào lời hứa của Chúa như tiên tri Sôphônia; và nếu chúng ta đã
chắc được cứu độ nhờ phép rửa trong Thánh Thần và lửa, như lời Gioan đã báo
trước, thì chúng ta phải chấp nhận lời khuyên của Phaolô mà vui mừng luôn mãi
trong Chúa. Ðiều duy nhất là liệu có thể ở mãi trong Chúa. Và điều ấy có thể
được, đặc biệt nhờ vào việc tham dự thánh lễ.
Ðây là lúc chúng ta không những được
nghe loan báo về Chúa như thời Sôphônia, và được đón Chúa đến như dưới thời
Gioan Tẩy Giả; chúng ta còn được kết hợp với Người, để Người ở trong chúng ta
và chúng ta ở trong Người. Rồi ở trong bất cứ hoàn cảnh nào Người cũng ở với
chúng ta, để cứu độ và canh giữ cả ý nghĩ lẫn việc làm, cả tâm hồn và đời sống.
Thế nên chúng ta
hãy bình an và vui mừng, hãy chứng tỏ chúng ta có tin mừng cứu độ; chúng ta có
các lời tiên tri hứa hẹn và những lời ấy đã thực sự khởi sự thực hiện nơi chúng
ta. Do đó chúng ta vui mừng và vui mừng luôn mãi trong Thiên Chúa.
Đức Cố Giám Mục Barthôlômêô Nguyễn Sơn Lâm