CHÚA NHẬT LỄ
LÁ C
Lc 19,28-40 ;
Is 50,4-7 ; Pl 2,6-11 ; Lc 22,14-23,56
CÙNG CHÚA GIÊ-SU
VƯỢT QUA ĐAU KHỔ VÀO TRONG VINH QUANG
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Lc 19,28-40
(28) Đức Giê-su nói những lời ấy xong, Người đi đầu,
tiến lên Giê-ru-sa-lem. (29) Khi đến gần làng Bết-pha-ghê và làng Bê-ta-ni-a,
bên triền núi gọi là núi Ô-liu, Người sai hai môn đệ và bảo: (30)
“Các anh đi vào làng trước mặt kia. Khi vào sẽ thấy một con lừa con
chưa ai cỡi bao giờ, đang cột sẵn đó. Các anh tháo dây ra và dắt nó
đi. (31) Và nếu có ai hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa người ta ra”,
thì cứ nói: “Chúa cần đến nó”. (32) Hai người được sai ấy ra đi và
thấy y như Người đã nói. (33) Các ông đang tháo dây lừa, thì những
người chủ con lừa nói với các ông: “Tại sao các anh lại tháo con lừa
ra?” (34) Hai ông đáp: “Chúa cần đến nó”. (35) Các ông dắt lừa về cho
Đức Giê-su, rồi lấy áo choàng của mình phủ lên lưng lừa, và đặt Đức
Giê-su lên. (36) Người tới đâu, người ta cũng lấy áo mình trải xuống
đường. (37) Khi Người đến gần chỗ dốc xuống núi Ô-liu, tất cả đoàn
môn đệ vui mừng bắt đầu lớn tiếng ca tụng Thiên Chúa, vì các phép
lạ họ đã được thấy. (38) Họ hô lên: “Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự
đến nhân danh Chúa ! Bình an trên cõi trời cao, vinh quang trên các tầng
trời !”(39) Trong đám đông có vài người thuộc nhóm Pha-ri-sêu nói với
Đức Giê-su: “Thưa Thầy, Thầy quở trách môn đệ Thầy đi chứ!” (40) Người
đáp: “Tôi bảo các ông: Họ mà làm thinh, thì sỏi đá cũng sẽ kêu
lên!”.
2. Ý CHÍNH:
Hai
bài Tin mừng Chúa Nhật Lễ Lá hôm nay gồm hai phần:
-
Phần thứ nhất (Lc 19,28-40): Tường thuật việc Đức Giê-su khải hoàn vào
thành Giê-ru-sa-lem để làm vua Thiên Sai.
-
Phần thứ hai (Lc 22,14-23,56): Tường thuật việc Đức Giê-su thi hành sứ vụ Thiên
Sai bằng con đường “Qua đau khổ vào trong vinh quang”. Bài Thương Khó quá dài nên sẽ đọc trong sách Tân Ước hay trong
Bài Tin Mừng CN Lễ Lá năm C.
3. CHÚ THÍCH:
- C 28-34: + Người đi đầu: Với tư cách là Vua Mê-si-a, Đức Giê-su can đảm đi
đầu như một mục tử đi trước dẫn đường cho đoàn chiên theo sau (x. Ga
10,4). + Tiến lên Giê-ru-sa-lem: Đức Giê-su từ thành
Giê-ri-cô tiến lên thủ đô Giê-ru-sa-lem. Giê-ru-sa-lem nằm trên đỉnh núi cao
hơn mặt biển 700 mét, nơi Đức Giê-su sẽ hoàn tất sứ vụ cứu độ bằng việc
chịu chết và sống lại. + Làng Bê-ta-ni-a: Tên một ngôi làng nhỏ
nằm trên triền núi Ô-liu về hướng Đông, cách Giê-ru-sa-lem khoảng 5 cây
số. Làng này có nhà của ba chị em là Mátta, Maria và Ladarô. Đức Giê-su
và các môn đệ thường nghỉ lại đây mỗi lần hành hương về Giê-ru-sa-lem
(x. Mt 21,17). + Con lừa: Theo quan niệm của Cựu ước, lừa
là một con vật giống như con ngựa, dành cho đức vua và các nhà quý
tộc cưỡi. Áp-sa-lôm là con trai vua Đa-vít cũng đã cưỡi lừa trong cuộc
nổi loạn chống lại vua cha Đa-vít (x. 2 Sm 18,9). + Chưa ai cưỡi bao
giờ: Nghĩa là đang còn tinh tuyền chưa bị mang ách trên cổ
(x. Ds 19,2), nên xứng đáng dành cho Vua Thiên Sai sử dụng (x.1 Sm 6,7). + Vì
“Chúa” cần đến nó: Dưới ánh sáng mầu nhiệm Phục Sinh, Đức Giê-su
được môn đệ gọi là “Chúa” hay “Chủ”. Đây là tước hiệu được gán cho
Đức Giê-su từ thời Giáo hội Sơ khai. Từ ngữ này diễn tả mầu nhiệm
Đức Giê-su vừa là Con Người vừa là Con Thiên Chúa (x. Rm 10,9 ; Pl
2,10-11).
-
C 35-38: + Các ông dắt lừa về, lấy áo choàng của mình phủ lên
lưng lừa, và đặt Đức Giê-su lên: Những chi tiết này gợi lại
cuộc đăng quang lên làm vua của nhà vua Sa-lô-môn do vua cha là Đa-vít đã
chuẩn bị trước (x. 1V 1,33.38.40). Việc Đức Giê-su ngồi trên mình lừa
thay vì ngựa chiến nhằm diễn tả sứ vụ của Người là vua Thiên Sai hòa
bình, chinh phục lòng người bằng tình yêu thương thay vì bằng bạo lực
chiến tranh. + “Chúc tụng Đức Vua.”..: là lời Thánh vịnh
117,25-26 được hát ca tụng Đức Chúa trong các buổi lễ long trọng khi đòan
rước tiến vào Đền thờ.
-
C 39-40: + Thưa Thầy, Thầy quở mắng môn đệ Thầy đi chứ:
những người Pha-ri-sêu nhắc Đức Giê-su cấm môn đệ hò hét tôn vinh Người, vì
họ không tin Người là Vua Thiên Sai. + “Họ mà làm thinh thì sỏi đá
cũng sẽ kêu lên”: Không gì có thể ngăn cản thành Giê-ru-sa-lem
nghênh đón Đức Giê-su vào Thành đăng quang như một Đấng Thiên Sai. Số phận
của Thành Giê-ru-sa-lem là sẽ bị tàn phá bình địa vì tội đã từ chối đón
nhận Đức Giê-su là Đấng Thiên Sai (x. Lc 19,44).
4. MẤY GỢI Ý SUY NIỆM : TIN MỪNG TRƯỚC KHI RƯỚC LÁ (Lc
19,28-40):
Hôm
nay, Chúa Giê-su cưỡi trên lưng một con lừa để tiến vào thành Giê-ru-sa-lem giữa
những tiếng tung hô vạn tuế của dân chúng.
- Vua Mục Tử Giê-su khải hoàn vào
thành Giê-ru-sa-lem: Vào
thời Đức Giê-su, mọi người Do thái đều quan niệm về sứ mạng của Đấng Thiên Sai đến
nhằm đánh đuổi quân Rô-ma ra khỏi bờ cõi và thiết lập một triều đại huy hoàng
giống như triều đại vua Đa-vít và vua Sa-lô-môn. Thế nhưng, khi cưỡi trên lưng
con lừa hiền lành tiến vào thành Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su lại muốn cho thấy điều
ngược lại: Đấng Thiên Sai không phải là một ông vua của chiến tranh, nhằm tiêu
diệt kẻ thù và bắt chúng làm nô lệ. Người là Vua nhưng là Vua Mục Tử, đến không
đòi con chiên hầu hạ nhưng để hầu hạ và sẵn sàng chết thay cho đoàn chiên. Người
không ngồi trên mình ngựa để đi giao chiến với các dân khác, nhưng ngồi trên
mình lừa như ông Vua Hòa Bình với sứ mạng giải thoát nhân loại khỏi đau khổ, bệnh
tật, sự chết và mọi bất công là hậu quả của tội lỗi do ma quỷ xúi giục.
- Ngài đến để mở ra một con đường sống
cho loài người: Người đến để xây
dựng một “Trời Mới Đất Mới”, kêu gọi mọi người hãy “bỏ mình” nghĩa là bỏ đi cái
tôi ích kỷ tự mãn, bỏ đi tội lỗi và các thói hư và “vác thập giá mình hằng ngày”
là chu toàn bổn phận đối với với bản thân, gia đình và xã hội mà “đi theo Người”.
Con đường Chúa đi tuy là đường đau khổ thập giá nhưng lại dẫn đến vinh quang phục
sinh và hạnh phúc Thiên Đàng đời sau. Đó là đường Mến Chúa yêu người.
II.SỐNG LỜI CHÚA
1.LỜI CHÚA:
“Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa
liền đi ra. Lúc đó trời đã tối”(Ga 13,30).
2. CÂU CHUYỆN:
1) GIÁ TRỊ CỦA CHÚ LỪA:
Đối
với nhiều người, hình ảnh con lừa không mấy hấp dẫn, vì lừa là một con vật đần
độn và ưa nặng. Tuy nhiên, trong một bài thơ, CHES-TER-TON đã nói về một chú lừa
ý thức thân phận của mình và đã tự nhủ mình như sau:
"Chắc
hẳn tôi đã được sinh ra khi mảnh trăng nhuốm máu, khi cá lượn trên không, lúc
cây rừng cất bước và cây vả trổ gai. Ôi chiếc đầu kỳ quái, tiếng kêu ghê tởm,
đôi tai khác nào cặp cánh lạc loài và dáng đi kỳ cục nhất trong các loài động vật
bốn chân. Thế nhưng, tôi cũng có giờ của tôi chứ. Một giờ thật oanh liệt và êm
dịu, khi bên tai tôi văng vẳng tiếng reo hò và ngành thiên tuế chập chờn dưới
bước chân tôi đấy". Và chú lừa đã thốt lên: "Quí vị cứ cười nhạo tôi
đi, nhưng nên nhớ rằng tôi đã được chọn trong tất cả thú vật trần gian, để cõng
trên mình Đấng Cứu Độ nhân loại".
Mặc
dù chúng ta thường nhạo báng con lừa, nhưng Kinh Thánh lại nhiều lần ngợi khen
chúng: Lừa là một giống vật hiền hoà, khác hẳn với loài ngựa háo thắng và
chuyên dùng vào việc chinh chiến. Ngôn sứ Gia-ca-ri-a đã tiên báo về Đấng Mê-si-a
(Thiên Sai) sẽ cưỡi trên lưng lừa khải hoàn vào thành Giê-ru-sa-lem. Trong Kễ
Lá hôm nay Đức Giê-su đã thực hiện lời tiên báo ấy để chứng minh Người chính là
Đấng Thiên Sai với sứ mạng cứu độ nhân loại.
2) DƯỚI CHÂN THẬP GIÁ CỦA CHÚA GIÊ-SU:
Một
trong những nhà danh họa nổi tiếng nhất người Hoà Lan là REM-BRANDT, sống vào
thế kỷ 17, đã vẽ bức tranh "ba thập giá" diễn tả về cuộc thương khó của
Chúa Giê-su.
Nhìn
vào tác phẩm, mọi người đêu bị thu hút chú ý vào trung tâm bức tranh: giữa thập
giá của hai tên bất lương, nổi bật lên thập giá của Chúa Giê-su. Dưới chân thập
giá Chúa là cả một đám đông mà gương mặt người nào cũng đằng đằng sát khí... Qua
đó Rem-brandt muốn khẳng định rằng: Tất cả mọi người đều góp phần vào tội đã đóng
đinh Chúa Giê-su vào thập giá.
Nhìn
kỹ vào đám đông này, người ta thấy nổi lên một gương mặt mà các nhà chuyên môn đều
khẳng định đó là khuôn mặt của nhà danh hoạ Rem-brandt, tác giả của bức tranh.
Tại
sao giữa đám đông của những kẻ đằng đằng sát khí, Rem-brandt lại cố tình vẽ chen
vào khuôn mặt của mình? Lời giải thích hợp lý duy nhất đó là ý thức về tội lỗi.
Rem-brandt muốn thú nhận rằng: chính tội lỗi của ông hôm nay đã góp phần vào việc
đóng đinh Chúa Giê-su lên cây thập giá xưa kia. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ: mọi
người đều phải sám hối tội lỗi...
3) MỘT
CUỘC SĂN ĐÊM:
Tuần
báo THIS WEEK đã đăng bài giới thiệu với độc giả một vườn bách thú
nổi tiếng tên là Nai Hăng Tinh (Night Hunting)- “Cuộc săn đêm”. Đây là
một vườn bách thú duy nhất trên thế giới mở cửa vào mỗi buổi tối từ
19g30 đến 24g00. Vườn tọa lạc trên một khu đất rộng khoảng 40 mẫu tây.
Vườn bách thú này hiện có trên 1000 con thú thuộc 100 chủng loại
khác nhau,. Chúng đến từ khắp các quốc gia trên thế giới. Trong số
này có khoảng 40 con thuộc lọai thú quý hiếm. Mỗi đêm có khỏang 3000
du khách đến tham quan cảnh sống của các thú vật về đêm. Dưới ánh
sáng mờ ảo, thú vật xem ra đang chìm đắm trong giấc ngủ thư thái và
bình an.
Tuy
nhiên ông giám đốc vườn bách thú lại cho biết suy nghĩ của ông như
sau: “Một trong những điều đáng lo ngại của chúng tôi là hành động
nghịch phá của một số du khách. Chẳng hạn: Một số người thì đập
mạnh vào chuồng của thú dữ, số khác thì la lối om sòm phá tan sự
thinh lặng cần cho việc thưởng lãm vẻ đẹp tự nhiên”. Và tờ báo bình
luận bằng một câu đáng cho chúng ta suy nghĩ, và cũng phù hợp với
tâm tình người tín hữu phải có trong Tuần Thánh này: “Bóng đêm làm cho nhiều
loài thú hoang thiếp ngủ, nhưng lại làm cho thú tính trong lòng một
số người thức dậy !”.
3. THẢO LUẬN: Trong
những ngày mùa Chay này, mỗi người chúng ta nên làm những việc cụ
thể nào để xua trừ bóng tối tội lỗi ra khỏi con người của chúng ta?
4. SUY NIỆM: QUA CÁC NHÂN VẬT TRONG
CUỘC KHỔ NẠN CỦA ĐỨC GIÊ-SU:
Khi
chiêm ngắm cuộc khổ nạn của Chúa, mỗi người chúng ta sẽ nhận ra con người
thật của mình để hồi tâm sám hối và quyết tâm đổi mới đời sống như
sau :
1) NHÌN BẢN THÂN MÌNH QUA CÁC NHÂN VẬT :
1- Môn
đệ hèn yếu Si-mon Phê-rô:
PHÊ-RÔ,
một người luôn tự hào về tình yêu mãnh liệt dành cho Thầy,
nhưng rồi lại tỏ ra hèn nhát khi chối Thầy trước những kẻ
hèn kém là các tôi tớ giúp việc cho thượng tế (x. Lc 22,56-60). Nhưng
chính ánh mắt yêu thương của Chúa Giê-su đã nhìn Phê-rô sau tiếng gà
gáy khiến ông nhớ lại lời Thầy tiên báo trong bữa tiệc ly trước đó:
“Hôm nay, gà chưa kịp gáy, thì anh đã chối Thầy ba lần”, và ông đã ra ngoài
khóc lóc thảm thiết (Lc 22,61-62).
Ngày
hôm nay vẫn không thiếu những tiếng gà cảnh báo và ánh mắt yêu
thương của Chúa trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Nhưng liệu
chúng ta có tỉnh ngộ và cấp thời hồi tâm sám hối như ông Phê-rô hay không?
2- Môn đồ phản bội Giu-đa:
GIU-ĐA,
một người được Chúa chọn vào Nhóm 12, được yêu thương và
trao ban trách nhiệm quản lý tiền bạc phục vụ cộng đoàn, luôn được theo sát
bên Thầy, được chứng kiến bao phép lạ Thầy làm, nghe biết bao
lời Thầy giảng dạy. Nhưng tất cả những điều tốt đẹp này đã vỡ
tan như bèo bọt khi Giu-đa chọn đi theo quyền lực thế gian và tiền tài vật chất,
nên đã bán nộp Thầy với giá buôn một người nô lệ. Anh ta còn trở thành tay sai
khi tình nguyện dẫn đầu dân quân Đền Thờ và chỉ điểm để chúng bắt Thầy bằng cái
hôn là một dấu chỉ yêu thương.
Chúng
ta hôm nay cũng đã hành xử như Giu-đa khi vẫn giữ đạo hình thức kinh lễ, vẫn
làm việc tông đồ bề ngoài… nhưng lại có lối sống dễ dãi, sa đà vào các thói hư
như ăn nhậu say sỉn, quậy làng phá xóm, cờ bạc đỏ đen hoặc buôn gian bán lận!
3- Tổng Trấn Phi-la-tô hèn nhát vô
trách nhiệm:
Tuy
nắm quyền lực trong tay, nhưng quan PHI-LA-TÔ vẫn bị sự sợ hãi
làm lu mờ lương tri khi xét xử một người vô tội là Đức Giê-su: Nỗi
lo bị dân chúng nổi loạn, sợ bị mất chức mất quyền
đang chiếm hữu, nên không làm chủ được quyết định của mình trước áp lực của đám
đông đang gào thét. Phi-la-tô không đủ bản lãnh để quyết
định theo lương tâm là tha cho Đức Giê-su mà ông biết rõ là người vô
tội.
Ngày
hôm nay có lẽ mỗi người chúng ta nhiều lần cũng đã hành xử hèn nhát và vô trách
nhiệm giống như Phi-la-tô khi chúng ta không dám lên tiếng bênh vực công lý, không
dám đứng ra che chở cho người thân cô thế cô, đang bị những thế lực gian ác hè
nhau hãm hại …
4- Vua Hê-rô-đê xảo quyệt cố chấp đã
bị Đức Giê-su loại bỏ:
Có
lẽ chúng ta cũng nhiều lần hành xử giống vua HÊ-RÔ-ĐÊ bị
Đức Giê-su gọi là “tên cáo già” do có lối hành xử quỷ quyệt gian ác và bất công
(x. Lc 13,31-33). Trong cuộc xử án Đức Giê-su, vua Hê-rô-đê cũng về Giê-ru-sa-lem
dự lễ Vượt Qua. Bấy giờ quan Phi-la-tô đang xử án nghe biết Đức Giê-su là người
Ga-li-lê nên ông cho điệu Người tới dinh của vua Hê-rô-đê cho ông này xét xử. Hê-rô-đê rất
háo hức muốn gặp Đức Giê-su để thỏa tính tò mò muốn xem Người thi thố tài
năng giống như xem trò ảo thuật (x. Lc 23,8-9). Nhưng Đức Giê-su đã giữ im lặng
không trả lời các câu hỏi khiến vua Hê-rô-đê tức giận truyền mặc áo trắng cho
Người, coi Người như một kẻ khờ dại mất trí, rồi trả Người lại cho quan Phi-la-tô
tiếp tục xử án (x. Lc 23,9-11).
Ngày
hôm nay có lẽ nhiều lần chúng ta đi theo Chúa để được Người thỏa mãn các yêu cầu
theo như sở thích của ta. Khi không được Chúa ban như ý, nhiều người trong
chúng ta cũng đã bị mất đức tin và chạy theo trò bói toán đồng cốt và các hành
vi mê tín khác… Hãy xin Chúa ban cho chúng ta bỏ con đường gian ác tội
lỗi theo thói thế gian, chiều theo sự yếu đuối xác thịt và các cám dỗ của ma quỷ.
Xin cho chúng ta luôn theo con đường hẹp, leo dốc là đường mến Chúa yêu người, khiêm
tốn phục vụ của Đức Giê-su, Đấng “là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14,6).
Đây là con đường duy nhất dẫn đưa chúng ta lên trời gặp được Thiên Chúa Cha.
3) CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ?
- Kết hiệp với
cuộc tử nạn của Chúa Giê-su: Chấp nhận đi theo Chúa Giê-su trên đường thánh giá là
chúng ta sẵn sàng đón nhận mọi nỗi đau khổ do bệnh tật cũng như các tai nạn và
những điều trái ý gặp phải trong cuộc sống hằng ngày, liên kết với sự đau khổ
của Chúa Giê-su trong cuộc khổ nạn. Hãy năng cầu nguyện với Chúa Cha noi gương
Chúa Giê-su trong vườn Cây Dầu: "Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi
uống chén này. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Lc 22,42).
- Tỉnh thức và cầu nguyện luôn: Chúa Giê-su đã kêu gọi các môn
đệ “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện để khỏi lâm vào cơn cám dỗ. Vì tinh
thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối” (Mt 26,41). Tỉnh thức và cầu
nguyện đồng nghĩa với bước đi trong ánh sáng của Chúa Giê-su như Mặt
Trời Công Chính. Ánh sáng đó chính là Lời Chúa. Chỉ có Chúa Giê-su
mới “là con đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Bước đi trong ánh sáng của
Người, vâng nghe Lời Người, chắc chắn chúng ta sẽ không bị lạc đường, sẽ
chiến thắng được các cơn cám dỗ của ma quỷ và sẽ đạt tới quê trời đời sau.
- Quyết tâm sống tình thương tha
nhân cách cụ thể: bằng việc giúp đỡ một người đang gặp khó khăn hoặc người đang đau khổ
tinh thần lấy lại niềm vui và hy vọng. Tập nhìn những người đau khổ bệnh tật
không được chăm sóc như chính Chúa Giê-su đang bị bỏ rơi trên cây thập gía, và
nhiệt tình phục vụ họ như phục vụ chính Chúa, để sau này được cùng Người hưởng hạnh
phúc Nước Trời (x Mt 25,40).
5. NGUYỆN CẦU
LẠY
CHÚA GIÊ-SU,
Vì
Chúa đã lập phép Thánh Thể để làm của ăn nuôi dưỡng chúng con, xin
cho những người nghèo luôn có cơm ăn áo mặc hằng ngày.
Vì
Chúa đã xao xuyến trong vườn cây Dầu, xin cho chúng con đủ sức đương
đầu với những khó khăn gặp phải trong cuộc sống.
Vì
Chúa đã bị kết án bất công, xin cho chúng con biết can đảm bênh vực
công lý.
Vì
Chúa đã bị xỉ nhục và nhạo báng, xin cho các người bé mọn được tôn
trọng nhân phẩm.
Vì
Chúa đã chịu vác thập giá nặng nề, xin cho những ai đang đau khổ trên
giường bệnh, nhận được sự nâng đỡ ủi an.
Vì
Chúa đã bị lột áo và bị đóng đinh vào thập giá, xin cho sự hiền
hòa nhân ái luôn chiến thắng bạo lực hung tàn.
Vì
Chúa đã giang tay chịu chết trên thập giá, xin cho các đôi vợ chồng
đang xa lìa nhau được nối lại tình yêu ban đầu.
Vì
Chúa đã phục sinh trong niềm vui hân hoan, xin cho mỗi người chúng con biết
vui vẻ đón nhận mọi sự khó xảy đến sau khi đã làm hết sức và phó thác vào
sự quan phòng của Chúa.
X)
HIỆP CÙNG MẸ MARIA.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM ĐAN VINH – HHTM