ĐỨC GIÊSU HIỆN RA VỚI CÁC MÔN ĐỆ
(Gioan 20,19-31 – CN
II PS – ABC)
1.- Ngữ cảnh
Dựa theo bố cục tổng
quát của TM Ga, đoạn văn này nằm trong chương 20 là chương cuối cùng của
phần B (Sách về Giờ của Đức Giêsu), kèm theo lời kết cho thấy mục tiêu
của tác giả khi viết Tin Mừng.
Trong tình trạng tranh
tối tranh sáng lúc bình minh, Maria Mácđala đi đến mộ Đức Giêsu và thấy mộ đã
được mở và trống không. Cho tới nay, có hai sứ điệp của Đức Giêsu Phục Sinh đã
bao trùm ngày Phục Sinh (20,2.17). Vào buổi chiều ngày dài này, Đấng Phục Sinh
đã đến gặp các môn đệ Người. Người gặp họ khi họ đang ở trong phòng cửa đóng
kín: họ còn đang ở trong mộ của nỗi sợ hãi, chứ chưa được thông dự vào sự sống
của Người. Đức Giêsu đã đưa các môn đệ ra khỏi tình trạng bế tắc do phản bội,
do sợ hãi. Và Người đã trao sứ mạng để các ông trở thành sứ giả đi khắp nơi mà
ban ơn tha tội, ban sự bình an.
2.- Bố cục
Bản văn có thể chia thành ba phần:
1) Đức Giêsu hiện ra với các môn đê không có
Tôma (20,19-23):
a) Lời chào “bình an”
thứ nhất với việc chứng minh (cc. 19-20),
b) Lời chào “bình an”
thứ hai với sứ mạng (cc. 21-23);
2) Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ và Tôma (20,24-29):
a)
Tôma không tin anh em (cc. 24-25),
b)
Đức Giêsu và Tôma (cc. 26-31);
3) Kết luận Kitô học: Tóm tắt mục tiêu sứ mạng của Đức Giêsu (20,30-31).
3.-
Vài điểm chú giải
-
Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần (19):
Cuộc hiện ra xảy ra tại Giêrusalem vào ngày Chúa Nhật. Bản văn Lc
24,33-49 cho biết Đức Giêsu hiện ra vào buổi chiều, bởi vì vào lúc xế chiều,
Người đã ngồi ăn với hai môn đệ tại Emmau, rồi hai ông đã trở lại Giêrusalem
ngay trước khi Đức Giêsu hiện ra với cả nhóm. Rất có thể tác giả dùng từ ngữ “ngày
ấy” mà chỉ ngày Chúa Nhật ấy là có ý coi đây là ngày cánh chung, ngày mà
Đức Giêsu ban Thánh Thần để ở lại mãi mãi với các môn đệ (xem thêm cc. 14,20;
16,23.26).
Tác giả dùng công thức “Ngày thứ nhất trong tuần” cho cả hai lần
hiện ra ở đây (lần sau đúng một tuần sau) rất có thể là vì ông muốn nhắc đến
thói quen của các Kitô hữu cử hành Thánh Thể vào “ngày thứ nhất trong tuần” (Cv
20,7; xem thêm 1 Cr 16,2).
-
các cửa đều đóng kín (19): Lý do nêu ra
trong bản văn là “vì các ông sợ người Do Thái”, nhưng có lẽ tác giả cũng còn
muốn cho thấy là thân thể Đức Giêsu Phục Sinh có thể đi qua cửa đóng kín. Đây
cũng có thể là một ghi nhận về hoàn cảnh hiện tại của các môn đệ.
-
Bình an cho anh em (19): Trong tiếng Hípri, shâlôm (= bình an, HL
eirênê) là một lời chào thông thường. Nhưng trong văn cảnh long trọng ở
đây, lời của Đức Giêsu có ý nghĩa khác, không phải chỉ là “Cầu chúc anh em được
bình an”, như thể họ còn phải chờ đợi sự bình an đến trong tương lai. Ở đây,
lời Đức Giêsu nói là một nhận định về thực tại: chắc chắn họ đang có sự bình an
của Người.
-
Như Chúa Cha đã sai Thầy (21): Trong các Tin Mừng khác, cũng có
lời sai đi này (x. Mt 28,19; Lc 24,47), nhưng ở đây, mẫu mực cho
việc sai đi là quan hệ của Con với Cha (một đề tài thần học của Ga, xem
17,18).
-
Người thổi hơi vào các ông... Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần (22):
Hành động này nhắc nhớ đến làn hơi sáng tạo của Thiên Chúa trong St 2,7.
Làn hơi của Đức Giêsu chính là Thánh Thần. Trên thập giá, Người đã “trao Thần
Khí” (paredôken to pneuma; trước đây, vì không quan tâm đến thần học của
tác giả Ga, người ta đã dịch là “trút hơi thở”) (19,30): Người đã trao
ban Thánh Thần cho những người đứng dưới chân thập giá, đặc biêt cho thân mẫu
Người, tượng trưng Hội Thánh hoặc Dân mới của Thiên Chúa, và cho người môn đệ
Người thương mến, tượng trưng các Kitô hữu.
-
Anh em tha tội cho ai ...; anh em cầm giữ ai... (23): Câu này có vọng
lại Ds 22–24 bằng tiếng Hy Lạp (Bản LXX), Truyện Bilơam: chẳng hạn so
sánh Ga 20,23 // Ds 22,6 LXX. Theo bản văn Hípri, vua Balác xác
tín rằng “kẻ nào bị ông nguyền rủa thì mắc họa/bị nguyền rủa” (Ds 22,6
Hípri), nghĩa là sẽ bị nguyền rủa qua lời nguyền Bilơam tuyên bố. Ông không bận
tâm với quyền năng của Thiên Chúa Israel, là Đấng có đồng ý thì Bilơam mới có
thể chúc phúc hoặc nguyền rủa (Ds 22,12; 23,8). Ngược lại, trong bản văn
Hy Lạp, lời của Balác ở 22,6 có một ý nghĩa có thể giải thích theo hai hướng:
có thể hiểu “được phúc” (eulogêntai) và “mắc họa/bị nguyền rủa” (kekatêrantai)
vừa theo nghĩa một hậu quả sẽ xảy ra trong tương lai gần (bản văn Hípri: dạng
phân từ và vị hoàn), vừa theo nghĩa một lời thú nhận không chủ ý rằng chỉ những
ai đã được Thiên Chúa chúc phúc hoặc bị Thiên Chúa nguyền rủa thì Bilơam mới có
thể chúc phúc hoặc nguyền rủa. Đó chính là điều Thiên Chúa đã nói với Bilơam:
“Ngươi không được đi với chúng! Không được nguyền rủa dân đó, vì nó đã được
chúc phúc (estin gar eulogêmenon)”. Bilơam không thể nguyền rủa kẻ đang
sống trong tình trạng được chúc phúc, từ đó chúng ta hiểu là kẻ nào ông nguyền
rủa được, kẻ ấy đã đang bị Thiên Chúa nguyền rủa rồi. Balác đã nói như thế và
ông có lý, mà ông không biết.
Dạng hoàn thành apheôntai (“được tha”) và kekratêntai (“bị
cầm giữ”) ở Ga 20,23 có thể được hiểu như thế.
-
Chúng tôi đã được thấy Chúa (heôrakamen ton
kyrion, 25): Heôrakamen là thì hoàn tất của động từ horaô,
diễn tả việc “thấy” kèm theo sự hiểu biết thật sự.
-
Nếu tôi không thấy dấu đinh... (25): Đây là lời Tôma khẳng định rằng ông
không tin, hoặc để ông tin, Đức Giêsu cũng phải hiện ra với ông, như đã hiện ra
với các môn đệ kia. Đức Giêsu đã đáp ứng yêu cầu của ông, Người đã mời ông làm
như ông nói lúc này, để có thể tin.
-
Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin (27): Dịch sát là “đừng cứ tiếp tục
không tin nữa, nhưng hãy bắt đầu tin đi”. Đức Giêsu mời Tôma thay đổi thái độ.
-
Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con (28): Đây vừa là một tiếng kêu
vừa là một hô-cách dưới dạng chủ-cách (= “Lạy Chúa và lạy Thiên Chúa của con!”)
vừa là một lời tuyên xưng đức tin (= “Ngài là Chúa và Thiên Chúa của con”) độc
đáo chưa ai làm. “Chúa của con” nhắm đến Đức Giêsu của lịch sử, còn “Thiên Chúa
của con” là một lượng định mang tính thần học về bản thân Người. Tuyên xưng Đức
Giêsu là “Đức Chúa” thì Maria Mácđala và các môn đệ đều đã làm (20,18.25);
nhưng tuyên xưng vị “Chúa tể” này là “Thiên Chúa”, thì chỉ có Tôma mới làm ở
đây. Vì thế, cũng có thể hiểu câu này là một phép thế đôi (hendiadys):
“Chúa của con” cũng là “Thiên Chúa của con”.
-
là để anh em tin rằng (31): Bản văn Hy Lạp
ghi “để anh em tin” là hina pisteu[s]ête (với con chữ sigma nằm
trong ngoặc đơn), tức là có thể đọc hina pisteusête hoặc hina
pisteuête. Cả hai cách đọc đều có thể chấp nhận, nhưng đưa tới hai ý nghĩa
rất khác nhau:
(1)
Cách đọc thứ nhất, hina pisteusête (subjunctive aorist): Cách đọc
này có thể dịch ra như sau: “để anh em có thể đi đến đức tin”. Trong trường hợp
này, mục tiêu của bài tường thuật là truyền giáo. Những người nhận bản văn hẳn
là những người ở bên ngoài cộng đoàn Kitô hữu.
(2)
Cách đọc thứ hai, hina pisteuête (subjunctive present): Cách đọc
này có thể dịch ra như sau: “để anh em tiếp tục tin”. Trong trường hợp này, mục
tiêu của bài tường thuật chỉ là khuyến thiện. Những người nhận bản văn hẳn là
những người thuộc về cộng đoàn Kitô hữu.
Cho dù cách hợp lý hơn là cách đọc thứ
hai, ta cũng không thể chỉ vì có hoặc không có một con chữ sigma (s) mà
phân biệt để xác định rằng mục đích của tác phẩm là truyền giáo hay không. Ta
còn phải khảo sát tất cả các cách dùng liên từ hina, rồi khảo sát cấu
trúc văn chương tổng quát của tác phẩm. Dù sao, khi nghiên cứu TM IV kỹ
càng hơn, ta có thể nghĩ rằng tác phẩm được ngỏ với những người đã là Kitô hữu.
4.-
Ý nghĩa của bản văn
Trong cả hai lần Đức Giêsu hiện ra,
thời gian là “ngày thứ nhất trong tuần”, “ngày của Chúa”, ngày Chúa Nhật. Người
chào các môn đệ với những lời như nhau, “Bình an cho anh em!”. Đây là cuộc gặp
gỡ hàng tuần của cộng đoàn Kitô hữu. Đức Giêsu Phục Sinh tỏ mình ra cho các môn
đệ của Người.
*
Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ không có Tôma (19-23)
Các môn đệ đang sống trong căn nhà cửa đóng then cài, “vì sợ người Do
Thái” (c. 19). Điều này hiểu được sau khi Đức Giêsu qua đời, nhưng có lẽ cũng
phản ánh hoàn cảnh của các môn đệ vào lúc Gioan viết Tin Mừng. Nhiều lần, trong
tác phẩm, ta thấy những ai thuộc về nhóm Đức Giêsu đều sợ bị đuổi ra khỏi hội
đường (x. 9,22).
Các môn đệ lúc này không còn là mười hai nữa, mà là mười một, rồi đọc
thêm nữa thì thấy chỉ còn có mười. Khi hiện ra, điều đầu tiên Đức Giêsu làm là
cho các môn đệ thấy rằng các ông có Người đang sống giữa các ông. Rồi Người nói:
“Bình an (eirênê) cho anh em!” (c. 19). Không chỉ nói về bình an, Người
còn cung cấp nền tảng chắc chắn cho lời của Người: các vết thương (tay [chân]
và cạnh sườn). Vậy Người chính là Đấng đã chết trên thập giá, nhưng Người đã
thắng cái chết. Không có sự buồn phiền khi trông thấy các dấu vết của cuộc
Thương Khó. “Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa” (c. 20). Chỉ có niềm vui
bởi vì thời điểm tiêu cực cuộc cuộc Thương Khó đã bị vượt qua. Các môn đệ vui
mừng bởi vì Đức Giêsu vui mừng và chuyển thông niềm vui cho họ. Các ông cũng
vui mừng bởi vì Đức Giêsu đã hoàn tất sứ mạng của Người.
Đức Giêsu lại ban cho sự bình an cho các ông một lần nữa, rồi cho các
ông được thông phần vào chính sứ mạng, chính sự sống và quyền của Người là tha
tội. Sau khoảnh khắc nhận biết, như trong trường hợp Maria Mácđala, bây giờ đến
một loại tương quan khác. Ở c. 20, Đức Giêsu nói tiếp: “Như (kathos)
Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em” (c. 21). Chỉ là một chuyển động
duy nhất: Trong tư cách Chúa Con, Người làm chứng về Chúa Cha; trong tư cách
môn đệ Người, các môn đệ đi làm chứng về Người và đưa người ta tới chỗ tin vào
Người, để rồi trong Người, các ông được thông hiệp với Chúa Cha. Điểm này rất
quan trọng: tất cả những gì các môn đệ làm, các ông không tự mình mà làm, nhưng
làm theo lệnh Đức Kitô.
Thế rồi để các ông chu toàn được sứ mạng, Đức Giêsu ban cho các ông Chúa
Thánh Thần: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần” (c. 22). Chính Thánh Thần sẽ ban
cho các môn đệ sức mạnh để làm chứng “ad extra” (hướng ra bên ngoài). Nhưng
không chỉ có thế. Dấu chỉ cụ thể của ân ban này là sự tha tội: “Anh em tha tội
cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ” (c.
23). Nối tiếp sứ mạng của Người, các môn đệ sẽ tha tội và cầm buộc. Có dây liên
kết rõ ràng giữa ân ban Thánh Thần và quyền tha tội để xây dựng nội bộ cộng
đoàn. Đều này nêu bật chiều kích “ad intra” (hướng vào bên trong). Sứ mạng và
sự tha tội đi chung với nhau và là hoa trái của cùng một Thánh Thần do Đức Giêsu
ban tặng.
Ở trong một thế giới đang làm cho các ông phải lo sợ, các ông đã
có ở giữa mình Đấng chiến thắng thế gian (x. 16,33) và được đầy sự bình an và
niềm vui của Người. Đức Giêsu đã mở cửa ra cho các ông và làm cho các ông có
thể đi vào thế giới và mang các ân huệ đến cho thế giới. Các môn đệ không được
khép mình lại trong nỗi sợ hãi trước thế giới, nhưng phải đầy tin tưởng đi vào
thế giới.
*
Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ và Tôma (24-29)
Khi Đức Giêsu đến, Tôma, một trong Nhóm Mười Hai, không ở với các môn
đệ. Các môn đệ đã gặp Đức Giêsu Phục Sinh hiện ra và được Người sai đi (cc.
19-23) đảm bảo với Tôma rằng: “Chúng tôi đã được thấy Chúa (heôrakamen ton
kyrion)!” (c. 25). Đây không phải chỉ là lời chia sẻ thông tin về một sự
kiện, mà còn là một lời tuyên xưng đức tin: các ông (“chúng tôi” , tương tự
cộng đồng Hội Thánh) đã thấy Thầy, mà các ông gọi là “Chúa” (danh xứng của Đức
Giêsu sau Phục Sinh), và các ông đã hiểu, đã tin. Nhưng Tôma không tin anh em;
ông nêu ra những điều kiện: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi
không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi
chẳng có tin” (c. 25). Tôma muốn làm cho rõ ra là Đấng Phục Sinh chẳng phải là
ai khác, mà chính là Đấng đã chịu đau khổ và đã chết, là đây không phải là một
Giêsu khác, nhưng vẫn là Giêsu như trước đây. Trách Tôma cứng tin, hay không
hiểu gì cả, là quá đáng! Ông muốn có một kinh nghiệm cá nhân, ông muốn chính
ông đạt tới đức tin. Đức Giêsu đã chấp nhận các điều kiện của ông. Người chấp
nhận tỏ mình ra theo cách có thể giúp Tôma nhận biết Người.
Đức Giêsu lại hiện ra với các môn đệ, và cũng như lần trước, Người ban
bình an, sự vững vàng an toàn và sự che chở. Rồi Người ngỏ lời với Tôma. Làm
sao Người biết những chuyện đã xảy ra? Chúng ta không biết, vì bản văn không
nói, nhưng khả năng hiểu biết này của Đức Giêsu chứng tỏ rằng kể từ nay, Người
hiện diện gần gũi với các môn đệ, cho dù về thể lý, họ không nhìn thấy Người.
Người bảo Tôma: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt
vào cạnh sườn Thầy” (c. 27). Người cho Tôma thấy những dấu chỉ của cái chết và
tình yêu của Người, và cũng chứng minh rằng Người là nguồn mạch ơn cứu độ. Có
người cho rằng Tôma đã đưa tay chạm tới Đức Giêsu. Hẳn là không cần như thế.
Tôma đã tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu, một lời tuyên xưng chưa hề có ai nói
lên: “Lạy Chúa của con và là Thiên Chúa của con” (c. 28). Ông đi theo một lộ
trình dài hơn mọi anh em, nhưng ông đã đến gần Đức Giêsu hơn mọi anh em. Vì đối
với cá nhân ông, Đức Giêsu là Đức Chúa và Thiên Chúa. Người là Đức Chúa, có
quyền năng cứu độ. Quan hệ với Người có tính vững bền trọn vẹn mãi mãi vì Người
là Thiên Chúa.
Sau đó, Đức Giêsu đã đưa ra một sự đối lập giữa “thấy” (horaô) và
“tin” (pisteuô) (cc.
8b.18.20b.25ab.27.29ab; x. 1,45; 4,50), và nhìn đến các thế hệ tín hữu
tương lai. Kể từ nay, chứng từ về kinh nghiệm mà các môn đệ đã có về Đức Giêsu
Phục sinh phải là động lực đưa moi người đến đức tin, chứ không phải là kinh
nghiệm về một cuộc hiện ra trực tiếp của Đấng Phục Sinh hay về một thánh tích.
*
Kết luận Kitô học: Tóm tắt mục tiêu sứ
mạng của Đức Giêsu (30-31)
Cuối cùng, tác giả TM IV tóm tắt mục tiêu của công trình của Đức
Giêsu và cho thấy, đối với những người không được thấy, đâu là nẻo đường đưa
tới đức tin. Các tín hữu hôm nay được mời gọi tin vào Đức Giêsu là Đức Kitô,
Con Thiên Chúa. Đức tin nối kết chúng ta với Người, và nhờ Người là Chúa Con,
chúng ta được đưa vào thông hiệp với Chúa Cha. Đó là sự sống đời đời.
Phải chăng ở đây có nguy cơ chủ quan? Chính là xuyên qua tính chủ quan
mà ta đạt được tính khách quan. Kinh nghiệm đức tin của một người riêng lẻ phải
được đối chiếu với kinh nghiệm đức tin của cộng đoàn. Đức tin của một người tự
nó không đủ. Chứng từ của cộng đoàn luôn cần để bảo đảm cho đức tin của từng
người. Tuy nhiên, đức tin của cộng đoàn không bao giờ thay thế đức tin của từng
người. Nếu TM IV có nhấn mạnh là nhấn mạnh trên điểm này: chiều kích cá
vị của tương quan với Đức Giêsu Phục Sinh.
+
Kết luận
Chúng ta có thể đọc bản văn trên đây
như một bức tranh bộ đôi: trong tất cả các bài tường thuật này, ta ghi nhận
chiều kích cá vị trong tương quan với Đức Giêsu. Ân ban căn bản của Đấng Phục
Sinh là sự bình an (20,19.21.26). Ngay trong các diễn từ cáo biệt, Đức Giêsu đã
hứa ban sự bình an này cho các môn đệ. Người có tư cách để ban sự bình an này
vì Người về cùng Chúa Cha (14,27) và vì Người thắng thế gian (16,33). Nay Người
đã thực sự thắng cái chết, là dấu chỉ tối hậu về sức mạnh tiêu diệt của thế
gian, và đã thật sự lên cùng Chúa Cha. Người đã đạt tới mục tiêu của Người,
Người lại đang sống giữa các môn đệ trong tư cách là Đấng chiến thắng. Chính
Người là nền tảng của sự bình an của các ông.
Đã nhận được các lời chứng của các môn đệ, kinh nghiệm của Tôma, các
Kitô hữu hôm nay được mời gọi xác tín: quả thật, Đức Giêsu là Đức Kitô, là Con Thiên Chúa, và hãy tin vào Người. Niềm tin
nối kết họ với Người, và nhờ Người là Chúa Con, các Kitô hữu được đưa vào hiệp
thông với Thiên Chúa Cha.
5.-
Gợi ý suy niệm
1. Các môn đệ của Đức Giêsu cần xác tín rằng Đấng đang sống giữa họ cũng
chính là Đấng đã chết trên thập giá; các ông cũng phải nhận biết rằng Người vẫn
mang những vết tích của cuộc Thương Khó, dù đã sống lại; Người chính là “Con
Chiên đứng như thể đã bị giết” (Kh
5,6). Các vết thương ấy là dấu chứng tỏ tình yêu vô biên của Người, nhưng cũng
là dấu cho thấy sự tàn ác của loài người: dấu của tình yêu vô biên, để họ luôn
luôn tin tưởng dấn thân; dấu của sự tàn ác con người, để họ có cái nhìn thực
tế, biết rằng mình dấn thân vào trong thế giới nào.
2.
Tôma đã tuyên xưng đức tin vào Đức Giêsu
theo cách chưa ai làm: “Lạy Chúa của con và lạy Thiên Chúa của con”. Ông
đã đi theo con đường dài hơn con đường của các anh em, nhưng đã đến gần Đức
Giêsu hơn. Đối với cá nhân ông, Đức Giêsu là Đức Chúa và là Thiên Chúa. Ông tin,
ông quy phục Đức Giêsu, ông bày tỏ niềm tin vào Người. Maria Mácđala cũng như
các môn đệ đã tin vào Đức Giêsu như là Đức Chúa. Tương quan của họ với Người
nay có giá trị vĩnh viễn và trọn vẹn, bởi vì Đức Chúa ấy chính là Thiên Chúa.
Đức Giêsu chính là Thiên Chúa đang tìm đến gần con người để ban cho con người
sự sống đời đời. Tôma nhận biết Đức Giêsu như thế và gắn bó với Người. Do đó,
người nào chỉ nói đến một Tôma thiếu lòng tin, là quên mất là ông đã đạt
đến niềm tin nào nhờ sự trợ giúp của Đức Giêsu. Thật ra các tông đồ đều thấy
tin vào sự Phục Sinh là điều không dễ chút nào!
3.
Chúng ta thấy Đức Giêsu để cho mình được nhận biết bởi bà Maria Mácđala, bởi
người môn đệ Người yêu mến và bởi Tôma theo cách khác nhau. Đây là nét đặc
trưng của Tin Mừng Gioan. Các “dấu chỉ” hoặc các “bằng chứng”, được
thích ứng với từng người. Đức Giêsu thuận theo các đòi hỏi của mỗi người. Rồi
Người đưa mỗi người đến với đức tin ở bên kia các dấu chỉ ấy. Luôn luôn cần
những dấu chỉ, nhưng cũng phải luôn luôn vượt qua các dấu chỉ. Đàng khác, kinh
nghiệm đức tin của mỗi người phải được đối chiếu với kinh nghiệm đức tin của
cộng đoàn.
4.
Nghe lời “Phúc cho những người không thấy mà tin”, chúng ta cảm thấy phấn khởi
vì chúng ta đâu có được thấy Đức Giêsu bằng xương bằng thịt! Nhưng tại sao lại
“có phúc” có lẽ chúng ta nghĩ rằng bởi vì tin dù không thấy thì khó hơn, nên có
công trạng hơn. Thật ra, “có phúc” là vì niềm tin này trung thực hơn, tinh
trong hơn. Người nào thấy thì đã có sự chắc chắn, có chứng cớ không thể chối
cãi về một sự kiện, nhưng như thế thì không phải là đức tin.
5.
Hôm nay, ngày lễ “Lòng Thương xót Chúa” mà Đức cố giáo hoàng Gioan-Phaolô II đã
thiết lập ngày 30-4-2000, chúng ta nhớ đến hình ảnh Đức Giêsu từ bi thương xót
do thánh Faustina Kowalska (1905-1938; Đức Gioan-Phaolô II phong thánh
30-4-2000 và thiết lập lễ Lòng Thương Xót Chúa) để lại: Người mặc y phục trắng,
bàn tay phải ban phép lành, bàn tay trái vén mép áo ngực, từ đó thoát ra các
tia sáng xám và đỏ, tượng trưng Bí tích Thánh Thể và Bí tích Rửa Tội. Đức Giêsu
là hiện thân Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Chúng ta hãy cùng với thánh nữ
Faustina Kowalska và Đức Gioan-Phaolô II thưa với Người: “Lạy Chúa Giêsu, con
tín thác vào Người!” Chúng ta hãy trở thành hiện thân của Lòng Chúa thương xót
qua lối sống hợp nhất, chia sẻ nâng đỡ nhau, sẵn sàng tha thứ cho nhau.
Lm PX Vũ Phan Long, ofm