CHÚA NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN C
St 18,1-10a ; Cl 1,24-28 ; Lc
10,38-42
QUÂN BÌNH GIỮA VIỆC CẦU NGUYỆN VÀ PHỤC VỤ TRONG ĐỜI
SỐNG
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG : Lc 10,38-42
(38) Trong khi Thầy trò đi đường, Đức Giê-su vào làng kia. Có một
người phụ nữ tên là Mác-ta đón Người vào nhà. Cô có người em gái
tên là Ma-ri-a. (39) Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người
dạy. (40) Còn cô Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà
nói : “Thưa Thầy, em con để mình con
phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao ? Xin Thầy bảo nó giúp con một
tay !” (41) Chúa đáp : “Mác-ta ! Mác-ta ơi ! Chị lo lắng
và lăng xăng nhiều việc quá ! (42) Chỉ có một chuyện cần thiết mà
thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi”.
2. Ý CHÍNH : Câu chuyện trong Tin mừng hôm nay có 3 nhân vật chính : Đức Giê-su và hai chị em Mác-ta Ma-ri-a. Hai chị em này phục vụ
Đức Giê-su mỗi người một cách : Mác-ta thì bận rộn lo việc cơm
nước, đang khi Ma-ri-a lại ngồi bên chân Thầy và nghe Lời Người. Mác-ta
khó chịu với cô em và xin Thầy can thiệp bảo Ma-ri-a giúp đỡ mình.
Nhưng Người lại cho biết việc nghe Lời Chúa mà Ma-ri-a đang làm mới là
điều quan trọng và cần thiết hơn cả.
3. CHÚ THÍCH :
- C 38-39 : + Trong khi Thầy trò đi đường vào
làng kia : Đức Giê-su vào làng Bê-ta-ni-a,
cách Thủ đô Giê-ru-sa-lem 3 cây số. + Có một người phụ nữ tên là
Mác-ta : Đây là chị cả trong một gia đình
có ba chị em. Mác-ta chưa lập gia đình, vì nếu đã có chồng thì
người chồng đã phải đứng ra tiếp đón Đức Giê-su. Là chị cả nên Mác-ta
phải đảm đương mọi việc. Bà lo dọn bữa ăn phục vụ Đức Giê-su và các
môn đệ. + Đón Người vào nhà : Người Do thái vốn hiếu khách. Đức
Giê-su không những là khách mà còn là bạn thân của gia đình (x. Ga
11,5). Thái độ tiếp đón này trái với thái độ dân làng Sa-ma-ri trước
đó đã từ chối đón tiếp Người (x. Lc 9,53). Trong thời điểm những
ngày cuối đời, việc đón tiếp Đức Giê-su của Mácta còn là hành động
can đảm. Vì khi ấy Người đang bị các đầu mục Do thái theo dõi, ai đón
tiếp Người sẽ bị coi là đồng đảng và có thể bị khai trừ ra khỏi hội
đường nữa (x. Ga 9,22 ; 12,10.42). + Người em gái tên là Ma-ri-a : Đây là Ma-ri-a làng Bê-ta-ni-a, khác
với Ma-ri-a làng Mác-đa-la (x. Lc 8,2), cũng không phải là Ma-ri-a thân
mẫu Gia-cô-bê và Giô-sép (x. Mt 27,56), không phải Ma-ri-a mẹ của Gio-an
(x. Cv 12,12). Cô Ma-ri-a là em của Mác-ta, là chị của La-da-rô. Chính cô Ma-ri-a này đã hy sinh
bình dầu đắt tiền để xức chân Đức Giê-su (x Ga 12,3). Cần phân biệt cô
Ma-ri-a này với người phụ nữ tội lỗi cũng xức dầu thơm trên chân Đức
Giê-su (x Lc 7,38). Cả 3 chị em nhà này đều được Đức Giê-su yêu mến (x.
Ga 11,5). + Ngồi bên chân Chúa mà nghe Lời Người dạy : Trong Lu-ca, ngồi dưới chân là thái
độ của người môn đệ (x. Lc 8,35 ; Cv 22,3).
- C 40-42 : + Em con để mình con phục vụ... : Mác-ta luôn tỏ lòng quí mến Đức
Giê-su và quan tâm phục vụ Người (x. Ga 12,2). Cô không hài lòng khi thấy
cô em Ma-ri-a nhàn nhã ngồi bên chân và nghe Thầy dạy đang khi cô phải vất vả
lo làm bữa cho Người. Do đó cô đã yêu cầu Đức Giê-su cho Ma-ri-a xuống bếp
giúp cô một tay. + Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi : Chuyện cần thiết duy nhất này là gì ? Đó là điều cô em Ma-ri-a
đang làm : “Ngồi bên chân Chúa mà nghe lời
Người dạy”. Đức Giê-su không đánh giá thấp việc bếp núc của Mác-ta.
Nhưng việc tìm biết thánh ý Thiên Chúa lại là điều duy nhất cần
thiết. Hơn nữa, Lời Chúa là của ăn tinh thần nên có giá trị cao hơn
của ăn vật chất như Người đã nói : “Người ta sống không chỉ nhờ cơm
bánh” (Lc 4,4) và “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng
đã sai Thầy” (Ga 4,34).
4. CÂU HỎI : 1) Tin mừng đã kể ra mấy phụ nữ tên
Ma-ri-a và các bà này liên quan thế nào với Đức Giê-su ? 2) Có mấy
người phụ nữ đã xức dầu thơm cho chân Đức Giê-su ? 3) Đức Giê-su đã
cho biết quan điểm thế nào giữa hai việc phục vụ : Một là
phục vụ bàn ăn của Mác-ta và hai là ngồi bên chân Chúa mà nghe Lời
Người của Ma-ri-a ?
II.SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI CHÚA : “Cô Ma-ri-a cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe Lời Người dạy. Còn cô
Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ” (Lc 10,39-40).
2. CÂU CHUYỆN :
1) GƯƠNG CẦU NGUYỆN CỦA MỘT VỊ TỔNG THỐNG :
- Trong tác phẩm SỐNG HẠNH PHÚC của Tổng Gíam Mục Fulton J. Sheen có một
nhân chứng đương thời với Tổng thống Hoa Kỳ ÁP-BRA-HAM LANH-CÔN (Abraham Lincohn)
đã kể lại rằng ông ta đã có thời gian ba tuần sống chung với A.
Lincoln sau khi trận đánh Bull Rull kết thúc :
“Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi bèn thử dợt lại những gì sẽ phải nói trước
công chúng vào sáng hôm sau. Bấy giờ đã quá nửa đêm, hay đúng hơn là gần đến hừng
đông. Và tôi nghe có tiếng thầm thì trong phòng ngủ của Tổng Thống. Cửa phòng
còn hé mở. Tôi bước lại gần và thấy một cảnh tượng không thể nào quên được.
- Tôi thấy Tổng Thống quì bên một cuốn Kinh Thánh đang mở. Ánh sáng trong
phòng chỉ vừa đủ. Ngài quay lưng về phía tôi. Tôi đứng lặng một lúc quá đỗi
bàng hoàng và kinh ngạc. Rồi tôi nghe Tổng Thống cầu nguyện như sau :
“Lạy Chúa, Chúa đã nghe lời cầu khấn của Sa-lô-mon trong đêm khuya, để xin
được ơn khôn ngoan. Xin Chúa nhậm lời con đây, con không thể dẫn dắt dân tộc
này nếu Chúa không ra tay giúp đỡ. Con là kẻ nghèo hèn và tội lỗi. Lạy Chúa,
Chúa đã nhậm lời cầu xin của Sa-lô-mon, xin hãy nghe lời con nài van mà cứu lấy
đất nước này !”
2) LỜI CẦU NGUYỆN CẦN ĐI ĐÔI VỚI VIỆC PHỤC VỤ :
Ngoài việc
cầu nguyện hằng ngày và lo trăm công nghìn việc theo chức vụ, Tổng Thống ÁP-BRA-HAM LANH-CÔN nhiều lần đã dành thời gian
đi thăm các nhà thương dã chiến để động viên tinh thần các thương bệnh binh.
Một hôm, khi
đến thăm một bệnh viện dã chiến, bác sĩ giám đốc bệnh viện đã dẫn Tổng Thống
tới bên giường thăm một thương binh sắp chết. Với giọng nhẹ nhàng, Tổng Thống ôn
tồn hỏi anh :
- Tôi có thể
giúp gì được cho anh không ?
Do không
nhận ra người khách đến thăm là ai, nên bệnh nhân gắng gượng nói :
- Xin ông
làm ơn viết một lá thư cho mẹ tôi.
Người ta
trao bút giấy cho Tổng Thống, và ông bắt đầu viết những gì bệnh nhân muốn nói với
mẹ anh ta như sau :
“Mẹ rất yêu
dấu của con ! Con bị thương nặng trong khi thi hành nghĩa vụ quốc gia. Có lẽ
con sẽ không thể bình phục lại được. Mẹ đừng khóc nhiều vì con. Xin mẹ hôn hai
em Mary và John dùm con. Nguyện xin Chúa chúc lành cho mẹ, cho ba và hai em.”
Nói tới đây,
người thương binh ngừng vì không còn hơi sức nói tiếp, nên ông Lincoln đã ký
thay cho anh ta và viết thêm cuối bức thư : “Viết thay cho con trai của bà. Ký
tên: Abraham Lincoln.”
Bệnh nhân
xin cho xem lại những gì người khách đã viết thay cho mình, anh ta sửng sốt khi
nhận biết người tới thăm và viết thư thay cho mình. Anh hổn hển hỏi với giọng
ngạc nhiên :
- Ông thật
là Tổng Thống của Hoa Kỳ đó ư ?
Abraham
Lincoln âu yếm trả lời :
- Phải. Chính
tôi đây.
Sau đó, Tổng
Thống hỏi xem có thể giúp thêm anh gì nữa chăng. Gương mặt anh như bừng sáng lên,
anh sung sướng nói :
- Tôi sắp đi
xa. Xin Tổng Thống hãy cầm lấy tay tôi và giúp tôi đi đến cùng nhé.
Trong căn
phòng bé nhỏ, Tổng Thống với tâm hồn của một người cha, đã âu yếm cầm lấy đôi
bàn tay chàng thương binh trẻ trong đôi tay mình và tiếp tục nói với anh những
lời khích lệ cho tới khi anh trút hơi thở cuối cùng.
3) GƯƠNG CẦU NGUYỆN CỦA MỘT NHÀ BÁC HỌC :
- PHÊ-ĐÊ-RIC Ô-DA-NAM (Federic Ozanam), một nhà hoạt động xã hội nổi
tiếng của Giáo hội Pháp vào cuối thế kỷ 19, khi còn là sinh viên đại
học đã trải qua một cơn khủng hoảng về đức tin. Một hôm, để tìm một
chút thanh thản cho tâm hồn, anh vào một ngôi thánh đường ở Pa-ri. Từ
cuối nhà thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quì cầu nguyện ở hàng
ghế đầu gần gian cung thánh. Đến gần, chàng sinh viên nhận ra đó không
ai khác hơn là nhà bác học ĂM-PE (Ampère), vị giáo sư của anh, một
nhân vật nổi tiếng lúc bấy giờ. Anh đứng lặng lẽ một hồi để quan
sát nhà bác học khi ông đang cầu nguyện rất sốt sắng.
- Sau đó, anh theo gót thầy trở về phòng làm việc của ông. Thấy
chàng sinh viên đứng thập thò ngòai cửa, nhà bác học liền mở lời
hỏi : “Này anh bạn trẻ, anh cần gì ? Tôi có thể giúp gì được cho anh
đây ?” Chàng thanh niên nhỏ nhẹ thưa : “Thưa giáo sư, con là một sinh viên
khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm. Hôm nay con xin hỏi thầy một vấn
đề về đức tin !” Nhà bác học mỉm cười khiêm tốn đáp : “Anh lầm rồi. Đức tin là môn yếu nhất của tôi đấy. Nhưng nếu
giúp được anh điều gì thì tôi cũng sẵn sàng”. Chàng sinh viên liền
hỏi : “Thưa giáo sư, người ta có thể vừa là một nhà bác học vĩ
đại, vừa là một tín hữu đạo đức siêng năng cầu nguyện hay không ?” Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh học trò. Sau một
lát im lặng, ông trả lời bằng một giọng run run đầy cảm xúc : “Con ơi ! Chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi
!”.
4) TẦM QUAN TRỌNG CỦA LỜI CẦU NGUYỆN TRONG LÚC GIAN NGUY :
Trong cuộc khảo thí tại trường sĩ quan trẻ, vị Thiếu tá giám khảo hỏi một
chuẩn uý :
- Trong một cuộc hành quân, đơn vị do anh chỉ huy rơi vào tình huống này : Phía trước và hai bên đơn vị của anh đều bị quân địch vây chặt, chúng chặn
cả lối rút lui của anh, có nghĩa là đơn vị anh bị bao vây gọn, lúc đó anh sẽ xử
trí thế nào ?
Mọi con mắt của Ban Giám Khảo đều đổ dồn về phía anh sĩ quan trẻ, anh suy
nghĩ một lát rồi đứng nghiêm trả lời :
- Thưa Thiếu tá và Ban Giám Khảo, tôi sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ : “Xin mọi người
hãy cùng tôi cầu nguyện”.
Tất cả Ban Giám Khảo nhìn nhau bỡ ngỡ, vì không ai nghĩ tới một câu trả lời
như thế. Viên Thiếu tá liền vỗ vai anh sĩ quan trẻ và nói :
- Anh hãy nhớ xử lý đúng như lời anh vừa nói nhé !
3. THẢO LUẬN : 1) Qua Lời Chúa dạy hôm nay,
bạn thấy cầu nguyện có cần không ? Mỗi ngày bạn thường cầu nguyện
vào những lúc nào ? Bạn thường cầu nguyện như thế nào ? 2) Có khi nào
bạn cầu nguyện bằng cách đọc một đoạn Tin mừng, sau đó suy nghĩ và
cầu nguyện dựa theo ý tưởng mà Lời Chúa gợi ra hay không ? 3) Bạn có
thể dùng cách nào để biến các việc làm hằng ngày trở thành lời cầu
liên lỉ dâng lên Thiên Chúa không ?
4. SUY NIỆM :
1) TẦM QUAN TRỌNG
CỦA LỜI CẦU NGUYỆN TRONG CUỘC SỐNG :
Trong cuộc hành
trình lên Giê-ru-sa-lem chịu khổ nạn, Đức Giê-su đã ghé làng
Bê-ta-ni-a và vào trọ trong nhà người bạn thân là La-gia-rô (x Lc 13,22). Chính trong ngôi nhà
này Đức Giê-su đã cho thấy tầm quan trọng của sự cầu nguyện, là noi gương cô Ma-ri-a ngồi
bên chân Chúa và lắng nghe lời Người.
- “Thầy không để ý tới sao ?” : Cô chị Mác-ta đã tỏ thái độ không hài lòng trước
sự thờ ơ của Đức Giê-su và của cô em Ma-ri-a, khi để mặc cô phải phục vụ nấu ăn một
mình. Cô nhờ Đức Giê-su nhắc cho Ma-ri-a hãy xuống bếp phụ giúp cô. Trong câu
trả lời, Đức Giê-su không bác bỏ việc vất vả làm bữa phục vụ Người của Mác-ta,
nhưng Người muốn cô nhận ra đâu là điều cần nhất để có Nước Trời làm gia nghiệp.
Khi đề cập thái độ của Mác-ta, Đức Giê-su dùng từ “nhiều chuyện”, nghĩa là quá chú trọng
về món ăn vật chất mà quên đi sự cần thiết của món ăn tinh thần là Lời Chúa.
- “Chỉ có một chuyện cần mà thôi” :
Đức Giê-su không chê thái độ phục vụ của Mác-ta, vì đó là cách cô biểu lộ lòng mến dành cho Người. Nhưng Người lại đánh giá cao tâm tình của
Ma-ri-a, khi cô này đặt Người làm trọng tâm. Qua đó, Người muốn dạy các tín hữu chúng ta rằng : Tuy hằng ngày phải vất vả lo toan tìm kiếm cái ăn cái mặc như cô Mác-ta, nhưng cũng phải biết dành thời giờ để thể hiện lòng mến bằng
việc lắng nghe lời Chúa và tâm sự cầu nguyện với Người như cô Ma-ri-a.
2) GƯƠNG CẦU NGUYỆN KẾT HIỆP VỚI CHÚA CHA CỦA ĐỨC GIÊ-SU :
Sách Tin Mừng đã ghi nhận gương Đức Giê-su cầu nguyện với Chúa Cha như sau
:
- Sau khi chịu phép rửa tại sông Gio-đan, Đức Giê-su đã khởi đầu sứ vụ rao
giảng Tin Mừng bằng cách lên núi ăn chay và cầu nguyện suốt 40 ngày (x. Mt
4,2b), để xin Cha chúc lành cho công việc sắp thực hiện. Người cũng dạy môn đệ
tránh thái độ phô trương, nhưng hãy cầu nguyện nơi kín đáo (x. Mt 5,4-6). Tránh
cầu nguyện dài dòng như dân ngoại nhưng hãy nói vắn gọn như kinh Lạy Cha (x. Mt 4,7-14).
- Đức Giê-su đã nêu gương cầu nguyện với Chúa Cha trước khi làm phép lạ
nhân bánh ra nhiều : “Người cầm lấy năm cái bánh và hai con
cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho môn đệ, và môn đệ
trao cho đám đông” (Mt 14,19). Người khuyên các môn đệ hãy hiệp thông với nhau
trong lời cầu nguyện: “Nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất
cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho. Vì ở đâu có hai ba
người họp nhau lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ” (Mt 18,19-20).
- Trước cuộc tử nạn, Đức Giê-su đã cầu nguyện với Chúa Cha (x. Mt
26,36-46). Tin Mừng Gio-an đã ghi lại lời cầu nguyện của Đức Giê-su gồm 26 câu
trong đoạn 17. Trong vườn ghết-sê-ma-ni Người đã cầu xin Chúa Cha : “ Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi
uống chén này. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con mà xin theo ý Cha” (Lc 22,42).
Trên thánh giá trước khi tắt thở, Đức Giê-su đã cầu nguyện: “Xin Cha tha cho
chúng vì chúng không biết việc chúng làm” (Lc 23,34)…
3) TẦM QUAN TRỌNG CỦA SỰ CẦU NGUYỆN CỦA
NGƯỜI TÍN HỮU :
- Các mẫu gương cầu nguyện : Đầu tiên là nhà bác học AM-PE, tên đầy đủ là André Marie Ampère (1775–1836), một nhà vật lý lừng danh người Pháp, đã để lại nhiều thành
quả nghiên cứu khoa học như điện học, nam châm điện... mang lại ích lợi
cho nền văn minh nhân loại. Thế nhưng, Am-pe không coi những thành quả đó
là lớn lao khi nói với một anh sinh viên rằng : “Chúng ta chỉ vĩ đại khi
cầu nguyện mà thôi”. Tiếp đến là Thánh TÊ-RÊ-SA thành Can-quýt-ta, một
nữ tu sống thánh thiện giữa đời thường. Mỗi ngày trước khi bước
xuống “địa ngục Can-quýt-ta” để chăm sóc những người cùng khổ, hoặc
đến “nhà hấp hối” để an ủi những kẻ đau liệt, Mẹ Tê-rê-sa đều cùng chị
em trong cộng đoàn đến quì chầu Thánh Thể tại nhà nguyện một giờ đồng hồ.
- Ích lợi của sự cầu nguyện : Ngày nay, trong một thế giới thực dụng coi trọng hiệu quả bề
ngoài, Hội thánh đang có nhiều Mác-ta nhưng lại có ít Ma-ri-a. Nhiều
người đã coi việc lắng nghe Lời Chúa, cầu nguyện là việc vô ích vì mất
thời giờ và thụ động. Nhưng thực ra có hành động nào hiệu quả cho
bằng nghe và thực hành Lời Chúa ? Làm việc tông đồ là mang Chúa đến
cho tha nhân. Vậy tại sao chúng ta lại không múc đầy tình yêu nơi Chúa
Giê-su là suối nguồn yêu thương vô tận. Hãy ý thức tầm quan trọng của sự kết
hiệp với Chúa như lời Người dạy : “Thầy là cây nho, anh em là cành.
Ai ở trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh
nhiều hoa trái. Vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15,5).
Đôi tay của cô Mác-ta lo bữa ăn cho Đức Giê-su là một việc quan trọng và
không thể thiếu về phần thể xác. Nhưng đôi chân quì bên Chúa và đôi tai lắng
nghe Lời Người của Ma-ri-a lại càng quan trọng và cần thiết hơn như Lời
Chúa khẳng định : “Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất” (Lc 10,42).
4) QUÂN BÌNH GIỮA LỜI CẦU NGUYỆN VÀ PHỤC VỤ :
- Trong một ngày, chúng ta thường chỉ dành ít phút buổi sáng cho
việc cầu nguyện dâng lễ, còn phần lớn thời gian còn lại là dành cho
các sinh hoạt khác. Tuy vậy, chúng ta vẫn có thể biến mọi sinh hoạt
đời thường như : ăn uống, ngủ nghỉ, học tập, làm
việc... trở thành lời cầu nguyện, bằng cách dâng ngày mỗi sáng khi vừa
thức giấc. Rồi trong ngày hãy năng thưa với Chúa lời nguyện tắt trước mỗi
công việc : “Lạy Chúa, con làm việc này để biểu lộ lòng
con yêu mến Chúa,… để cầu xin cho một người đang lạc xa Chúa được sớm trở về với
Chúa”… Nhờ đó, chúng ta sẽ biến những việc làm hằng ngày của mình trở
thành lễ vật, kết hiệp với lễ vật cao trọng là Mình Máu Chúa Giê-su
luôn được dâng trên các bàn thờ khắp nơi trên thế giới.
- Một tín hữu sẽ có nếp sống đạo đức quân bình khi vừa lo chu tòan việc
bổn phận phục vụ Chúa và tha nhân như Mác-ta, nhưng đồng thời không quên kết hiệp
với Chúa như Ma-ri-a. Đừng đợi đến khi xong việc mới nhớ đến Chúa. Vì
chính khi đang bận rộn phục vụ tha nhân, là lúc chúng ta cần được Chúa ban
ơn trợ giúp nhờ sự cầu nguyện bằng lời nguyện tắt.
5. NGUYỆN CẦU :
LẠY CHÚA GIÊ-SU. Khi con bị bao vây bởi những tiếng ồn ào, xin cho
con tìm được những phút giây thinh lặng bên Chúa. Khi con vất vả với
trăm công nghìn việc, xin cho con biết quý trọng những phút giây được an
nghỉ bên lòng Chúa. Khi con bị kéo ghì bởi những đam mê dục vọng, xin
cho con được ơn giải thoát và hướng lòng trí lên cao nhờ kêu cầu Danh Thánh
Chúa. Ước gì tinh thần cầu nguyện thấm nhuần trong cuộc sống đời thường
của con, để con có thể cầu nguyện không ngừng như lời thánh Phao-lô : "Vậy, dù ăn, dù uống, hay bất cứ làm việc gì, anh em hãy làm tất cả
để tôn vinh Thiên Chúa” (1 Cr 10,31).
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI
CHÚNG CON
LM ĐAN VINH - HHTM