Chúa Nhật thứ 21 Thường Niên
(11-8-2004)
Điều
quan trọng nhất trong việc sống đạo
là tuân hành thánh ý Thiên Chúa.
ĐỌC LỜI CHÚA
· Is 66,18-21: (18) Còn Ta, Ta biết
rõ việc làm và ý định của chúng, Ta sẽ đến tập họp mọi dân tộc và mọi ngôn ngữ;
họ sẽ đến và được thấy vinh quang của Ta.
· Dt 12,5-7.11-13: (5) Con ơi, đừng
coi nhẹ lời Chúa sửa dạy, chớ nản lòng khi Người khiển trách. (6) Vì
Chúa thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy, và có nhận ai làm con thì Người mới cho
roi cho vọt. (7) Anh em hãy kiên trì để cho Thiên Chúa sửa dạy.
Người đối xử với anh em như với những người con. Thật vậy, có đứa con nào mà
người cha không sửa dạy.
· TIN MỪNG: Lc 13,22-30
Thiên Chúa ruồng bỏ người Do-thái bất
trung
và kêu mời dân ngoại
(22) Trên đường lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi ngang qua các
thành thị và làng mạc mà giảng dạy. (23) Có kẻ hỏi Người: «Thưa
Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?» Người bảo họ: (24)
«Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều
người sẽ tìm cách vào mà không thể được.
(25) «Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà
anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: «Thưa ngài, xin mở cho chúng
tôi vào!» thì ông sẽ bảo anh em: «Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu
đến!» (26) Bấy giờ anh em mới nói: «Chúng tôi đã từng được ăn uống
trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi».
(27) Nhưng ông sẽ đáp lại: «Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi
cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!»
(28) «Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông
Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa,
còn mình lại bị đuổi ra ngoài. (29) Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc
đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. (30) Và kìa có những kẻ đứng chót
sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót».
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Trong đời sống thường nhật, người làm việc không có phương pháp,
không có đường lối thì có thành công không? Còn trong đời sống tâm linh thì
sao?
2. Có bao giờ bạn nghĩ rằng có những người mang danh giữ đạo suốt cả
đời, thế mà không vào được Nước Trời, chỉ vì họ giữ đạo cách sai lầm không?
Phải giữ đạo hay sống đạo cách nào mới đúng?
3. Cốt tủy của Kitô giáo là gì? Nói chung, bạn đã nghiêm túc giữ đúng
cốt tủy này chưa, hay chỉ giữ những điều tùy phụ?
Suy tư gợi ý:
1. Muốn thành công, phải đi đúng
đường, làm đúng lối
Trong đời sống thường nhật, làm việc gì mà muốn
thành công thì cần phải làm cho đúng phương pháp hay cách thức của nó. Để thực
hiện những kế hoạch lớn, cần phải đi cho đúng hướng, nếu không đúng hướng, sẽ
thất bại ê chề: «sai một ly, đi một dặm». Nhiều người khi làm việc gì thì chỉ
biết cắm cúi làm, không cần biết làm thế nào cho đúng để có thể chắc chắn thành
công và đạt hiệu quả cao nhất. Dường như họ quan niệm: «cần cù bù thông minh»!
Làm không đúng cách, đi không đúng hướng, chẳng những không đạt được mục đích,
mà còn gây thiệt hại nữa. Vì thế, có danh nhân đưa ra công thức: «Nhiệt thành +
ngu xuẩn = phá hoại».
Dù việc nhỏ hay việc lớn ở trần gian này, muốn
thành công, đều cần phải làm cho đúng cách, đúng phương pháp. Việc nên thánh,
việc đạt được hạnh phúc vĩnh cửu đời sau, theo quan niệm của người Kitô hữu, là
việc quan trọng nhất trên đời. Thế mà nhiều Kitô hữu chẳng cần biết phải làm
cách nào để chắc chắn đạt được mục đích ấy, và điều gì cần thiết nhất để đạt
được mục đích ấy. Việc quan trọng như thế mà họ cứ thực hiện theo kiểu mò mẫm,
làm theo những hiểu biết không chắc chắn, thiếu chính xác! Vì thế, sẽ có nhiều
trường hợp người Kitô hữu trung thành giữ đạo cả một đời, tưởng sẽ được Thiên
Chúa thưởng công bội hậu, nhưng… rất tiếc không phải như thế! Bài Tin Mừng hôm
nay cho ta biết điều không may ấy có thể xảy ra.
2. Muốn vào Nước Trời, phải thi
hành thánh ý Thiên Chúa
Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu cho biết: «Có nhiều
người tìm cách vào (Nước Trời) mà không thể được» vì họ đã sử dụng những cách
không đúng, không hiệu quả. Ngài cho thấy cảnh thất bại của họ vào ngày phán
xét: họ tưởng những việc họ đã làm ở trần gian để vào Nước Trời sẽ giúp họ vào
được Nước ấy. Nhưng sự việc xảy ra thật phũ phàng! Những việc họ đã làm với mục
đích vào được Nước Trời là hoàn toàn vô ích, vì những việc không cần thiết thì
họ làm một cách thật chăm chỉ, còn việc cần thiết phải làm thì họ lại không
thèm làm. Đức Giêsu mô tả cảnh ấy cách rõ rệt hơn trong Tin Mừng Matthêu: «Trong
ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi
đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân
danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?” Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta
không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!» (Mt
7,22-23).
Theo đoạn Tin Mừng này thì vào ngày phán xét, nhiều
người được tiếng là tốt lành thánh thiện – vì đã làm được những việc đạo đức ít
ai làm được, như nói tiên tri, trừ quỉ, làm phép lạ – họ tưởng rằng làm được
như thế thì chắc chắn mình đã đủ hoặc dư tiêu chuẩn để vào Nước Trời rồi. Nhưng
không ngờ Chúa phán một câu khiến họ bật ngửa: «Ta không hề biết các ngươi; xéo
đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!» Thì ra những việc đạo đức ấy
tuy được người đời nể phục và ca tụng, nhưng hoàn toàn không ích lợi gì cho
việc vào Nước Trời của họ nếu không muốn nói là có hại. Có hại vì chúng làm họ
lầm tưởng rằng mình thánh thiện thật sự rồi sinh tự hào, kiêu ngạo.
Vậy thì việc gì là cần thiết để vào được Nước Trời?
Đức Giêsu nói rất rõ: «Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy
Chúa!” là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy
là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi» (Mt 7,21). Lời Chúa nói thật rõ
ràng: điều cần thiết nhất và duy nhất để được vào Nước Trời là thi hành ý muốn
của Thiên Chúa (cụm từ «chỉ… mà thôi» nói lên tính duy nhất của điều cần thiết
ấy). Thực hiện thánh ý Chúa, đó là điều phải làm trong thực tế, nghĩa là phải
hành động thật sự chứ không chỉ nói hay tuyên xưng xuông. Phần đầu của câu Tin
Mừng trên còn nhấn mạnh sự vô ích của những lời nói, lời tuyên xưng, hoặc những
lời cầu nguyện rỗng tuếch không dẫn đến hành động.
Vậy điều quan trọng và cần thiết để vào Nước Trời
là thực hiện thánh ý Thiên Chúa. Nhưng thánh ý Thiên Chúa là gì? Ngài muốn
chúng ta làm gì?
3. Thiên Chúa muốn chúng ta làm
gì?
Thiên Chúa là Tình Yêu, và Nước Trời là vương quốc
của Tình Yêu, trong đó, Tình Yêu thống trị tất cả. Vì thế, chỉ những ai có tình
yêu đích thực mới phù hợp với Nước Trời. Thiên Chúa là Tình Yêu, nên Ngài chủ
yếu muốn chúng ta – vốn được dựng nên theo hình ảnh của Ngài – phản ảnh trung
thực bản tính yêu thương của Ngài. Vì thế, khi Đức Giêsu đến, Ngài chỉ đưa ra
một lề luật duy nhất là: «Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu
thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em» (Ga
13,34). Ngài không hề đưa ra một giới luật nào khác để mọi Kitô hữu theo Ngài
hiểu được tầm quan trọng duy nhất của nó mà tập trung mọi nỗ lực của mình vào
đó. Để nhấn mạnh tầm quan trọng duy nhất này, Ngài còn mô tả ngày phán xét cuối
cùng, Thiên Chúa chỉ xét theo một tiêu chuẩn duy nhất: ta đã yêu thương tha
nhân ra sao bằng hành động cụ thể: «Xưa Ta đói (khát, là khách lạ, trần truồng,
đau yếu, ngồi tù…), các ngươi đã (không) cho ăn (uống, tiếp rước, cho mặc, thăm
viếng, đến hỏi han…)» ; «mỗi lần các ngươi (không) làm như thế cho một trong
những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã (không) làm cho chính Ta vậy» (Mt
25,31-46). Không thấy Ngài phán xét theo một tiêu chuẩn nào khác. Vậy, điều
Thiên Chúa muốn nơi chúng ta chủ yếu là tình yêu đích thực, nghĩa là biết tích
cực yêu thương tha nhân.
Điều rất lạ là Kitô hữu nào cũng biết cốt tủy Kitô
giáo là công bằng và yêu thương, nhưng số Kitô hữu – kể cả những người giảng
dạy về Kitô giáo – tập trung cố gắng để thực hành điều cốt tủy này dường như
không nhiều. Nếu nhiều thì chắc chắn bộ mặt Kitô giáo đã khác hẳn hiện nay. Lời
Chúa nói về điều cốt tủy ấy thật chắc chắn và rõ ràng, nhưng người Kitô hữu
dường như tập trung cố gắng vào những gì khác chứ không phải vào điều cốt tủy
ấy. Hiện nay, đa số Kitô hữu vẫn còn đi vào vết xe cũ đã đổ của người Do Thái,
là quá coi trọng hình thức tôn giáo bên ngoài, những tập tục, nghi thức, chỉ
biết lãnh nhận các bí tích một cách chiếu lệ thiếu hẳn chiều kích nội tâm, v.v…
Đó là những điều mà các ngôn sứ bao đời và cả Đức Giêsu đã đả phá kịch liệt (x.
Is 1,11-17; Am 5,21-24; Gr 6,20; 14,12; Mk 3,4; 6,6-8; Mt 5,23-24; 9,13; Mc
12,33; v. v…). Hoặc họ tập trung nỗ lực vào việc giữ những luật này lệ nọ, đủ
mọi thứ luật, nhưng luật quan trọng nhất phải tuân giữ là công bằng và yêu
thương thì lại bỏ qua.
Chính vì thế, trong bài Tin Mừng hôm nay «có kẻ hỏi
Người: Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?» và Đức
Giêsu đã khẳng định: «Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít» (Mt
22,14; 20,16). Vậy chúng ta phải sống đạo thế nào cho đúng thánh ý Chúa, kẻo cả
đời giữ đạo Chúa của chúng ta trở thành «xôi hỏng, bỏng không», hay thành «công
dã tràng» thì thật đáng tiếc! Đừng để câu Kinh Thánh sau đây đúng với chính
chúng ta: «Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ
phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì
sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến
răng» (Mt 8,11-12).
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha,
chúng con mang danh là Kitô hữu, nhưng nhiều khi chúng con không sống theo quan
niệm và tinh thần của Đức Kitô, mà sống theo quan niệm và tinh thần của ai đấy
mà chúng con cho là đúng, hoặc tưởng rằng là của Đức Kitô. Xin giúp chúng con
biết rõ Cha muốn chúng con làm gì, và tinh thần của Đức Kitô là gì, bằng cách
tham chiếu Lời của Ngài. Đừng để chúng con quan trọng hóa những điều tùy phụ mà
coi nhẹ điều chính yếu nhất là thực hiện công lý và tình thương trong cuộc đời
mình (x. Mt 23,23b).
Joan Nguyễn Chính Kết