CHÚA NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN C
Kn 11,22-12,2 ; 2Tx 1,11-2,2 ; Lc
19,1-10.
SỨC MẠNH HOÁN CẢI CỦA TÌNH
THƯƠNG
I.HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Lc 19,1-10
(1) Sau khi vào
Giê-ri-khô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố ấy. (2) Và kìa, có một
người tên là Da-kêu. Ông đứng đầu những người thu thuế, và là người
giàu có. (3) Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giê-su là ai, nhưng
không được, vì dân chúng thì đông, mà ông lại lùn. (4) Ông liền chạy
tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giê-su, vì Người sắp
đi qua đó. (5) Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói
với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà
ông”. (6) Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người. (7) Thấy
vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng
vào trọ !” (8) Còn ông Da-kêu thì đứng mà thưa với Chúa rằng: “Thưa
Ngài, này đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo. Và nếu
tôi đã cưỡng đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn”. (9) Đức Giê-su
nói với ông ta rằng: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi
người này cũng là con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham. (10) Vì Con Người đến
để tìm và cứu những gì đã mất”.
2. Ý CHÍNH:
Bài Tin mừng hôm nay nhằm chứng minh Đưc Giê-su là Đấng Thiên
Sai, với sứ mệnh “tìm và cứu chữa những gì đã hư mất”. Cụ thể là
ông Da-kêu thủ lãnh các người thu thuế ở Giê-ri-khô, nhờ gặp được Đức
Giê-su nên đã được ơn hoán cải. Do thành tâm đi tìm, nên ông đã gặp
được Người và được Người ưu ái đến ở trọ tại nhà ông. Trước tình
thương của Đức Giê-su, ông đã quyết tâm hoán cải, thể hiện qua việc tình
nguyện quảng đại chia phân nửa gia sản phân phát cho người nghèo và sẵn
sàng đền bù cho những người đã bị ông làm thiệt hại trước đây.
3. CHÚ THÍCH:
- C 1-4: + Đức Giê-su vào thành Giê-ri-khô và đi ngang qua
thành: Giê-ri-khô là một thành phố cách
Giê-ru-sa-lem 37 cây số. Có hai thành Giê-ri-khô: Một thành cũ đã bị
ông Gio-su-ê phá huỷ, và một thành mới do vua Hê-rô-đê xây dựng cách
nơi cũ không xa. + Có một người tên là Da-kêu: Tên Da-kêu
nghĩa là “Người trong sạch”. Ong đứng đầu ngành thu thuế tại thành
Giê-ri-khô, nên bị người Do thái liệt vào hạng người tội lỗi.
- C 5-7: + Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên
và nói với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi. Vì hôm nay tôi phải ở
lại nhà ông”: Đức Giê-su đã
biết rõ về con người của Da-kêu trước khi ông gặp Người. Người đã
nhìn thấy ông giữa muôn người, biết tên và công khai gọi tên ông. Nhất
là Người còn đến ở trọ tại nhà của ông. + Ông vội vàng tụt
xuống, và mừng rỡ đón rước Người: Cảm động trước tình thương
và sự ưu ái quan tâm của Đức Giê-su, ông Da-kêu vội vàng tụt xuống khỏi
cây sung và đón rước Người về nhà. Da-kêu chỉ muốn thấy mặt Đức
Giê-su, nhưng ông lại được Người thương đến ở trọ tại nhà của ông.
Lòng ưu ái của Người vượt quá sự mong ước của ông. + Thấy vậy,
mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào
trọ !”: Theo quan niệm của người Do thái, ai lui tới giao thiệp
với người tội lỗi cũng trở nên ô uế và bị khiển trách (x. Lc 5,30).
Ở đây, Đức Giê-su không những đã tiếp xúc nói chuyện, mà còn đến ở
trọ tại nhà của ông trưởng ngành thu thuế Da-kêu, nên không tránh khỏi
sự xầm xì phản đối của đám đông. Qua hành động này, Đức Giê-su cho
thấy sứ vụ của Người là đi tìm và cứu chữa những người tội lỗi mà
Da-kêu là đại diện.
- C 8-10: + Này đây, phân nửa tài sản của tôi, tôi cho
người nghèo...: Cảm động trước tình thương của Đức Giê-su,
Da-kêu đã biểu lộ quyết tâm hoán cải qua việc đền bù những tội lỗi
trước đó. Ông tự nguyện chia nửa tài sản để phân phát cho người
nghèo và đền trả gấp bốn lần những thiệt hại đã gây ra, trong khi
Luật Mô-sê chỉ buộc đền gấp bốn cho tội trộm chiên mà thôi (x. Xh
21,37). + Hôm nay Ơn cứu độ đã đến cho nhà này: Nhờ
sự hiện diện của Đức Giê-su mà cả nhà ông Da-kêu đã được cứu độ. +
Con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham: Do làm nghề thu thuế nên
Da-kêu bị coi là kẻ tội lỗi không còn thuộc về dòng dõi của
Áp-ra-ham. Nhưng khi ông đã hồi tâm sám hối, ông lại được Đức Giê-su
trả lại quyền được làm con cháu của Tổ phụ Áp-ra-ham như trước. +
Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất: Câu này
cho thấy sứ mệnh Thiên Sai của Đức Giê-su là đến để tìm kiếm và
giúp những kẻ tội lỗi ăn năn sam hối để được cứu độ.
4. CÂU HỎI: 1) Tên Da-kêu nghĩa là gì ? 2) Thiện chí của ông
Da-kêu được biều lộ qua hành động nào ? 3) Tại sao dân chúng lại
trách Đức Giê-su về việc đến ở trọ tại nhà Da-kêu ? 4) Tại sao ông
Da-kêu lại được Đức Giê-su tuyên bố là con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham và
được cứu độ ? 5) Câu nào nói lên sứ mệnh Thiên Sai của Đức Giê-su ?
II.SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI CHÚA: “Con
Người đến để tìm và cứu những gì đã mất” (Lc 19,10).
2. CÂU CHUYỆN:
-NHỮNG KẺ KHỐN CÙNG (LES MISÉRABLES)
Đây là tựa đề một tác phẩm nổi tiếng của văn hào Vích-to
Huy-gô (Victor Hugo), tường thuật câu chuyện về cuộc đời của Văn Giang
(Han Valjean), một tên cướp của giết người đã từng bị ở tù 19 năm.
Khi vừa được thả ra, anh đã phải nếm mùi bị mọi người khinh dể xa
lánh: Bước vào tiệm ăn, anh liền bị chủ tiệm xua đuổi; Vào trong nhà
trọ thì người gác cửa đã đóng sập cửa ngay trước mặt; Đi qua ổ
chó, thấy bộ dạng nhếch nhác râu ria của anh, chúng liền thi nhau sủa
inh ỏi... Chỉ khi bước vào nhà Đức giám mục My-ri-ê, anh mới được
tiếp đãi nồng hậu như một con người: Anh được ăn một bữa tối thật
ngon, được nằm trên một chiếc giường êm ấm. Nhưng rồi đêm hôm ấy, nhìn
thấy các chân đèn bằng bạc quí giá, anh không cưỡng nổi lòng tham,
nên nhẹ nhàng lấy năm cái chân đèn cho vào bao chuồn mất. Nhìn thay
bộ dạng khả nghi của anh, cảnh sát liền đòi khám xét chiếc túi vải
anh đang vác trên vai và nhìn thấy mấy cái chân đèn bằng bạc. Anh liền
bị giải đến trước mặt vị giám mục để làm rõ. Nhưng ngài không
những không kết tội, mà còn nhận là đã tặng cho anh mấy cái chân
đèn bạc kia. Hơn nữa, ngài còn tặng thêm hai chân đèn nữa cho đủ bộ
và nói nhỏ với anh: “Ta không kết tội con đâu, nhưng con phải sám hối
để làm lại cuộc đời”. Sau khi được thả, anh luôn suy nghĩ về những
lời nhắn nhủ của vị giám mục và xúc động trước tình thương bao dung
của ngài. Anh quyết tâm sám hối và sau đó đã trở thành một người
lương thiện. Nhiều năm sau, Văn Giang đã chinh phục được tình cảm của
mọi người và còn được dân chúng tín nhiệm bầu làm thị trưởng của
thành phố. Sở dĩ ông từ một tên tội phạm trở thành mot người lương
thiện và được kính nể là do ông đã cảm nghiệm được tình thương của vị
giám mục My-ri-ê.
-SỨC MẠNH HOÁN CẢI CỦA TÌNH THƯƠNG:
Trong thiền viện của thiền sư SĂNG–GAI (Sengai) có nhiều đệ
tử ở chung. Một đệ tử của vị thiền sư có thói quen thỉnh thoảng nửa đêm leo
tường ra ngoài đi chơi với chúng bạn mãi đến gần sáng mới quay lại thiền viện. Một
đêm kia, thiền sư Săng-gai đi kiểm tra, thấy một chiếc giường trống, rồi còn thấy
một chiếc ghế cao để cạnh bức tường cao phía trong thiền viện. Thiền sư liền dời
chiếc ghế kia sang chỗ khác và đứng thế vào chỗ đó. Khi anh đệ tử kia quay về, do
không thấy thiền sư đang đứng thế chiếc ghế mọi khi, anh ta đã đặt bàn chân lên
đầu thầy Săng-gai làm điểm tựa trước khi nhảy xuống đất. Lúc khám phá ra sự thể
thì anh cảm thấy sợ hãi. Nhưng thay vì trách phạt, thiền sư lại mỉm cười nhỏ
nhẹ nói với anh rằng: “Trời về sáng đang trở lạnh. Con mau vào phòng mặc áo ấm vào
kẻo bị cảm lạnh nhé !” Cảm động trước tấm long từ bi và tình thương khoan
dung của thầy, từ ngày đó người đệ tử kia không bao giờ còn dám tái phạm trèo
tường đi chơi nữa. Anh chuyên cần học tập và về sau trở thành một học trò giỏi của
thiền sư Săng-gai.
3. SUY NIỆM:
Tin mừng Lu-ca Chúa nhật hôm nay thuật lại câu chuyện hoán cải của ông Da-kêu làm nghề thu thuế. Vào thời ấy, những
người thu thuế bị xếp chung với bọn trộm cắp, giết người và đĩ điếm. Hơn nữa,
vì họ thu thuế phục vụ cho đế quốc Rô-ma, nên người Do thái kết án khinh dể họ.
Trái lại, Đức Giê-su có cách hành xử khác. Tin mừng hôm nay cho thấy: Người đã gọi
đích danh ông Da-kêu, đã đến ở trọ trong nhà ông và ngồi đồng bàn ăn uống chung
với ông. Việc đó khiến dân chúng hiện diện xầm xì phản đối. Tuy nhiên khi xử sự
như thế, Đức Giê-su cho thấy sứ mạng của Ngài là “đến tìm và cứu chữa những
gì hư mất”. Cảm động rrước tấm lòng bao dung nhân hậu của Đức Giê-su, ông Da-kêu
đã nhận ra tội lỗi của mình và quyết tâm sám hối nên người công chính.
1) “NÀY ÔNG DA-KÊU XUỐNG MAU ĐI”: Da-kêu là một người giàu có nổi tiếng ở thành
Giê-ri-cô. Ông là trưởng ban thu thuế của thành phố này. Dĩ nhiên nếu chỉ là
nhân viên làm việc ăn lương thì chắc ông đã không thể giàu có như vậy được. Sở
dĩ ông nhiều tiền là vì đã gian lận móc ngoặc với gian thương trong việc thu
thuế. Mọi người đều nhìn Da-kêu như một tội phạm đáng khinh, và chính ông cũng cảm
thấy lương tâm bất an. Nghe tin Đức Giê-su sắp đi qua khu vực gần nhà, Da-kêu
liền chạy tới gần để nhìn xem mặt Người. Nhưng dân chúng quá đông mà Da-kêu lại
lùn thấp, nên ông đã chạy về phía trước, trèo lên một cây sung, hy vọng sẽ nhìn
thấy Đức Giê-su khi Người đi ngang qua. Khi tới chỗ Da-kêu núp, Đức Giê-su dừng
lại ngước nhìn lên và nói với ông rằng: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì
hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”.
Da-kêu không ngờ lại được Đức Giê-su ưu ái biết rõ tên
và còn ngỏ ý muốn đến ở trọ tại nhà ông là một người tội lỗi ! Ông
cảm thấy rất vui khi được Đức Giê-su công khai phục hồi danh dự trước mặt
đám đông luôn có thái độ ác cảm và khinh dể ông. Còn Đức Giê-su cũng bỏ
ngoài tai những lời xì xầm phản đối của nhiều người để đến trọ tại
nhà ông Da-kêu.
Ơn Cứu độ là kết quả của sự gặp gỡ hai chiều kích: Thiên Chúa
ban ơn và tội nhân đón nhận. Nếu Đức Giê-su không thi hành sư mệnh đi tìm chiên
lạc thì chẳng ai được ơn cứu độ: “Vì chưng, Con Người đến để tìm kiếm và cứu chữa những gì đã hư mất” (Lc 19,10). Nhưng dù Đức Giê-su
có đi tìm mà tội nhân lại né tránh, thì họ cũng không thể nhận được ơn cứu độ. Ở
đây, Đức Giê-su đã đi bước trước qua việc nhìn lên cây sung tìm Da-kêu đang ẩn
núp và nói chuyện với ông và ông đã mau chóng đáp lại và cuối cùng ông và gia
đình ông đã nhận được ơn cứu độ.
2) “THƯA NGÀI, NÀY ĐÂY PHÂN
NỬA TÀI SẢN CỦA TÔI, TÔI CHO NGƯỜI NGHÈO...”: Chính ánh mắt bao dung, lời nói âu yếm và thái độ yêu
thương của Đức Giê-su đã đánh động tâm hồn chai lì của Da-kêu; thổi
bùng lên ngọn lửa hướng thiện còn đang leo lét trong lòng ông. Quả
thật, hoán cải là kết quả của một sự cảm nhận về tình yêu của Chúa.
Da-kêu bỗng chốc cảm thấy tâm hồn bình an, nên không còn yêu thích tiền bạc như
trước. Ông đã sẵn sàng dâng hiến phân nửa tài sản để chia sẻ cho người
nghèo, đồng thời tự nguyện đền trả gấp bốn những thiệt hại đã gây cho
kẻ khác. Xin đền gấp bốn nghĩa là Da-kêu nhận biết tội của ông quá nặng và
quyết tâm thực thi công bình bác ái. Dù Da-kêu đã trở nên nghèo hơn, nhưng
ông lại cảm thấy hạnh phúc hơn vì đã được Đức Giê-su yêu thương đến ở
trọ tại nhà ông và ban ơn cứu độ cho cả gia đình ông. Sau đó Người còn
trả lại cho ông tư cách là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham như bao người
Do thái khác qua lời phán: "Ơn
cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham" (Lc 19,9). Trong bữa tiệc vui hôm đó, tuy không còn giàu có như
trước, nhưng Da-kêu đã cảm thấy được hạnh phúc hơn. Chắc chắn thân thể ông vẫn còn
lùn thấp như trước, nhưng tâm hồn ông đã nên cao thượng hơn gấp bội phần.
3) LIÊN QUAN GIỮA HOÁN CẢI VÀ TỪ BỎ: Bất cứ một cuộc hoán cải nào cũng đòi phải từ bỏ: Một người lương muốn
theo đạo Công giáo thì phải từ bỏ ma quỉ, các điều mê tín dị đoan, các đam mê
tội lỗi… để chỉ tin thờ một mình Thiên Chúa và tin vào Đấng Ngài sai đến là Đức
Giê-su Ki-tô. Một người mắc thói xấu cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách… muốn
hồi tâm sám hối cũng phải quyết tâm chừa bỏ các thói hư ấy. Một người thường buôn
gian bán lận, muốn hoán cải về với Chúa cũng phải quyết tâm từ bỏ lối làm ăn gian
dối ấy… Con tim của Da-kêu đã được hoán cải nhờ sự quan tâm và đối xử nhân từ của
Đức Giê-su. Thi hào người Đức Goethe (1749-1832) đã viết như sau : "Nếu
đối xử với một người như “người ấy là”, thì người ấy sẽ nên xấu hơn. Nếu đối xử
với người ấy như “người ấy phải là”, hoặc như “người ấy muốn là”, thì người ấy
sẽ nên tốt hơn". Đức Giê-su hiểu rằng trong tâm hồn Da-kêu còn có phần
tốt, muốn làm điều tốt và có khả năng làm điều tốt, nên Người đã khơi phần tốt
ấy lên. Mỗi người chúng ta cũng hãy tự hoán cải bằng cách để Đức Giê-su quan
tâm đến ta, nói với ta, đến ở trọ trong lòng ta và đánh động con tim của ta.
4) HIỆN NAY VẪN CÒN NHIỀU
DA-KÊU: Đó là những người bị mọi người khinh thường hay loại trừ như những người mang tiền án tiền sự, những
trẻ em bụi đời lang thang không
nhà, những cô gái đứng đường lúc đêm tối, những người đang nghiện
sì-ke ma túy, những người đang tìm hưởng lạc thú trong những quán bia ôm, mượn rượu giải
sầu... Họ cần những người có trái tim bao dung nhân ái như Đức Giê-su
giúp họ hoàn lương giống như ông Da-kêu trong Tin mừng hôm nay. Vậy trong những
ngày này chúng ta nên làm gì cụ thể để giúp họ ?
4. THẢO LUẬN: 1)Bạn có thích hai câu chuyện trên hay không ?
Tại sao ? 2)Tuần này mỗi người chúng ta sẽ làm gì cụ thể để giúp một
tội nhân công khai được ơn hoán cải nên lương thiện hơn ?
5. NGUYỆN CẦU:
- LẠY CHÚA GIÊ-SU. Ngày nay
Chúa vẫn thường đến với chúng con trong hình hài của những người
nghèo khó ăn xin, những bệnh nhân liệt giường không tiền chữa trị,
những người đau khổ cần được ủi an. Chúa cần chút nước của người
phụ nữ Sa-ma-ri để uống cho đã khát, cần năm chiếc bánh và hai con cá
của một bé trai để nuôi năm ngàn người ăn no, cần căn nhà của ông Da-kêu
để nghỉ qua đêm. Chúa khiêm tốn xin chúng con một chút tiền bạc, một chút
lòng hảo tâm, một chút sự thương cảm... để sau đó Chúa lại đổ xuống
trên chúng con muôn ngàn phúc lộc thiêng liêng gấp bội.
- LẠY CHÚA. Xin dạy chúng
con biết đến với tha nhân, biết khám phá ra một đốm lửa của sự
thiện vẫn đang cháy leo lét nơi tâm hồn những người đang lạc xa Chúa.
Ước gì chúng con biết nhìn các tội nhân công khai bằng ánh mắt nhân
từ bao dung của Chúa, dám hy vọng vào thiện chí hoán cải của họ,
và kêu gọi mọi người cùng hợp tác để xua tan cái xấu cái ác ra khỏi
gia đình, khu xóm, trường học, và công sở ... Nhờ đó, thế giới hôm nay
sẽ được biến đổi ngày một tốt hơn, chan hòa tình người hơn và an bình
hạnh phúc hơn.
X)
HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA
NHẬM LỜI CHÚNG CON.
LM ĐAN VINH - HHTM