HALLELUIA
!!!
Chúa Nhật Phục
Sinh A
Niềm vui chỉ là mấy
phút phù du hay là điểm quan trọng làm nên cuộc đời ? Đức Giêsu sẽ mạc khải cao điểm cuộc đời
chính là niềm vui, chứ không phải đau khổ trong thân phận con người.
NIỀM VUI PHỤC SINH.
Đức Giêsu đã tìm
thấy ý nghĩa khổ đau khi đối diện với cái chết. Nhưng nếu không dẫn đến Phục sinh, chắc chắn
cái chết đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi
vậy, Phục sinh phải đem ý nghĩa cho cuộc đời.
Tự bản chất, đau khổ thật là phi lý.
Chính vì thế, Phục sinh trở thành một biến cố vĩ đại nhất, vì trả lại
cho đời tất cả những nét tươi mát và trong sáng nhất.
Có ánh sáng Phục
sinh, tất cả đêm đen sẽ tan biến. Làm
chứng cho ánh sáng Phục sinh có cả đội ngũ ngôn sứ và tông đồ. Quả thực, “tất cả các ngôn sứ đều làm chứng
về Người và nói rằng phàm ai tin vào Người thì sẽ nhờ danh Người mà được ơn tha
tội.” (Cv 10:43) Sứ mệnh cứu độ đó chỉ
được hoàn thành trong biến cố Phục sinh. Chính các tông đồ là chứng nhân Phục
sinh đã xác quyết : “Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy, và cho
Người xuất hiện tỏ tường trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ
trước, là chúng tôi, những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi
Người từ cõi chết sống lại.” (Cv 10:40-41)
Người vẫn hiện diện âm thầm như thế trong đời thường. Những kinh nghiệm cụ thể đó đã bù đắp vào
những thiếu sót trong hiện tượng mồ trống, một kinh nghiệm vừa ẩn vừa
hiện.
Hiện trường mồ trống
hoàn toàn vắng bóng nhân vật chính. Đức
Giêsu chỉ hiện diện một cách vô hình nơi nấm mồ trống với những băng vải và
khăn che đầu, cũng như nơi các môn đệ với những trao đổi qua lại. Nhưng Người hiện diện mãnh liệt nhất qua
niềm tin của môn đệ : “Ông đã thấy và đã tin” (Ga 20:8) Đức Giêsu Phục sinh. Mãnh liệt đến nỗi hầu như ông thấy toàn bộ Kinh
thánh đều hướng về biến cố Phục sinh và củng cố niềm tin ấy. Thực vậy, “theo Kinh Thánh, Đức Giêsu phải
trỗi dậy tự cõi chết.” (Ga 20:9) Quả
thực, làm sao ơn cứu độ có thể mở ra với cái chết như một bế tắc của định mệnh
khắc nghiệt ? Nếu Đức Giêsu kết thúc sứ
mệnh nơi cái chết, làm sao có thể thấy được bằng chứng Chúa Cha đã nhận lời
Chúa Con ? Nếu Đức Giêsu không Phục
sinh, bao lời Người hứa chỉ là hão huyền và niềm tin thành hư không. Nếu không sống lại, chắc chắn Đức Giêsu đã
không thể làm cho cuộc đời thành một Tin Mừng lớn lao đến thế.
Quả thực, sau khi
Phục sinh, Đức Giêsu đã làm vang lên khắp vũ trụ lời ca Halleluia. Chính nhờ Đức Giêsu Phục sinh, thánh Phaolô
mới có lý do để hô hào : “Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa ! Tôi nhắc lại : vui lên anh em !” (Pl
4:4) Bất cứ ai khi đã gặp Đức Giêsu
Phục sinh đều không che dấu nổi niềm vui
bùng vỡ. Quả thế, khi ra khỏi mộ,
các phụ nữ “rất đỗi vui mừng.” (Mt 28:8)
Khi xem thấy chân tay Đức Giêsu, các tông đồ “mừng quá” (Lc 24:41) vì
vượt quá sức tưởng tượng. Niềm vui
bùng bỡ vì Đức Giêsu đã sống lại để hoàn thành tất cả công trình cứu độ vĩ đại
như Người đã hứa.
Niềm vui từ đầu tỏa
xuống toàn thân. Ngày nay nhiệm thể Đức
Giêsu vẫn giữ được trọn vẹn niềm vui đó.
Bằng chứng Giáo Hội vẫn có khả năng rao truyền Tin Mừng Phục sinh cho
toàn thể nhân loại. Sở dĩ Giáo Hội có khả năng đó vì “Thần Khí của Đấng
đã làm cho Đức Giêsu sống lại từ cõi chết, cũng sẽ dùng Thần Khí làm cho thân
xác của anh em được sự sống mới.” (Rm 8:11)
Đó là lý do tại sao thánh Phaolô dám quả quyết : “Sự sống mới của anh em
hiện đang tiềm tàng với Đức Kitô nơi Thiên Chúa.” (Cl 3:3) Sự sống mới tràn ngập “sự công chính,
bình an và hoan lạc trong Thánh Thần.” (Rm 14:17) Đó là những sức mạnh nâng cao vũ trụ. Đó là những giá trị thuộc thương giới, nơi
Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa.”
(Cl 3:1) Muốn canh tân bộ mặt
trái đất và xây dựng một cuộc sống thực sự hạnh phúc, “anh em hãy hướng lòng
trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ
giới,” (Cl 3:2) tức là những bất công, ích kỷ, hận thù, tham lam, v.v. Tuy thế,
“nếu Đức Kitô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã
phạm, Thần Khí cũng ban cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công
chính.” (Rm 8:10) Vì chính Thần Khí sẽ
làm cho mọi người sám hối như bước đầu niềm hi vọng, bắt nguồn từ niềm tin vào
Đức Giêsu Phục sinh.
NIỀM VUI PHỤC SINH HÔM NAY.
Đó là lý do tại sao
trong cuộc giảng tĩnh tâm cho giáo triều Roma, cha Raniero Cantalamessa kêu gọi
mọi người hãy chiêm ngắm đúng dung nhan Đấng Phục sinh. Theo cha, “người ta đã
có cơ hội Phúc âm hóa và thánh hóa sự
đau khổ, nhưng “niềm vui” không được Phúc âm hóa cho đủ. Dung nhan Đức Kitô đôi khi đã không được
chiêm ngắm thỏa đáng vì truyền thống dồn mọi sáng kiến mục vụ vào “thời kỳ cao
độ” và tập trung vào việc cử hành các nghi thức mùa chay (Zenit
22/03/2002) Mười bốn đàng Thánh Giá
kết thúc nơi nấm mồ lạnh lẽo. Làm sao
Đức Giêsu có thể mở ra chiều hướng khá hơn cho nhân loại khi đi vào ngõ cụt như
thế ? Cần phải thêm vào nơi thứ mười
lăm với hình ảnh Phục sinh huy hoàng mới nói lên trọn vẹn công cuộc cứu
độ. Nếu không, cái chết chỉ đem lại
những bế tắc cho cuộc đời vốn đã quá nhiều bế tắc hôm nay.
Theo cha Cantalamessa,
những thế kỷ đầu, trước khi thiết lập Mùa Chay, Phục sinh đã là một thời gian
đặc biệt để chịu các bí tích, học giáo lý và cử hành các nghi thức phụng
vụ. Ngày nay, trái lại, các chủ đề Khổ
nạn trổi vượt hơn các chủ đề Phục sinh. “Trong thế giới hôm nay, hơn bao giờ
hết, chúng tôi nhận thấy Phúc âm hóa hạnh phúc và niềm vui cũng quan trọng
không kém việc Phúc âm hóa sự đau khổ.
Việc Phúc âm hóa đau khổ sẽ làm cho các bạn trẻ và cả những người khác
nghĩ rằng Thiên Chúa là kẻ thù của niềm vui, và tưởng rằng đối với Thiên Chúa,
mọi thứ hạnh phúc, lễ lạc, niềm vui bộc phát đều là tội lỗi.” (Cantalamessa :
Zenit 22/03/02) Khuynh hướng tự nhiên
ai cũng cho đời là bể khổ. Nhưng nếu
nhìn đời theo nhãn quan đó, làm sao Đức Giêsu có thể trở thành Tin Mừng cho
trần gian ?
Chính ánh sáng Phục
sinh sẽ đem Tin Mừng đến cho trần gian đau khổ.
“Phục sinh của Đức Kitô phải là lời khẳng định quyết liệt nhất cho mọi
người biết rằng vào cuối đời không còn đau khổ và từ bỏ, nhưng tràn đầy niềm
vui và hạnh phúc. Đức Giêsu đã đập tan
xích xiềng của thứ hạnh phúc sinh đau khổ và đã thay thế bằng thứ đau khổ sinh
hạnh phúc.” (Cantalamessa :Zenit 22/03/02)
Lúc lên tới tột điểm khổ đau, Đức Giêsu vẫn không đánh mất hạnh
phúc. Giữa lúc mọi sự đều tan rã, Người
bám chặt vào tình yêu Thiên Chúa, Đấng sẽ trả lại sự sống cho Người trong vinh
quang Phục sinh. Hơn lúc nào, khi cả
nhân loại đang bên bờ diệt vong, Đức Giêsu Phục sinh phải được rao giảng như niềm vui lớn lao nhất. “Niềm vui phải là tiếng nói cuối cùng, chứ
không phải đau khổ. Phải cấp thiết làm
cho dung nhan Đấng Phục sinh chiếu sáng trước mắt người thời nay.”
(Cantalamessa :Zenit 22/03/02) Nếu
không, thế giới vẫn mãi mãi tiêu điều như “sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần,
lúc trời còn tối Maria Mácđala đi đến mộ.” (Ga 20:1) Hôm nay, Maria và các môn đệ Đức Giêsu đã
hăng hái rao giảng Đức Giêsu Phục sinh cho toàn thể nhân loại. Không còn lý do gì để trở lại cảnh hoang lạnh
như nấm mồ trước mắt Maria nữa !
Lm. Đaminh Đỗ Vân
Lực, OP