Chúa Nhật thứ 33
Thường Niên
(13-11-2005)
Đạo đức không chỉ
là tránh điều ác
ĐỌC LỜI CHÚA
· Cn 31,10-13.19-20.30-31: (10) Tìm đâu ra một người vợ đảm đang? Nàng quý giá vượt
xa châu ngọc. (11) Chồng nàng hết
dạ tin tưởng nàng, chàng sẽ chẳng thiếu chi lợi lộc. (12) Suốt đời, nàng đem lại hạnh phúc chứ không gây tai
hoạ cho chồng. (20) Nàng
rộng tay giúp người nghèo khổ và đưa tay cứu kẻ khốn cùng.
· 1 Tx 5,1-6: (2) Ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm ban đêm. (3) Khi người ta nói: «Bình an biết bao, yên ổn biết bao!», thì lúc ấy
tai hoạ sẽ thình lình ập xuống, tựa cơn đau chuyển bụng đến với người đàn bà có
thai, và sẽ chẳng có ai trốn thoát được.
· TIN MỪNG: Mt 25,14-30
Dụ ngôn những yến bạc
(14) Quả thế, cũng như có người kia sắp đi xa, liền gọi
đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. (15) Ông cho người này năm yến, người kia hai yến, người
khác nữa một yến, tuỳ khả năng riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức, (16) người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn buôn
bán, và gây lời được năm yến khác. (17) Cũng
vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được hai yến khác. (18) Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số
bạc của chủ. (19) Sau một thời
gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy tớ và thanh toán sổ sách với họ. (20) Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến
khác, và nói: «Thưa
ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây».
(21) Ông chủ nói với người ấy: «Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung
thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy
vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!» (22) Người đã
lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói: «Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai
yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây». (23) Ông chủ nói
với người ấy: «Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được
giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh!» (24) Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại
gần và nói: «Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ
không gieo, thu nơi không vãi. (25) Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu
yến bạc của ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy!» (26) Ông chủ đáp:
«Hỡi
đầy tớ tồi tệ và biếng nhác! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không
vãi, (27) thì đáng lý anh phải gởi số bạc của tôi vào ngân
hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời chứ! (28) Vậy các
ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. (29)
Vì
phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay
cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi. (30) Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng
nó ra chỗ tối tăm bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng».
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Người có một yến
bạc đem chôn giấu đi, có làm điều gì thiệt hại cho ông chủ, hay làm điều gì
gian ác đối với ông không? Tại sao người ấy bị phạt? Lý do bị phạt là gì?
2. Người chỉ cố
gắng tránh điều ác chứ không nỗ lực làm điều thiện, có được gọi là người đạo
đức, tốt lành chưa? Quan niệm của Đức Giêsu về vấn đề này thế nào?
3. Tài năng Thiên
Chúa ban cho ta là để ta hãnh diện với mọi người hay là để ta đem ra phục vụ
mọi người? Ta có trách nhiệm gì khi được Thiên Chúa ban cho nhiều ơn huệ hơn
mọi người không?
Suy tư gợi ý:
1. Trách nhiệm đối với những ân huệ Thiên Chúa
ban
Dụ ngôn trên nói lên một sự thật đang xảy ra
trong thực tế đời sống hằng ngày của ta. Thiên Chúa ban cho chúng ta nhiều ơn
huệ khác nhau: sức khỏe, trí khôn, tài giỏi, năng khiếu, thì giờ, nhà cửa, tiền
bạc, nghề nghiệp, cha mẹ, anh chị em, vợ con, bạn bè, v.v… kẻ ít người nhiều,
người được ân này kẻ được ân khác. Đó là những yến bạc mà Thiên Chúa ban cho
mỗi người cách khác nhau. Điều quan trọng cần nhấn mạnh ở đây là mỗi người đều
có trách nhiệm đối với những ân huệ đã nhận được. Chúng ta phải sử dụng ân huệ
ấy đúng ý Thiên Chúa, phải dùng những ân huệ ấy để sinh lợi ích cho Ngài, cho
tha nhân bên cạnh chúng ta. Người được Ngài ban cho nhiều thì cũng bị Ngài đòi
hỏi nhiều, người được ban ít thì bị đòi hỏi ít. Và chúng ta ai nấy đều phải trả
lẽ trước mặt Ngài về những ích lợi mình làm ra được từ những ân huệ ấy.
Như vậy, những ân huệ Ngài ban, ta có nhiệm
vụ quản lý chúng hơn là làm chủ chúng. Nghĩa là ta không nên sử dụng chúng theo
ý riêng ta, mà theo ý của Ngài. Do đó, đừng vội mừng vì được Ngài ban cho
nhiều, và cũng đừng vội buồn vì được Ngài ban cho ít. Được ban nhiều thì đòi
hỏi cũng nhiều, được ban ít thì đòi hỏi cũng ít. Thế mới công bằng! Dù nhiều
hay ít, ai cũng phải sử dụng những ân huệ Ngài ban để tạo ích lợi cho Ngài, cho
Giáo Hội Ngài, cho tha nhân.
2. Quan niệm về đạo đức theo dụ ngôn những yến
bạc
Điều chúng ta cần lưu tâm là người được một
nén tuy không hề làm điều gì ác, không làm mất mát hay thiệt hại gì cho ông
chủ, thế mà bị ông chủ phạt, bị «quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc
lóc nghiến răng» (Mt 25,30). Anh ta bị phạt vì đã được chủ giao cho
một yến bạc, nhưng không làm lợi ra được thành một yến khác vì đã cất kỹ nó vào
một chỗ. Suy nghĩ về dụ ngôn này này khiến chúng ta phải thay đổi ít nhiều quan
niệm về đạo đức. Chúng ta thường tưởng rằng hễ mình không làm điều gì ác thì
mình là người vô tội, công chính. Nhưng không phải thế. Theo tinh thần của dụ
ngôn, một khi đã lãnh nhận ân huệ của Thiên Chúa mà ta lại không dùng ân huệ đó
để tạo lợi ích cho Thiên Chúa và tha nhân, thì ta trở thành kẻ có tội, cho dù
ta không hề làm một điều gì thất đức cả. Đó là ý nghĩa của cụm từ «những điều
thiếu sót» trong kinh Cáo Mình: «Tôi đã phạm tội nhiều, trong tư tưởng, lời nói, việc
làm, và những
điều thiếu sót». Ít ai quan tâm tới tội phạm do thiếu sót.
Nhưng rất có thể trong cuộc đời ta, những tội lớn nhất, nhiều nhất của ta và vì
đó mà ta bị luận phạt nhiều nhất lại là thứ tội này. Dù là tội gì, thì căn bản
của tội vẫn là do thiếu tình yêu.
3. Đạo
đức không chỉ là trách điều ác
Cũng vậy, trong bài Tin Mừng về ngày phán xét
cuối cùng, những kẻ bị kết án không phải chỉ là những người đã từng làm điều
ác, mà còn là biết bao người không hề làm một điều gì ác. Lý do khiến họ bị kết
án chính là: «Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không
cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các
ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng»
(Mt 25,42-43). Chữ «Ta» trong câu này chính là Đức Giêsu được
hiện thân thành tha nhân của ta, nhất là những kẻ nghèo hèn bé mọn. Như vậy,
theo Đức Giêsu, người không làm điều gì ác chưa phải là người đạo đức, tốt
lành, giống như biết bao Kitô hữu đang quan niệm. Thật vậy, nhiều Kitô hữu, kể
cả trí thức, người dạy giáo lý, hễ cảm thấy mình không làm điều ác thì liền
nghĩ mình vô tội, thậm chí còn tự hào mình đạo đức nữa.
Nguyên tắc đạo đức chung của con người là «tránh ác,
hành thiện». Nếu ta chỉ tránh điều ác nhưng không cố gắng làm điều
thiện, thì ta mới thực hiện được một phần rất nhỏ của nguyên tắc ấy thôi. Vì
tránh ác thì tương đối dễ, còn hành thiện trong những trường hợp mà lương tâm
đòi buộc thì đòi hỏi phải hy sinh, vất vả hơn rất nhiều. Tránh ác hay không làm
ác thì không cần nhiều khả năng, vì làm một điều gì đó thì mới cần tới khả năng
chứ không làm thì cần gì khả năng? Thật vậy, một trẻ nhỏ, một con vật, có khả
năng gì đâu, thế mà chúng vẫn có thể không làm điều gì ác cả. Thiên Chúa đã ban
cho ta mỗi người một số khả năng là để ta làm điều thiện, nhất là để làm theo
những đòi hỏi của tình yêu trong lòng ta. Nếu khả năng Thiên Chúa ban cho ta mà
ta không chịu dùng để làm những điều ích lợi, thì ta sẽ chịu trách nhiệm trước
mặt Ngài. Do đó, nhiều khi ta tưởng mình vô tội, tưởng mình đạo đức khi thấy
mình chưa hề nhúng tay làm điều gì ác. Nhưng rất có thể Thiên Chúa vẫn kết án
ta là tội lỗi, chỉ vì ta đã không làm những gì mình phải làm. Tuy nhiên, hai
người cùng ít làm điều thiện y như nhau, người nào có nhiều khả năng hơn thì
tội người ấy lớn hơn.
4. Càng nhiều khả năng, trách nhiệm càng lớn
Vì thế, người có nhiều khả năng, nhiều điều
kiện để làm điều thiện, thì càng phải ý thức trách nhiệm của mình. Thông
thường, càng nhiều khả năng, nhiều tài, nhiều của, càng có địa vị cao, chức vụ
lớn, càng trí thức, càng giỏi giang, càng được suy tôn, thì ta càng cảm thấy
sung sướng và hãnh diện trước mặt người đời, nhất là trước những người kém cỏi
hơn mình. Nhưng khi đọc dụ ngôn này, ta càng cảm thấy run sợ trước trách nhiệm
của ta. Trong quá khứ, có biết bao trường hợp ta phải ra tay, phải hành động,
phải can thiệp, phải cứu giúp, phải lên tiếng bênh vực, phải nói lên sự thật,
phải minh oan, phải khuyên can… mà ta đã không làm gì cả, đang khi ta có thể
làm những điều ấy tốt hơn và hữu hiệu hơn ai hết. Thậm chí ta có sứ mạng hay
trách nhiệm hành động hay can thiệp. Tệ hơn nữa, ta không hề cảm thấy mình có
lỗi gì cả, vẫn cứ tự hào mình vô tội, mình đạo đức, và chẳng thấy cần hối hận
điều gì. Chỉ vì ta thấy mình không hề làm điều gì gian ác! Dụ ngôn này cho thấy
quan niệm như thế là sai lầm!
Điều ngăn trở khiến ta không muốn là điều
thiện, điều cần thiết hoặc ích lợi cho tha nhân, cho xã hội, đó chính là ta
thiếu tình yêu. Tình yêu chính là yếu tố thiết yếu nhất của đạo đức, của sự
thánh thiện. Chính tình yêu làm ta nên giống Thiên Chúa hơn bất kỳ điều gì
khác, vì bản chất của Thiên Chúa là tình yêu (1Ga 4,8.16). Nhưng rất nhiều Kitô
hữu lại quan niệm cốt yếu của đạo đức hay thánh thiện là ở một điều gì khác: kẻ
thì bảo hệ tại việc giữ luật lệ cho hoàn hảo, người cho rằng hệ tại việc cầu
nguyện cho nhiều, kẻ khác cho rằng hệ tại việc thực hành chăm chỉ các nghi thức
tôn giáo, kẻ khác nữa cho rằng hệ tại làm điều tốt này việc tốt kia… Thật ra,
tất cả những chuyện ấy đều tốt, nhưng chúng chỉ là phương tiện để giúp ta hình
thành hay củng cố tình yêu trong lòng ta. Nếu chúng không nhắm hay không đạt
được mục đích ấy thì chúng đều trở thành vô ích. Thánh Phaolô xác định điều ấy:
«Giả như
tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu
thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi» (1Cr
13,3)
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha, con được
Cha ban cho biết bao ơn huệ, thậm chí hơn rất nhiều người. Thế mà con chỉ biết
cám ơn Cha, ca tụng tình yêu thương của Cha, chứ không hề nghĩ đến trách nhiệm
phải sử dụng những ơn huệ ấy để làm ích lợi cho Cha, cho Giáo Hội, cho xã hội
và tha nhân chung quanh con. Biết bao lần lương tâm và tình yêu trong con đòi
buộc con phải ra tay cứu giúp, bênh vực, minh oan cho người khác, nhưng con đã
không làm. Xin giúp con nhận ra đó là tội lỗi. Con chưa hề có ý thức tội lỗi về
những việc phải làm mà không làm. Xin tha thứ cho con. Con cảm thấy cần phải
sám hối và thay đổi lại quan niệm của con.
Joan Nguyễn Chính
Kết