LỄ HIỂN LINH, LỄ CỦA ÁNH SÁNG
Suy niệm Lễ Chúa Hiển Linh
(Mt 2, 1-12)
“Họ đã quỳ gối xuống sụp lạy Người” (Mt 2,11)
Trong chương trình
cứu độ của Thiên Chúa, Con
Thiên Chúa không những chỉ xuống thế làm người trên mặt đất này, mà còn để cho
con người nhìn thấy ; Người không chỉ có sinh ra, nhưng còn để con người
biết đến và thờ lạy. Đây là sự thật nhãn tiền được biểu lộ trong ngày lễ Hiển
Linh, ngày Chúa tỏ mình ra cách rõ nhất mà hôm nay chúng ta mừng kính.
Hôm nay, các đạo sĩ từ phương
Đông đến tìm, họ tìm ai ? Tìm “sự lóe rạng mặt trời
đức nghĩa” (Ml 3, 20) như Malaki đã loan báo, tìm Đấng mà chúng ta đọc thấy
trong sách Dacaria: “Này có một người, hiệu là ‘Chồi
lộc’” (Dc 6, 12). Ai tìm
thì sẽ thấy. Họ mỏi công đi tìm theo sự hướng dẫn của ngôi sao lạ và họ đã
thấy, họ đến thờ lạy Hài Nhi mới sinh bởi Đức Trinh Nữ Maria. Do lòng nhân hậu,
Chúa tự tỏ mình ra cho người ta thấy như thánh Phaolô viết : “Ðấng
cứu thoát ta đã hiển linh… không phải do tự các việc ta làm trong đàng công
chính, nhưng là chiếu theo lòng thương xót của Người” (Tt 3,4-5).
Xin hỏi các đạo sĩ : Các
ngài đang làm gì, hỡi các đạo sĩ, các ngài làm chi vậy? Các ngài thờ lạy
một Trẻ Thơ măng sữa, mới sinh nơi xóm nhỏ đơn nghèo ư? Các ngài tin rằng, Trẻ
Thơ ấy là Thiên Chúa sao ? Nhưng “Thiên
Chúa ở trong thánh điện của Người, ngai của Người đặt ở trên cao” (Tv 10,4). Còn các ngài, các
ngài tìm Chúa nơi hang bò lừa đang nằm trong vòng tay mẹ ẵm sao ? Các ngài
làm chi vậy? Tại sao các ngài lại dâng vàng ? Trẻ Thơ này là vua ư ?
Nhưng đâu là cung điện cũng như ngai vàng của nhà vua, và đâu là quần thần của
nhà vua ? Chuồng bò là cung điện, máng cỏ là ngai vàng, Đức Maria và thánh
Giuse là quần thần của vua sao ? Làm sao những người thông thái không thờ
lạy Hài Nhi, họ đã bị điên dồ hết rồi sao, phải chăng họ coi thường sự non nớt
và cái nghèo của Trẻ Thơ ?
Để nên người thông thái, các đạo
sĩ đã trở nên điên dồ; Thánh Thần đã dạy bảo họ trước : “Vì
chưng một khi thế gian, đứng trước sự khôn ngoan của Thiên Chúa, đã không lợi
dụng khoa khôn ngoan mà nhìn biết Thiên Chúa, thì Thiên Chúa đã quyết ý dùng sự
điên rồ của lời rao giảng để cứu những kẻ tin” (1Cr 1, 21). Vì vậy, họ đã quỳ
gối xuống sụp lạy Hài Nhi nghèo này, thờ kính như một vị vua, vị thần. Một ngôi
sao hướng dẫn họ bên ngoài đã chiếu tỏa nơi họ ánh sáng huyền nhiệm của chính
vì sao.
Chúa là Ánh Sáng
Lễ
Hiển Linh là mầu nhiệm ánh sáng, ánh sáng được diễn tả qua biểu tượng ngôi sao
hướng dẫn cuộc hành trình của các nhà đạo sĩ. Chúa Kitô chính là Nguồn Sáng thật,
là “Mặt Trời mọc lên từ trên cao” (x.
Lc 1,78) chiếu tỏa trần gian và lan ra theo những vòng tròn đồng tâm. Trước hết
trên Ðức Maria và Thánh Giuse được chiếu sáng bởi sự hiện diện thần linh của
Hài Nhi Giêsu, kế đến là các mục đồng tại Bêlem; khi được thiên sứ báo tin, các
ngài mau mắn chạy đến hang đá và gặp thấy nơi đó “dấu chỉ” đã được báo trước cho họ: một con trẻ được bọc trong khăn
và đặt nằm trong máng cỏ (x. Lc 2,12). Các mục đồng, cùng với Đức Maria và
Thánh Giuse, đại diện cho “nhóm nhỏ còn
lại của Dân Israel”, những người nghèo, những kẻ đã được loan báo Tin Mừng.
Ánh
sáng của Chúa Kitô cuối cùng chiếu toả đến các vị đạo sĩ, quả đầu mùa từ các
dân ngoại : “Lúc nhìn thấy ngôi sao,
họ hết sức vui mừng… và họ đã quỳ gối xuống sụp lạy Người” (Mt 2,11). Trong
khí đó, “cả nhà vua cùng các đại giáo
trưởng và luật sĩ trong dân” (Mt 2,3) còn nằm trong bóng đêm, nơi mà
tin tức về Ðấng Thiên Sai sinh ra, được thông báo một cách nghịch lý cho họ
biết qua các vị đạo sĩ, và khơi dậy không phải niềm vui mừng, nhưng sự lo sợ và
những phản ứng thù nghịch (x. Mt 2,3). Ý định của Thiên Chúa quả thật là nhiệm
mầu: “Sự sáng đã đến trong thế gian, mà
người ta đã yêu mến tối tăm hơn sự sáng, vì việc họ làm là điều xấu” (Ga
3,19).
Nhưng
thử hỏi ánh sáng đó là gì đây? Nó chỉ là một biểu tượng gợi ý, hay có một thực
tại thật được nói lên qua hình ảnh này? Thánh Gioan viết : “Thiên Chúa là sự sáng, tối tăm không hề có
nơi Người” (1Ga 1,5). Và thêm :
“Thiên Chúa là Tình Yêu”. Hai lời quả quyết trên giúp chúng ta
hiểu rõ hơn rằng: Ánh sáng bừng lên trong đêm Giáng Sinh là Tình Yêu Thiên
Chúa, được mạc khải nơi chính Lòng Thương Xót Nhập Thể.
Chúa
Giêsu “là Ánh sáng đã chiếu soi lương dân
và Vinh quang của Israel dân Chúa” (Lc 2,32); Ðược Thiên Chúa linh ứng, cụ
Simêon đã thốt lên như thế. Ánh sáng chiếu soi mọi dân tộc, ánh sáng của lễ
Hiển Linh phát xuất từ vinh quang của Israel dân Chúa, vinh quang của Ðấng
Thiên Sai, mà theo Kinh Thánh, đã giáng sinh tại Bêlem, “thành của Vua Ðavít” (x.
Lc 2, 10-11). Các đạo sĩ thờ lạy một Hài Nhi đơn sơ nằm trong đôi tay Mẹ Maria,
bởi vì các ngài nhìn nhận nơi Con Trẻ này nguồn mạch của hai ánh sáng đã hướng
dẫn các ngài: ánh sáng của ngôi sao và ánh sáng của Kinh Thánh. Các ngài nhìn
nhận nơi Con Trẻ vị Vua của người Giuđêa, vinh quang của dân Israel, và cũng là
Vua của tất cả mọi dân nước.
Giáo hội là ánh sáng
Trong
khung cảnh phụng vụ của lễ Hiển Linh cũng được biểu lộ mầu nhiệm Giáo Hội và
chiều kích truyền giáo của Giáo Hội. Giáo Hội được mời gọi chiếu sáng trong thế
giới ánh sáng của Chúa Kitô, vừa phản chiếu ánh sáng đó nơi chính mình, như mặt
trăng phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Trong giáo hội đã được hoàn tất những
lời tiên tri xưa nói cho thành thánh Giêrusalem : “Hãy chỗi dậy, hãy mặc lấy ánh sáng, bởi vì ánh sáng của ngươi ngự
đến... Các dân tộc sẽ bước theo ánh sáng của ngươi, các Vua Chúa sẽ đi theo
vinh quang của Nguồn Sáng ngươi” (Is 60, 1-3). Người kitô hữu sẽ phải thực
hiện điều này: sau khi đã được Chúa huấn luyện sống theo các Mối Phúc, nhờ qua
chứng tá của tình thương, phải lôi cuốn mọi nguời đến cùng Thiên Chúa. “Như thế phải chiếu toả ánh sáng của chúng
con trước mọi người, ngõ hầu nhờ thấy những việc tốt chúng con làm mà họ tôn
vinh Cha chúng con trên trời” (Mt 5,16).
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ