Chúa Nhật thứ 2 Mùa
Chay
(7-3-2004)
ĐỌC LỜI CHÚA
· St 15, 5-12.
17-18: (5) «Hãy ngước mắt lên trời, và thử đếm các vì sao, xem có
đếm nổi không. Dòng dõi ngươi sẽ như thế đó!» (6) Abraham tin
Đức Chúa, vì thế, Đức Chúa kể ông là người công chính.
· Pl 3, 20–4,
1: (20) Quê hương chúng ta ở trên trời (…) (21) Người sẽ
biến thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người.
· TIN MỪNG: Lc 9, 28b-36
Đức Giêsu hiển dung (Mt 17, 1-8; Mc 9,
2-8)
(28) Khoảng tám ngày sau khi nói những lời
ấy, Đức Giêsu lên núi cầu nguyện đem theo các ông Phêrô, Gioan và Giacôbê. (29) Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo
Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. (30) Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo với
Người, đó là ông Môsê và ông Êlia. (31) Hai vị hiện
ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại
Giêrusalem. (32) Còn ông Phêrô
và đồng bạn thì ngủ mê mệt, nhưng khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang
của Đức Giêsu, và hai nhân vật đứng bên Người. (33) Đang lúc hai vị này từ biệt Đức Giêsu,
ông Phêrô thưa với Người rằng: «Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con
xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Môsê, và một cho ông Êlia». Ông không
biết mình đang nói gì. (34) Ông còn đang nói, thì bỗng có một đám
mây bao phủ các ông. Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ. (35) Và từ đám
mây có tiếng phán rằng: «Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng
nghe lời Người!» (36) Tiếng phán vừa dứt, thì chỉ còn thấy một mình Đức
Giêsu. Còn các môn đệ thì nín thinh, và trong những ngày ấy, các ông không kể
lại cho ai biết gì cả về những điều mình đã thấy.
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Sự hiển dung của Đức Giêsu mặc khải điều gì? Dung mạo Ngài thay đổi,
y phục chói lòa, sự hiện diện của Môsê và Êlia có ý nghĩa gì?
2. Đức Giêsu có thần tính, vì Ngài là Con Một Thiên Chúa. Còn chúng ta,
chúng ta có thần tính và có là con cái của Thiên Chúa không? Thần tính của Ngài
và của ta khác nhau chỗ nào?
3. Ý thức về thần tính của mình quan trọng thế nào trong sự phát triển
tâm linh? Bj không ý thức về nó, ta có sử dụng được nó không?
Suy tư gợi ý:
1. Thiên Chúa mặc khải thần tính của Đức Giêsu
Bài Tin Mừng
nói về việc Thiên Chúa mặc khải cho các tông đồ biết Đức Giêsu có thần tính và
là Đấng mà Môsê và các ngôn sứ loan báo mấy trăm năm trước. Trong đời sống
thường ngày ở bên cạnh Đức Giêsu, các tông đồ chỉ thấy được nhân tính của Ngài.
Vì Ngài sống không khác bất kỳ một người bình thường nào: cũng ăn, uống, cũng
vất vả, mệt nhọc, cũng vui buồn, tức giận… y hệt mọi người. Nếu có gì khác thì
chỉ là Ngài làm được những phép lạ phi thường. Điều này chỉ gợi ý cho các ông
nghĩ rằng Ngài là một người phi thường tương tự các ngôn sứ xưa mà thôi, vì các
ngôn sứ ngày xưa cũng lắm khi làm được những phép lạ.
Nhưng hôm nay
Thiên Chúa tỏ cho các ông thấy Đức Giêsu không chỉ có nhân tính, mà còn có thần
tính, nghĩa là Ngài là thần linh. Tuy nhiên, tất cả những gì các ông thấy hôm
nay chỉ là những biểu tượng thần bí nói lên bản tính thần linh nơi con người
Đức Giêsu mà các ông không thể thấy được bằng trí tuệ hay con mắt xác thịt của
các ông.
– Trước hết
các ông thấy: «Dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà».
Tin Mừng Matthêu nói: «Dung nhan Người chói lọi như mặt trời» (Mt
17,2). Và có tiếng phán từ trong đám mây «Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng
nghe lời Người!». Đó là những biểu tượng cho các ông thấy Đức Giêsu
có thần tính: Ngài là Con Thiên Chúa, có bản tính Thiên Chúa.
– Các ông còn
thấy «có hai
nhân vật đàm đạo với Người, đó là ông Môsê và ông Êlia». Đây là hai
nhân vật quan trọng nhất trong Cựu ước, đại diện cho hai thực tại quan trọng
nhất của Do Thái giáo. Môsê đại diện cho luật pháp, vì ông là người lập ra luật
pháp, nền tảng thành văn của Do Thái giáo. Êlia, ngôn sứ vĩ đại nhất, đại diện
cho các ngôn sứ là những tiếng nói của Thiên Chúa giữa con người. Hai ông là
biểu tượng tiên báo sự ra đời của Đức Giêsu. Trong sách Đệ Nhị Luật, Môsê viết:
«Từ giữa
anh em, trong số các anh em của anh em, Thiên Chúa sẽ cho xuất hiện một ngôn sứ
như tôi để giúp anh em; anh em hãy nghe vị ấy» (Đnl 18,15). Còn Êlia
được ngôn sứ Malakia tiên báo là sẽ trở lại trước khi Đức Giêsu đến: «Này Ta sai
ngôn sứ Êlia đến với các ngươi, trước khi Ngày của Đức Chúa đến, ngày trọng đại
và kinh hoàng» (Ml 3,23). Đức Giêsu cũng xác nhận Êlia phải trở lại
trước khi Ngài đến (x. Mt 17,10-12; Mc 9,12-13).
2. Thần tính của chúng ta, những người Kitô hữu
Đức Giêsu có
thần tính, nghĩa là Ngài là thần linh, cũng là Thiên Chúa. Thế còn chúng ta,
những con người được Thiên Chúa tạo dựng thì sao? Kinh Thánh mặc khải cho ta
biết con người là «hình ảnh của Thiên Chúa» (St 1,26-27;
9,6), được tạo dựng «giống như Thiên Chúa» (St 1,26b). Hình ảnh
của một người không phải là người ấy nhưng giống hệt như người ấy, khiến ai
nhìn vào hình ảnh ấy có thể phần nào thấy được chính người ấy. Hai vật hay hai
người đã gọi là giống nhau, nhất là khi nói người này là hình ảnh của người
kia, ắt phải giống rất nhiều điểm, hay rất giống ở những điểm cốt yếu. Người và
chó đều có thân xác vật chất (cũng có đầu, mình, tứ chi, mắt mũi, v.v…), nhưng
không ai nói người và chó giống nhau. Vậy, con người «giống như Thiên Chúa» ở chỗ
nào? Thánh Phêrô hé mở cho chúng ta biết: «Thiên Chúa đã ban tặng chúng ta
những gì rất quý báu và trọng đại Người đã hứa, để nhờ đó, anh em được thông
phần bản tính Thiên Chúa» (2Pr 1,4). Như vậy, điều khiến con người
giống Thiên Chúa chính là bản tính thần linh mà Thiên Chúa thông ban cho chúng ta. Bản
tính thần linh chúng ta có được là do Ngài thông ban cho khi tạo dựng nên ta,
khác với bản tính thần linh ở nơi Ngài là do tự bản chất vốn có của Ngài.
Nếu không có
bản tính thần linh này trong chúng ta, chúng ta không bao giờ có thể nên thánh
như Thiên Chúa đúng như Đức Giêsu đã mời gọi ta được: «Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là
Đấng hoàn thiện» (Mt 5,48). Cũng như con chó không có bản tính người
nên không thể có những đặc tính như con người (suy nghĩ, nói năng, yêu thương,
hướng thượng, tự do…). Thiên Chúa tự bản chất là tình thương và là thánh, con
người vì giống Thiên Chúa từ bản chất nên cũng có khả năng yêu thương và nên
thánh. Vua Đavít đã được thần hứng để nhận ra và nói lên chân lý này: «Ta đã phán:
Hết thảy các ngươi đây đều là bậc thần thánh, là con Đấng Tối Cao»
(Tv 82,6; x. Ga 10,34-35). Nếu chúng ta không có bản tính thần linh, chúng ta
không thể là con cái Thiên Chúa đúng nghĩa như Kinh Thánh vẫn nói: chúng ta «là con cái
Thiên Chúa» (Lc 20,36; Rm 8,14.16; Gl 3,26; 4,6). Chính vì chúng ta
có thần tính mà Đức Giêsu dám quả quyết: «Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù
anh em có bảo núi này: "rời khỏi đây, qua bên kia!" nó cũng sẽ qua,
và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được» (Mt 17,20). Điều quan
trọng để thần tính ấy hoạt động là đức tin.
Trong bài Tin
Mừng hôm nay, biểu tượng nói lên bản tính thần linh của các tông đồ là: «có một đám
mây bao phủ các ông». Tiếng của Thiên Chúa phán ra từ đám mây, vì
thế đám mây tượng trưng cho thần tính. Và trong bài đọc II, thánh Phaolô cho ta
thấy nguồn gốc hay «quê hương của chúng ta là ở trên trời» (Pl
3,20; x. Dt 11,16). Đó cũng là một biểu trưng cho thần tính của chúng ta.
3. Ý thức bản tính thần linh của mình và sống với bản tính ấy là cốt
tủy của đời sống tâm linh kitô hữu
Cuộc hiển
dung của Đức Giêsu cho thấy bản tính thần linh của Ngài. Chỉ những ai được
Thiên Chúa mặc khải mới biết bản tính ẩn dấu này ở nơi Ngài. Thần tính của Đức
Giêsu là thần tính thường hằng, không thay đổi. Còn thần tính của chúng ta là
thần tính cần phải vun trồng mới phát triển. Có thể minh họa điều này bằng sự
phát triển của một cái cây. Thần tính được Thiên Chúa thông phần và ươm sẵn
trong chúng ta tương tự như một cái hạt có thể nảy mầm và phát triển
thành cây
tùy theo sự vun trồng, chăm sóc của mỗi người. Nếu
không có sự quan tâm, chăm sóc, vun trồng, thì cái hạt tâm linh của ta vẫn mãi
mãi là một cái hạt, hoặc nếu có nẩy mầm thì sẽ thành một cái cây èo ọt, không
sinh hoa kết trái. Trái lại, nếu được vun trồng và chăm sóc cẩn thận, nó sẽ
phát triển thành một cây lớn với cành lá xum xuê và sinh nhiều hoa trái. Dụ
ngôn hạt cải của Đức Giêsu (x. Mt 13,31-32; Mc 4,30-32; Lc 13,18-19) có thể áp
dụng cho thần tính hay Nước Trời, được ươm giống trong bản thân mỗi người chúng
ta.
Điều quan
trọng nhất để hạt giống thần linh hay mầm thần tính ấy phát triển là phải tin vào thần tính ấy,
thường xuyên ý thức về
nó, và sống phù
hợp với thần tính ấy. Nếu không có thần tính, chúng ta không thể có sự sống
siêu nhiên hay đời sống tâm linh. Nếu không ý thức về thần tính ấy, sự sống
siêu nhiên hay đời sống tâm linh của ta không phát triển được. Thật vậy, làm
sao sự sống siêu nhiên hay đời sống tâm linh có thể phát triển khi ta không hề
ý thức mình có nó hay không hề cảm nghiệm được nó nơi bản thân? Càng ý thức về
nó, càng sống phù hợp với ý thức đó thì tâm linh càng phát triển cùng với sức
mạnh và quyền năng của nó. Người có đời sống tâm linh phát triển – tức người ý
thức mạnh mẽ và thường xuyên về thần tính của mình – sẽ luôn luôn cảm thấy bình
an, hạnh phúc, đầy tự tin vào sức mạnh của Thần Khí Thiên Chúa nơi mình. Thánh
Phaolô kể ra những hoa trái của đời sống tâm linh hay sự sống bằng Thần Khí ấy:
«Hoa quả
của Thần Khí là: bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung
tín, hiền hoà, tiết độ» (Gl 5,22-23). Ý thức thường xuyên về thần
tính của mình là một hình thức cầu nguyện và kết hiệp với Chúa một cách thâm
sâu. Nó sẽ đem lại một sự thay đổi sâu xa trong đời sống tâm linh của ta.
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha, Cha đã thông ban thần tính hay sự sống siêu nhiên
của Cha cho con người ngay từ khi tạo dựng nên con người. Con người sẽ hạnh
phúc biết bao khi biết và ý thức được điều ấy, nhất là khi hưởng được hoa trái
của thần tính ấy trong đời sống hằng ngày của mình. Xin cho con ý thức được ân
huệ cao quí ấy mà Cha đã ban cho con. Đừng để con giống như người có một kho
tàng vô cùng lớn lao nhưng không hề biết đến nên không hưởng được một ích lợi
nào từ nó cả. Amen.
Joan Nguyễn Chính Kết