Hãy Làm Cho Ánh Sáng Tỏa Sáng
SUY NIỆM LỄ CHÚA HIỂN
LINH
(Mt 2, 1-12)
Tiếp liền sau Đại lễ
Giáng Sinh, Giáo hội cử hành lễ Chúa Hiển Linh hay còn gọi là lễ Chúa Tỏ Mình.
Theo một truyền thống rất xa xưa từ thế kỷ thứ II, Thánh Giustinô đã nói tới là
Chúa Giêsu đã sinh ra trong một chuồng bò lừa tại Belem. 40 ngày sau, Thánh
Giuse và Đức Maria đem Hài Nhi lên Đền thờ Giêrusalem để dâng cho Thiên Chúa
như luật dạy. Phúc Âm Thánh Matthêô cho biết: sau khi dâng Chúa trong Đền
Thánh, Thánh Gia không trở về Nagiarét ngay. Trong khoảng thời gian này đã xảy
ra nhiều việc liên quan với nhau. Từ Đền Thờ, Thánh Gia lại trở về Belem. Chính
nơi đây, các đạo sĩ, do một ngôi sao dẫn đường từ Phương Đông tới thờ lạy Chúa
Giêsu và dâng cho Ngài lễ vật: vàng, nhũ hương và mộc dược. Hêrôđê thấy các đạo
sĩ không trở lại Giêrusalem báo tin như lời mình dặn, sợ ngai vàng của mình bị
đe dọa, ông ra lệnh truyền giết các trẻ em ở Belem và các miền phụ cận từ 2
tuổi trở xuống. Thánh Giuse được Thiên thần báo tin, đã đem Chúa Giêsu và Đức
Mẹ sang Ai-Cập và ở đó cho tới khi Hêrôđê băng hà.
Như thế, chúng ta
thấy Lễ Chúa Hiển Linh trước hết có nghĩa là lễ Chúa tỏ mình ra cho các dân
tộc, mà Ba Nhà Đạo sĩ là những đại diện.
“Epiphaino” có nghĩa là Thiên Chúa tự mặc khải trong nhân tính của
Ðức Kitô, tự làm cho mình có thể trông thấy được. Cụ thể như dùng ánh sao đêm
biểu lộ cho Ba Ðạo Sĩ biết, dẫn họ lên đường đến nơi Hài Nhi vừa mới sinh để
nhận ra Ðức Giêsu là Ðấng Cứu Thế. Nếu lễ Giáng Sinh người ta nêu bật dấu ẩn
của Thiên Chúa trong sự khiêm hạ với điều kiện là người, trong Trẻ Thơ Belem.
Thì trong lễ Hiển Linh lại nêu bật việc Thiên Chúa tự tỏ mình, xuất hiện qua
chính nhân tính.
Việc các Ðạo Sĩ đến
tôn thờ Chúa Hài Nhi đã sớm được nhìn nhận như là ứng nghiệm những lời tiên tri
trong Kinh Thánh. Isaia có viết như sau: “Các
dân tộc sẽ bước đi theo ánh sáng của ngươi, và các vua chúa tiến bước theo
nguồn sáng của ngươi đang mọc lên” (Is 60,3.6). Ánh sáng của Chúa Kitô, khi
xưa như được chiếu tỏa trong hang Bêlem, nay tỏa sáng trên khắp địa cầu.
Trong lễ Chúa Tỏ
Mình, Giáo Hội đề nghị một văn bản rất ý nghĩa của ngôn sứ Isaia: “Hãy đứng lên, hãy toả sáng ra, hỡi
Giêrusalem! Vì sự sáng của ngươi đã tới, vì vinh quang của Chúa đã bừng dậy
trên mình ngươi. Kìa tối tăm đang bao bọc địa cầu, vì u minh phủ kín các dân,
nhưng trên mình ngươi Chúa đang đứng dậy, vì vinh quang của Ngài xuất hiện trên
mình ngươi. Chư dân sẽ lần bước tìm về sự sáng của ngươi, và các vua hướng về
ánh bình minh của ngươi.” (Is 66, 1-3).
Ðây là một lời mời
hướng tới Giáo Hội Chúa Kitô và hướng tới từng người trong chúng ta, mời gọi ta
ý thức hơn về sứ mệnh và trách nhiệm của mình đối với thế giới trong việc làm
chứng và đem ánh sáng mới của Tin Mừng đến khắp thế gian. Trong số mở đầu Hiến
chế về Giáo Hội có viết: “Ánh sáng muôn
dân là chính Chúa Kitô, nên Thánh Công Ðồng đang nhóm họp trong Chúa Thánh Thần
hết lòng mong ước soi dẫn mọi người bằng ánh sáng của Chúa phản chiếu trên dung
nhan Giáo Hội bằng việc rao truyền Phúc âm cho mọi tạo vật” (LG, 1). Tin
Mừng là ánh sáng không được dấu đi, nhưng để trên giá. Giáo Hội không phải là
ánh sáng, nhưng nhận ánh sáng của Chúa Kitô, tiếp nhận nó để được soi chiếu, và
phổ biến ánh sáng đó ra với tất cả sự rạng ngời của nó. Và đây là điều cũng
phải xảy ra trong cuộc sống cá nhân…
Các thượng tế tại
Giê-ru-sa-lem được Hêrôđê triệu tập để tư vấn cho ông về nơi Đấng Cứu Thế đã
được sinh ra, cũng như cung cấp cho nhà vua các thông tin mà họ đã thu thập
được trong truyền thống Kinh Thánh. Tuy nhiên, ý Chúa nhiệm mầu, vì ý định của
Hêrôđê không trong sạch, ý định đó các nhà đạo sĩ là sứ giả cho những người tìm
kiếm Thiên Chúa đã được mộng báo. Việc các nhà đạo sĩ đến kính viếng Chúa Hài
Nhi cho ta thấy, sứ mạng của Đức Giêsu không chỉ dành cho Dân được tuyển chọn,
nhưng cho cả nhân loại. Việc Ba Nhà Đạo Sĩ đến Giêrusalem hỏi đường, cho thấy
mối liên lạc giữa sự khôn ngoan ngoại giáo và mạc khải Kitô Giáo thể hiện nơi
con người của Chúa Giêsu thành Nazareth mà con người khát mong tìm kiếm. Sứ vụ
phổ quát của Chúa Kitô được Thánh Phaolô gọi là sự mặc khải của mầu nhiệm: “Ấy vì dân ngoại, cùng (với Israel) là kẻ
thừa tự, là Thân mình, và là đồng hưởng lời hứa trong Ðức Yêsu Kitô, nhờ bởi
Tin Mừng” (Ep 3, 2). Ơn cứu chuộc sẽ mở ra cho muôn người thuộc mọi quốc
gia, và các dân ngoại đã trở thành người đồng thừa tự, cùng được chia sẻ lời
hứa trong Chúa Giêsu Kitô (Ep 3, 6). Sự gặp gỡ giữa sự khôn ngoan của những
người sống bên ngoài mạc khải (là các đạo sĩ, dân ngoại), và những người hiển
nhiên thừa hưởng lời hứa (Dân Do Thái) từ sự ra đời của Chúa Kitô sẽ cho thấy
sứ mệnh của Chúa Giêsu trong sứ vụ công khai của mình, và bản chất của Giáo Hội
mà Chúa Giêsu sẽ xây dựng.
Giáo Hội với sứ mạng
phổ quát của mình, phải là nơi đáp ứng những khát vọng sâu xa của con người mọi
nơi, mọi thời đại về Thiên Chúa. Giống như Chúa Kitô, Ngài đã chiếu tỏa vinh
quang cho dân ngoại. Giáo Hội cũng mời gọi chúng ta dõi theo ánh sao cùng ba
nhà Đạo Sĩ đến chiêm ngắm Hài Nhi Giêsu, Thiên Chúa làm người trong khiêm hạ và
nghèo khó, nhất là đón nhận chính Hài Nhi ấy là Ánh Sáng và là Chúa Kitô vào
trong chúng ta, để chúng ta có sống là sống chính sự sống của Người, và lấy các
tâm tình, tư tưởmg và hành động của Người làm tâm tình, tư tưởng và hành động
của chúng ta. Như thế, mừng Giáng Sinh là biểu lộ niềm vui, sự mới mẻ, ánh sáng
mà biến cố Giáng Sinh này đã đem lại trong toàn cuộc sống chúng ta, để chúng ta
cũng là những người đem niềm vui, sự mới mẻ đích thật, và ánh sáng của Thiên
Chúa đến cho mọi người. Amen.
Linh mục Antôn Nguyễn Văn Độ