CHÚA NHẬT 6
PHỤC SINH C
Cv 15,1-2.22-29
; Kh 21,10-14.22-23 ; Ga 14,23-29
VƯỢT QUA CƠN KHỦNG
HOẢNG ĐỨC TIN
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Ga 14,23-29
(23) Đức Giê-su đáp: “Ai yêu mến
Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha
của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy”. (24) Ai không yêu
mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải
là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy. (25) Các điều
đó, Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em. (26) Nhưng Đấng
Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy. Đấng đó
sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy
đã nói với anh em. (27) Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban cho
anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không như thế gian ban tặng.
Lòng anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi. (28) Anh em đã nghe Thầy
bảo: “Thầy ra đi và đến cùng anh em. Nếu anh em yêu mến Thầy, thì hẳn
anh em đã vui mừng vì Thầy đến cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao
trọng hơn Thầy. (29) Bây giờ, Thầy nói với anh em, trước khi sự việc
xảy ra, để anh em tin khi sự việc ấy xảy ra”.
2. Ý CHÍNH:
Bài Tin mừng hôm nay trích trong
bài từ biệt các Tông đồ của Đức Giê-su tại Nhà Tiệc Ly và gồm hai
điểm chính như sau:
- CÁCH THỂ HIỆN LÒNG MẾN ĐỐI VỚI THẦY:
Đức Giê-su đòi các Tông đồ phải chứng tỏ lòng yêu mến Người bằng cách
tuân giữ Lời Người truyền dạy, nhờ đó họ sẽ được kết hiệp với Thiên
Chúa Ba Ngôi và sẽ nhận được ơn Thánh Thần trợ giúp.
- ĐỨC GIÊ-SU HỨA BAN BÌNH AN VÀ NIỀM
VUI: Một sự bình an thực sự và trong tâm hồn. Nhờ đó, các ông sẽ không còn bối
rối sợ hãi khi gặp phải những cơn bách hại xảy ra. Vì Người hứa ở lại
với các ông luôn mãi.
3. CHÚ THÍCH:
- C 23-24: +Ai yêu mến Thầy
thì sẽ giữ lời Thầy:
Đức Giê-su đòi các môn đệ phải chứng tỏ lòng yêu mến Người bằng
hành động cụ thể chứ không bằng lời nói hay tình cảm suông. Hành
động chứng tỏ lòng yêu mến là tuân giữ giới răn Người truyền. +Cha
Thầy và Thầy: Ám chỉ
mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi, Chúa Cha yêu Chúa Con và tình yêu giữa Cha Con
nhiệm xuất ra Chúa Thánh Thần.
- C 25-26: +Đấng Bảo Trợ
là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy:
Đức Giê-su loan báo sẽ xin Chúa Cha sai Thánh Thần là Đấng Bảo Trợ
đến với các Tông đồ để Người ở lại với các ông luôn mãi (x. Ga
14,16). +Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em
nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em: Sứ mệnh của Thánh
Thần là dạy các môn đệ mọi điều Đức Giê-su đã nói, mà các ông chưa hiểu
hết ý nghĩa (x. Ga 13,7).
- C 27-29: +Thầy để lại
bình an cho anh em: Người Do thái thường chào nhau bằng lời
chúc “Bình an”. Sự bình an này đồng nghĩa với không có chiến tranh...
Còn sự bình an của Chúa Giê-su ban ở đây thuộc lãnh vực đức tin siêu
nhiên, nghĩa là được giải thoát khỏi tội lỗi và sự chết và được thừa
hưởng ơn cứu độ. +Bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn Thầy:
Xét về bản tính Thiên Chúa thì Đức Giê-su ngang bằng Chúa Cha. Nhưng
xét về sứ mệnh Thiên Sai, thì Đức Giê-su - “Ngôi Lời đã hóa nên người
phàm” (Ga 1,14) nên không thể cao trọng bằng Thiên Chúa là Đấng đã sai
Người (x Ga 14,28b). Thánh Phao-lô đã nói về điều này như sau: “Đức Giê-su
Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa. Nhưng đã hòan tòan trút bỏ vinh
quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người
trần thế. Người lại còn hạ mình vâng lời cho đến chết, chết trên cây
thập tự. Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh
hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu...” (Pl 2,6-11).
4. CÂU HỎI:
1) Đức Giê-su
đòi môn đệ làm gì để chứng tỏ lòng yêu mến Người ? 2) Ai yêu mến
Người thì sẽ được Thiên Chúa ban thưởng ra sao ? 3) Đức Giê-su hứa ban
Chúa Thánh Thần đến để làm gì ? 4) Sự bình an do Đức Giê-su hứa ban
khác với lời chào chúc bình an của người Do thái như thế nào ? 5) Tại
sao Đức Giê-su lại nói : ”Chúa Cha cao trọng hơn Thầy” đang khi giáo lý
dạy ba Ngôi Thiên Chúa bằng nhau và không Ngôi nào lớn hơn !
II. SỐNG LỜI CHÚA:
1.LỜI CHÚA: “Thầy đi thì ích lợi cho anh em” (Ga
16,7).
2.CÂU CHUYỆN:
1) MẸ TRÁNH LUÔN GẶP VPM ĐỂ CON NÊN TRƯỞNG
THÀNH:
ME-RI-ƠN OÉT (Marion West) là một
bé gái 4 tuổi. Ngày nào bé cũng vui mừng nhảy nhót khi thấy mẹ từ
chỗ làm tới đón về nhà ăn trưa. Vì bận phải đi làm gần nhà nên từ
sáng sớm, mẹ cô bé đã nhờ người hàng xóm tốt bụng trông chừng. Rồi
đến trưa bà tranh thủ rời chỗ làm để đi đón con, và hai mẹ con hối hả
về nhà ăn trưa và vui đùa bên nhau. Rồi đến một giờ chiều, bà lại
từ giã bé tiếp tục đi làm. Bấy giờ bé ME-RI-ƠN thường tỏ vẻ buồn tủi. Em
ngồi im lặng hàng giờ đồng hồ. Rồi nghe theo chuyên gia tâm lý tư vấn,
mẹ bé đã thôi không về nhà vào mỗi buổi trưa để đón bé nữa. Trưa hôm
ấy, bé ME-RI-ƠN buồn rầu không thiết gì ăn uống. Em cứ thắc mắc tại
sao mẹ lại không về nhà ăn trưa và chơi đùa với em như mọi ngày? Nhưng
rồi lâu ngày bé cũng quen đi và có thái độ vui vẻ như trước.
Nhiều năm sau đó, ME-RI-ƠN mới
được mẹ kể cho biết: bấy giờ hàng ngày bà vẫn trở về nhà, nhưng
không ghé đón cô. Bà thường ngồi bên cửa sổ nhà bếp để vừa ăn trưa
vừa nhìn con vui chơi với chúng bạn ở nhà hàng xóm. Bà ao ước được
chạy lại ôm ấp con cho thỏa lòng. Nhưng vì muốn con trưởng thành, bà
đành nén lòng cho con quen dần với sự vắng mặt của mẹ để phát triển tâm lý bình thường như bao
trẻ khác. Giờ đây khi đã khôn lớn, ME-RI-ƠN mới hiểu lý do tại sao mẹ
cô lại làm như thế, và cô lại càng biết ơn mẹ nhiều hơn.
2)
CẦN PHẤN ĐẤU VƯỢT QUA CƠN KHỦNG HOẢNG VỀ ĐỨC TIN:
Một nhà chuyên môn sưu tầm các loài bướm
ngày kia đã nhìn thấy một chiếc kén của loài bướm lạ trong khu vườn phía sau
nhà. Ông ta liền ngắt cành cây có chiếc kén kia mang vào nhà. Ít ngày sau, ông
ta thấy bên trong chiếc kén có sự nhúc nhích, nhưng con bướm vẫn chưa thể phá
được chiếc kén để bò ra ngoài. Ngày thứ hai và thứ ba, ông ta cũng ghi nhận được
sự kiện tương tự và không thấy có sự tiến bộ nào. Thế là ông quyết định dùng mũi
dao lam rạch một đường trên chiếc kén giúp chú bướm bò ra. Tuy nhiên, ông rất
thất vọng vì chú bướm sau đó chỉ sống được một lúc rồi lăn ra chết. Về sau, một
nhà sinh vật học đã giải thích cho ông hiểu: Thiên nhiên đã sắp xếp cho con bướm
phải đấu tranh thoát khỏi chiếc kén bao bọc nó, vì chính nhờ đó mà chú bướm mới
có thể phát triển toàn diện để sinh tồn khi ra ngoài kén.
Nhà sưu tầm bướm tưởng rằng dùng lưỡi dao rạch chiếc kén
sẽ giúp cho chú bướm dễ dàng thoát ra hơn. Nhưng ông không biết rằng: khi làm
như thế là ông đã vô tình huỷ diệt khả năng sinh tồn của chú bướm con.
3) CHỈ
THỰC SỰ HẠNH PHÚC KHI CÓ TỰ DO:
Một ngày nọ trời đang mưa tuyết, một cậu bé thấy một chú
chim non nhỏ bé đang đứng co ro run rẩy trên cành ngay dưới tổ chim. Xót thương
chim bị lạnh, cậu liền mang nó vào trong nhà đặt gần lò sưởi và chim đã dần hồi
tỉnh. Sau đó, cậu bé đã dùng một chiếc lồng cũ trong nhà để nhốt chim. Cậu đã
cung cấp cho chim nhiều thức ăn, nước uống và cả hơi ấm nữa.
Chim
nhỏ lớn nhanh và tập bay trong lồng. Rồi một buổi sáng nọ nó lên tiếng hót líu lo. Cậu
bé rất vui khi được chăm sóc cho con chim. Nhưng sau đó ít hôm, cậu thấy con chim
liên tục bay và đập cánh vào thành lồng. Cậu liền hỏi ông nội lý do thì được
ông trả lời: “Vì nó cảm thấy không hạnh phúc và muốn bay ra khỏi lồng” . Cậu tiếp
tục hỏi: “Vậy nó không có mọi thứ cần dùng trong cái lồng rồi hay sao?”. Ông
đáp: “Tuy có mọi thứ, nhưng nó lại thiếu điều cốt yếu là được tự do bay nhảy
như những con chim khác”.
Cậu
bé liền nói: “Nhưng làm sao cháu có thể yên tâm để nó bay đi khi nó có thể gặp nhiều
nguy hiểm và có thể bị chết vì lạnh”. Ông nói: “Đó là một sự thách thức mà con chim
sẽ phải trải qua để trưởng thành”. Cậu bé nói như khóc: “Nhưng cháu lại rất
thương nó đến nỗi cháu sẽ không thể sống nếu không nhìn thấy nó”. Ông đáp: “Nếu
cháu thực sự thương nó, thì cháu phải để cho nó tự do rời khỏi lồng”. Cậu bé im
lặng nhìn con chim đang tiếp tục bay va chạm vào thành lồng như muốn nói: “Trả
tự do cho tôi! Trả tự do cho tôi !”. Không thể chịu nổi nữa, cậu đã mở cửa lồng
và chim liền bay đi. Cậu nhìn dõi theo nó một lúc lâu. Rồi sau đó, cậu nghe thấy
có tiếng chim hót trên một cành cây gần đó. Tiếng hót nghe vui tươi hơn lúc
chim ở trong lồng và cậu bé cũng cảm thấy an vui không còn buồn nữa.
Trong
Tin Mừng hôm nay Đức Giê-su cũng nói với các tông đồ: “Nếu anh em yêu mến Thầy
thì hẳn anh em đã vui mừng vì Thầy đi về cùng Chúa Cha. Bởi vì Chúa Cha cao trọng
hơn Thầy” (Ga 14,28).
4) THẾ NÀO LÀ BÌNH AN ĐÍCH THỰC :
Một ngày nọ, nhà vua nói với hai họa sĩ tài ba của triều
đình như sau: “Hôm nay hai khanh hãy về vẽ tranh theo cùng đề tài là “Bình An
đích thực” để trẫm và các quan trong triều chấm điểm”. Một tuần sau hai họa sĩ
quay trở lại với bức tranh của mình.
Hoạ sĩ thứ nhất giới thiệu bức tranh vẽ một phong cảnh
thơ mộng với những ngọn đồi đều đặn liền kề bên nhau và một mặt hồ không chút gợn
sóng. Toàn bộ phong cảnh nói lên sự bình an tĩnh lặng. Tuy nhiên, sau khi ngắm nhìn
bức tranh, nhà vua lại phán: “Bức tranh của khanh tuy đẹp và diễn tả đúng theo
chủ đề bình an, nhưng khi ngắm bức tranh của khanh, trẫm có cảm giác bị buồn ngủ”.
Kế đó, hoạ sĩ thứ hai trình bày tác phẩn của mình. Bức tranh vẽ một cái thác chảy
nước ầm ầm với những bọt nước trắng phau bên dưới. Lối vẽ hiện thực làm cho người
ta như nghe thấy có tiếng gầm của thác nước khi đổ xuống chạm vào các tảng đá bên
dưới cách hàng trăm thước. Khi vừa thấy bức tranh nhà vua liền nói: “Bức tranh
của khanh không phù hợp với đề tài bình an”. Hoạ sĩ liền yêu cầu nhà vua xem kỹ.
Sau đó nhà vua đã nhận ra một chi tiết mà trước đó không để ý: Ở giữa các tảng
đá bên dưới thác nước, có một bụi cây trong đó có một cái tổ chim. Trong tổ một
con chim mẹ đang nằm ấp trứng, đôi mắt lim dim. Nó đang chờ cho các chim con từ
trong trứng nở ra. Một hình ảnh diễn tả sự bình an hoàn hảo ! Nhà vua rất thích
thú khi phát hiện ra điều này và nói: “Trẫm rất thích bức tranh của khanh, vì
nó đã chuyển tải một thông điệp quan trọng về sự bình an đích thực. Đó là người
ta vẫn có thể có sự bình an nội tâm dù đang sống giữa cảnh đời ồn ào xáo trộn !”.
Trong bữa Tiệc Ly, Đức Giê-su cũng đã nói với các tông đồ:
“Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban
cho anh em không như thế gian ban tặng. Lòng anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ
hãi” (Ga 14,27).
3.THẢO LUẬN: Khi gặp cơn khủng hoảng về đức tin
(chán ngại cầu nguyện, lười biếng làm việc đạo đức bác ái...), bạn cần
làm gì để vượt qua cơn khủng hoảng ấy?
4.SUY NIỆM:
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay ghi lại lời Chúa Giê-su tâm sự với các
môn đệ trong bữa Tiệc Ly trước khi Người lìa bỏ các ông đi chịu khổ nạn. Tin Mừng
gồm mấy điểm chính như sau:
1) Đức Giê-su hứa ban Thánh Thần:
Khi nghe Đức Giê-su cho biết Người sắp
từ giã các môn đệ để đi chịu khổ nạn rồi sẽ được Chúa Cha tôn vinh (x Mc
10,33-34), các môn đệ nghe vậy cảm thấy buồn phiền. Đức Giê-su đã an ủi khích lệ
các ông bằng cách cho họ biết việc Người ra đi là để dọn chỗ trước, rồi sau đó
Thầy trò lại sẽ được đòan tụ với nhau, nên các ông phải vui mừng khi thấy Người
được Chúa Cha tôn vinh. Hơn nữa các ông sẽ không bị mồ côi vì Chúa Cha sẽ cử Chúa
Thánh Thần đến an ủi và trợ giúp các ông có thể chu tòan sứ vụ loan báo Tin Mừng
Nước Trời. Quả thật sau khi Chúa Giê-su thăng thiên, dù các môn đệ không còn thấy
Người hiện diện, nhưng vào lễ Ngũ Tuần, Chúa Thánh Thần đã hiện xuống ban ơn
thánh hóa giúp các ông chu tòan sứ vụ loan báo Tin Mừng như Người đã hứa: “Đấng
Bảo Trợ là Thánh Thần sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi
điều Thầy đã nói với anh em (Ga 14, 26).
Chúa Thánh Thần giống như một thầy
giáo phụ đạo, sẽ soi sáng và giúp các môn đệ của Đức Giê-su hiểu rõ lời Người dạy
và giúp họ chu tòan sứ vụ trở nên chứng nhân cho tình thương của Người đến tận
cùng trái đất (x Ga 15,26-27).
2) Ích lợi của việc Đức Giê-su ra đi:
Sau khi hoàn tất công việc được Chúa
Cha trao phó, Đức Giê-su đã bàn giao sứ vụ cứu độ trần gian cho một Đấng Bảo Trợ
khác là Chúa Thánh Thần. Dù rất yêu thương các môn đệ và luôn muốn ở với các
ông, nhưng Đức Giê-su vẫn phải ra đi, vì điều đó sẽ mang lại lợi ích cho các
ông: nó vừa giúp các ông trưởng thành về đức tin hơn, lại vừa giúp các ông mở
lòng đón nhận được ơn Chúa Thánh Thần để có thể chu tòan được ba sứ vụ:
- Một là được sai đi (x Ga 20,22-23).
- Hai là loan báo Tin Mừng và dạy
người ta giữ các giới răn (x Mt 28,19-20).
- Ba là làm chứng về tình thương của
Người “cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8).
3) Chúng ta phải làm gì để giữ vững
đức tin khi gặp cơn gian nan thử thách? :
Có những lúc chúng ta liên tiếp
bị thất bại nhiều mặt như người đời thường nói: “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn
chí’, rồi dễ cảm thấy chán nản và muốn buông xuôi, thể hiện qua việc bỏ không
cầu nguyện hằng ngày, không còn đi chầu Chúa Thánh Thể... Có những lúc
đức tin của chúng ta trở nên yếu đuối, không còn hứng thú tham dự các
sinh hoạt như hội họp, làm công tác thăm viếng, quét dọn vệ sinh nhà
Chúa, tập hát... Có những lúc chúng ta có cảm tưởng bị Thiên Chúa bỏ
rơi, giống như Đức Giê-su trong cuộc khổ nạn đã thốt lên: “Lạy Thiên
Chúa, Thiên Chúa của con. Sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15,34).
Thực ra Chúa vẫn luôn yêu thương và
không bao giờ bỏ rơi chúng ta, nhưng Ngài biết đã đến lúc bắt đầu một giai đoạn
mới để chúng ta được trưởng thành hơn. Đã đến lúc chúng ta phải nhận ra rằng giá
trị của sự cầu nguyện không hệ tại ở việc cảm thấy sốt sắng hay không. Chính
khi tâm hồn như bị chai cứng, lại là lúc phải cầu nguyện nhiều hơn, và lời cầu
nguyện khi ấy sẽ tuyệt hảo. Vì bấy giờ chúng ta làm các việc đạo đức không dựa
trên cảm giác thường tình, nhưng dựa trên đức tin được Chúa chúc phúc như Chúa
Phục Sinh đã nói với ông Tô-ma: “Vì đã thấy Thầy nên anh tin. Phúc thay những
người không thấy mà tin” (Ga 20,29).
4)
Áp dụng thực hành:
Đã đến lúc chúng ta phải hiểu rằng đức tin không chỉ là một
cảm giác nhưng là sự quảng đại dâng hiến, một sự cậy trông phó thác tuyệt đối
vào Chúa quan phòng, như lời thưa “xin vâng ý Chúa Cha” của Chúa Giê-su trong
vườn Cây Dầu: “Cha ơi, nếu được, xin cho chén này rời khỏi con. Nhưng xin đừng
theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Mt 26,39). Thiên Chúa muốn chúng ta phải đấu
tranh với các gian khổ gặp phải để nhờ đó sẽ được lớn lên về đức tin. Trong những
giờ phút đen tối thất bại ấy, chúng ta hãy ý thức rằng: Chúa Giê-su luôn ở bên
và ở trong chúng ta. Người vẫn tiếp tục đổ ơn Thánh Thần của Người để nâng đỡ tinh
thần của chúng ta, giúp đức tin của chúng ta ngày một vững mạnh hầu chu toàn được
sứ vụ “làm chứng cho Người đến tận cùng trái đất”.
Tóm lại: Đức tin chân chính là
một tâm tình dâng hiến, là một thái độ phó thác cậy trông vào Chúa
quan phòng, là một lời thưa “xin vâng” thánh ý Chúa Cha như Chúa Giê-su
và Mẹ Ma-ri-a đã nêu gương (x. Mt
26,39; Lc 1,38). Do đó khi rước lễ hay chầu Mình Thánh Chúa, mà không cảm
thấy sự hiện diện của Chúa trong lòng, thì hãy nhớ lời bài hát khi chầu
Thánh Thể: “Ta hãy lấy đức tin bù lại, nếu giác quan không cảm thấy gì”. Bấy
giờ đức tin của chúng ta sẽ được Chúa chúc phúc, như Chúa Phục Sinh
đã nói với Tô-ma: “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những
người không thấy mà tin” (Ga 20,29).
5.NGUYỆN CẦU:
- LẠY CHÚA GIÊ-SU. Trong Tin mừng hôm nay, Chúa đã
hứa rằng: sau khi Thầy ra đi thì Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần sẽ được
Chúa Cha cử đến, để tiếp tục dạy dỗ và giúp các môn đệ nhớ lại mọi
điều Thầy đã truyền dạy. Chính Thánh Thần sẽ giúp Hội thánh, trong
đó có mỗi người chúng con thực hành được giới răn “mến Chúa yêu người”
cách cụ thể.
- LẠY CHÚA. Cho tới nay hầu như
chúng con mới chỉ yêu thương tha nhân bằng lời nói hơn là việc làm. Xin
Chúa hãy đổ Thần Khí để canh tân lòng trí chúng con. Xin cho chúng con ý
thức lòng mến Chúa phải được thể hiện bằng việc yêu người cụ thể như: năng
nghĩ đến người bên cạnh, quên mình hy sinh phục vụ tha nhân, sẵn sàng quảng
đại giúp đỡ người nghèo đói có cơm ăn áo mặc, bệnh nhân có tiền thuốc thang
chữa trị… Nhờ đó, những người đau khổ sẽ tìm được sự cảm thông an ủi, kẻ
đang lạc xa Chúa sẽ mau quay về nẻo chính đường ngay.
X) HIỆP
CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM ĐAN VINH - HHTM