Chúa Yêu Thích
Những Kẻ Khiêm Nhường
Chúa nhật XXII năm – C
( Lc Lc 14, 1a.7-14)
"Nhằm một ngày sabbat"
(Lc 14, 1), chi tiết quan trọng này hé mở ra chân trời của Vương Quốc, nơi ấy
Đức Giêsu chuẩn bị bữa tiệc dành cho chúng ta là những người được mời. Đây
không phải là bữa tiệc bình thường, vì được diễn ra "trên núi Sion, thành trì của Thiên Chúa hằng sống là Giêrusalem trên
trời", có sự hiện diện của "muôn
ngàn thiên thần, và cộng đoàn các trưởng tử đã được ghi sổ trên trời"
(Dt 12, 22). Là nơi chúng ta có quyền lợi ở đấy. Đó là điều Đức Giêsu muốn dẫn
chúng ta trong Tin Mừng hôm nay.
Chỗ nhất trong bữa tiệc là một vấn đề thương gây tranh luận trong các
trường học Do thái thời Chúa Giêsu. Thực ra, chủ nhà không có qui định chỗ ngồi
cho thực khách, nên mỗi người phải chọn lấy cho mình một chỗ sao phù hợp với
địa vị của mình so với thực khách khác. Có thể có nhiều khách sang trọng hơn ta
đến vào giây phút cuối, lúc ấy, cần phải thận trọng nhường chỗ cho thượng khách
đó. Họ có thể được mời vào chỗ vinh dự hơn, khi mà Chủ nhà ra dấu hiệu trong
bữa ăn, vẫn còn nhiều chỗ trống, cũng có thế sớm muộn người ấy phải nhường chỗ
cho người có chức quyền đến vào giờ áp chót.
Lời khuyên của Đức
Giêsu không có gì là cách mạng, vì sách Châm ngôn đã từng dạy : "Trước long nhan, đừng lên mặt kiêu kỳ, chớ đứng vào chỗ của hàng vị vọng.
Thà được người ta bảo: "Xin mời ông lên trên!" còn hơn bị hạ xuống" (Cn 25, 6-7). Thoáng nhìn, người
ta có thể nghĩ, đơn giản chỉ là cách ứng xử thận trọng trong cuộc sống, nhưng
quả thật, không dễ chịu chút nào khi thấy mình bị hạ xuống trước mặt mọi người.
Hoặc là lịch sự so với các thực khách khách, vì họ xứng đáng vào chỗ nhất trong
đám tiệc. Hoặc là chịu đựng có tính toán, hơi chút kiêu căng : tôi chọn
chỗ rốt hết, với nụ cười trên môi thể hiện sự khiêm nhường, nhưng ẩn tàng hy
vọng được mời bước qua trước mặt mọi người để lên ngồi chỗ nhất...
Đây không phải điều
mà Đức Giêsu mong đợi chúng ta. Khi nói về Nước Trời; có lúc Người cũng thêm
vào "Ai nâng mình lên sẽ
bị hạ xuống ; ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên", người hạ bệ không ai khác ngoài
Thiên Chúa, Ngài hạ bệ những ai quyền thế và nâng cao những kẻ khiêm nhường. Kẻ
kiêu ngạo là "người tự hào cho mình là công
chính mà khinh chê người khác" (Lc 18, 9), khi "sự thiện không có ở trong người ấy" (x. Rm 7, 18). Họ "tự cao tự đại, nên chẳng thấy tội mình mà chê ghét" (Tv 36, 3). Như người pharisiêu
trong dụ ngôn, ông tự phụ khoe khoang trước mặt Thiên Chúa và người đời : "Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa, vì con không như những người khác" (Lc 18, 11). Ông ngửa mặt lên
trời và xét đoán nghiêm khắc về tha nhân.
Trái lại, người
khiêm nhường, trước Mạc khải tình thương của Thiên Chúa, họ ý thức về thân phận
bụi đất của mình, nên "khiêm nhường". Như người thu thuế (Lc 18, 13),
hay như vịnh gia, than vãn : "Xin rủ lòng thương
con, lạy Chúa: con kêu con gọi Chúa suốt
ngày. Lạy Chúa, xin làm cho con được vui
thoả, vì con nâng tâm hồn lên tới Chúa. Lạy Chúa, Ngài nhân hậu khoan hồng,
giàu tình thương với mọi kẻ kêu xin" (Tv 85, 3.5). Ý thức về thân
phận tội lỗi của mình trước nhan Chúa, tin tưởng nài van và xưng thú tội lỗi
cùng Ngài, là những điều căn bản của sự khiêm nhường.
"Những kẻ khiêm nhường" thực sự mới có thể nói lời "tạ ơn" đối với Thiên Chúa, vì vinh
quang từ đâu đến để chúng ta có thể "tạ ơn" Đấng Tối Cao, nếu không phải đến
từ Thiên Chúa? Chúng ta đón nhận vinh quang ấy thế nào nếu không phải là nhận
lãnh Tin Mừng với lòng thống hối ăn năn ? Vì thế, ý tưởng của người khôn ngoan
là lắng tai nghe, họ nghe tiếng Chúa gọi, và "hướng về Đức Giêsu, trung gian của Giao ước mới" (Dt 12), để đón nhận ơn cứu độ
tự nơi Người.
Triết gia Nietzsche
trách Kitô giáo là tôn giáo của những người yếu thế ; thấp cổ bé họng; khi
tán dương kẻ khiêm nhường ở dưới đất trong khi mong đợi tiến về trời cao. Một
quan niệm về khiêm nhường như vậy thực sự mà nói quá thụ động với đòi hỏi của
Tin Mừng. Tuy Đức Giêsu chịu đựng những điều lăng nhục trong cuộc Thương khó,
nhưng Ngườii đã chọn lựa con đường này có suy nghĩ : "Ðức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy
thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ
mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự» (Ph 2, 6-8). Sự khiêm nhường tự
hạ của Chúa Con biểu lộ đức ái cao cả, Người ấp ủ trong lòng ơn cứu rỗi các
linh hồn và tôn vinh Thiên Chúa Cha trong họ. Khiêm nhường thật để duy trì hạnh
phúc phục vụ anh em, "lấy lòng khiêm nhường mà coi
người khác hơn mình" (Ph 2, 3). Đối với người yêu mến, thì phục vụ vô vị lợi là phần thưởng
của họ : "Khi anh dọn tiệc mời khách, thì
hãy mời những người nghèo ; và anh sẽ hạnh phúc, vì họ không có gì để trả
lại anh". Anh có thể có bác
ái trong sự khiêm nhường, vì người khiêm nhường không qui chiếu về mình nhưng
làm phúc vô vị lợi đối với tha nhân trong tình yêu. Thế nên, Tình Yêu vĩnh cửu
của Thiên Chúa là khiêm nhường hoàn hảo nhất.
Lạy Chúa, xin đẩy
xa tính kiêu ngạo xa con, dẫn con đi trên đường chân lý là khiêm nhường, để con
coi người khác trọng hơn mình, và tìm thấy niềm vui khi phục vụ người khác. Xin
đừng để sự tự cao, tự đại làm con thỏa mãn ; nhưng ban cho con ơn nhận ra
Chúa luôn khiêm nhường, ẩn mình trong Bí tích Thánh Thể, là Thiên Chúa toàng
năng, trao ban chúng con tình yêu và sự sống. Amen.
-----------------------------------------------------------
Thứ Nhất Khiêm Nhường
Chúa nhật XXII năm – C
(Lc 14, 1a.7-14)
Khiêm nhường là một đức tính đáng quý, cần phát huy của mỗi con người. Khiêm
nhường sẽ giúp con người thành công một cách vững chắc nhất. Chẳng thế mà trong
lịch sử nhân loại đã không có ít bậc danh nhân vì chán ghét cảnh tranh chấp
quan trường mà cáo quan về ở ẩn. Họ luôn giữ cho lòng mình trong sáng, tinh
thần khiêm tốn, thanh cao. Thực tế, khiêm nhường là đặc điểm chung của các nhà
lãnh đạo tuyệt vời, các vị cao sang đều mến chuộng đức khiêm nhường. Người ăn ở
khiêm nhường chẳng những được người đời kính trọng mà cả Thiên Chúa cũng yêu
thích kẻ khiêm nhường. Lời Chúa trong sách Huấn Ca dạy : "Con hãy hạ mình, thì con sẽ được đẹp lòng
Chúa" (Hc 3, 19-21. 30-31).
Hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta một bài học quan trọng là ở khiêm
nhường. Người mời gọi chúng ta vượt qua thói háo danh để sống tự hạ và khiêm
nhường. Nhiều khi chúng ta hiểu sai về khiêm nhường. Khiêm nhường không có
nghĩa là tự coi mình không có giá trị gì, không phải là khinh rể bản thân, hay
thụ động, không dám nhận trách nhiệm. Khiêm nhường lại càng không phải là một
mặt nạ để lôi kéo sự chú ý của người khác: tôi hạ mình xuống để được tôn lên.
Người khiêm nhường là người chấp nhận sự thật, nhận biết thân phận thụ
tạo của mình, nhận mình là mình, có sao có vậy, những gì tôi có và cả con người
tôi, đều bởi Chúa. Khiêm nhường là đón nhận đời mình như quà tặng Chúa ban, và
dâng lại đời mình cho Chúa như một quà tặng. Khiêm nhường cũng là nhìn nhận sự
thật về mình: tôi chưa hoàn hảo, có nhiều giới hạn, cần được tha nhân nâng đỡ,
góp ý...
Giữa một thế giới tự cao tự đại, kiêu ngạo, giả hình, háo danh, đề cao
quyền lực và lợi nhuận, say mê thống trị và chiếm đoạt, bè phái và chia rẽ,
thái độ công kích, đối đầu vẫn thường bị nhầm lẫn là sức mạnh thì người khiêm
nhường không được đánh giá cao; bởi người ta đánh đồng khiêm nhường với yếu
đuối.
Bằng dụ ngôn khách được mời tới dự tiệc cưới, Chúa Giêsu dạy chúng ta hãy
khiêm nhường dành chỗ nhất, chỗ trọng cho người khác : "Đừng tìm kiếm chỗ nhất ". Chúa biết
chúng ta thường thích chỗ nhất ở nơi công cộng, trong nhà cũng như ngoài phố,
nơi hội họp cũng như bàn ăn… Người biết ý định của chúng ta, nên Người khuyên
chúng ta : "Khi anh được mời đi ăn
cưới, thì đừng ngồi vào chỗ nhất" (Lc 14,8).
Chỗ nhất là chỗ quan trọng nhất. Ta chọn ngồi chỗ nhất là vì ta thấy mình
quan trọng, xứng đáng được hưởng vinh dự đó... Tiếc thay, chỗ nhất chỉ có một
chứ không có nhiều, nên người ta phải tranh giành nhau bằng mọi thủ đoạn để
chiếm được và giữ được chỗ nhất cho mình. Những cuộc tranh giành như thế vẫn
diễn ra nơi gia đình, trong cộng đoàn, trong nhóm, trong giáo xứ, giữa các quốc
gia... Ở đâu có hai người trở lên là có đụng chạm, chỉ vì có một chỗ nhất. Vì
thế Chúa Giêsu khuyên bảo ta: "Phàm
ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên"
(Lc 14,11). Ai tôn mình lên, dù lộ liễu hay kín đáo, sẽ bị Thiên Chúa hạ xuống.
Ai thực tâm hạ mình xuống qua việc phục vụ, sẽ được Thiên Chúa tôn lên. Ai tự
nâng mình lên thì không có giá trị gì. Ai được người khác nâng lên, tuy có giá
trị đó, nhưng rất mong manh. Ai được Thiên Chúa nâng lên, giá trị đó mới thực
cao quý và bền vững. Chúa hạ bệ những ai quyền thế, còn ai tự hạ thì rồi được
tôn.
Vì muốn chọn chỗ nhất, nên ngươi ta thường thích giao du với người có thế
giá, có học, có của, để dễ nhờ vả khi cần. Chính vì thế mà xã hội vẫn còn nhiều
người bị bỏ rơi, vì nghèo túng, vì kém cỏi về mọi mặt. Chúa Giêsu cũng nhắn nhủ
ta trong việc chọn khách để mời ăn, nên mời những kẻ nghèo khó, tật nguyền, hơn
là mời những người ruột thịt, thân quen, giàu có. Người đưa ta vượt qua óc tính
toán vụ lợi, để đi vào thế giới của những người bất hạnh, giảm bớt sự kiêu căng,
nâng cao đức khiêm nhường.
Khiêm nhường sẽ giúp cho bản thân mình nhận ra rằng còn điều gì thiếu sót
mà mình phải hoàn thiện, học hỏi được từ người khác nhiều điều mà mình không
có. Kẻ ăn ở khiêm nhường sẽ khắc phục được rất nhiều khuyết điểm, và hoàn thiện
được bản thân. Khiêm nhường luôn đi liền với sự hòa nhã, hòa đồng với mọi
người, vì tinh thần không ngừng cố gắng học hỏi. Còn kẻ tự mãn thì luôn thấy
người khác là thấp hơn mình, không đáng học hỏi. Bởi vậy đức khiêm nhường vô
cùng quan trọng, giúp cho mỗi con người chúng ta có thể thấy được rằng không có
điều gì là đủ, là thừa. Càng khiêm nhường, chúng ta càng học được nhiều điều.
Lạy Mẹ Maria, xin dạy chúng con biết ăn ở khiêm nhường để xứng đáng được
Chúa yêu thương. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ