BÊN LÒNG CHÚA

 

Thiên Chúa yêu thương, được diễn tả dưới rất nhiều hình ảnh, nhưng hình ảnh Thiên Chúa kêu gọi con cái loài người đến cùng Ngài để được nâng đỡ, bổ sức là một trong những hình ảnh xúc động nhất. Thiên Chúa, Đấng dựng nên đất trời, có thể làm tất cả cho thọ tạo được hạnh phúc mà không một quyền lực sự dữ nào có thể khuất phục. Mặc dầu Ngài luôn thinh lặng, nhưng không phải là câm nín. Thiên Chúa yêu  thích hành động trong thầm lặng, những hành động lặng lẽ âm thầm nhưng chứa đựng sức mạnh vô song.

Quả thật, ai đã từng làm người, có lẽ đều cảm nhận sự vất vả nhọc nhằn của nó. Phải chăng đó là phương thế làm người hoàn hảo hay là hậu quả của tội nguyên. Mở mắt chào đời, con người đã biết khóc, khóc vì nhọc lao, đau khổ của kiếp người. Thế nhưng, không hoàn toàn như thế, Ngài từng bước nâng đỡ con người, Ngài luôn luôn cận kề chăm sóc, ủi an. Tự sức nhân loại, không ai có thể làm nên công trạng, nhưng nhờ tình thương và sự ưu ái của Thiên Chúa, mà thế giới được tồn tại. Ngài có bỏ rơi ai bao giờ, chỉ tội con người không biết bám víu Thiên Chúa mà thôi.

Cứ đọc, suy gẫm và cảm nghiệm, bạn có thể thấy được sự tinh tế, nhạy bén của tình thương Thiên Chúa. Không còn lời mời gọi nào tha thiết mà yêu thương hơn: “Hỡi tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Tôi, Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 12,28). Phải, chỉ ở trong cung lòng Thiên Chúa, con người mới cảm nghiệm hết được tình yêu thương, sự quan tâm, lo âu, chăm sóc đích thực. Thực tế cuộc sống có quá nhiều lo toan, mất mát, con người lầm tưởng Thiên Chúa không còn hiện diện. Có phải Thiên Chúa thua cuộc, hay sức mạnh Ngài vô hiệu? Hoàn toàn không phải thế! Đấng tạo dựng nên cả vũ trụ này, chả lẽ buông tay trước sự hoành hành của thế lực sự ác. Không! ngược lại, biết mình nắm giữ vận mạng thế giới nhưng Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn từng bước huấn luyện con người. Bài học sư phạm của Ngài được trải dài trong một quá trình tiệm tiến. Muốn điều tốt ngày sau cho con cái, Thiên Chúa đã chuẩn bị từ khởi nguyên kìa. Việc mầu nhiệm Ngài hành động cho dương thế là trong mọi khoảnh khắc, mọi phút giây, cái khó là hiếm ai nhận biết để mà tin yêu.

Nếu cõi trần là chốn đầy những sự thương đau, mất mát thì sự cần thiết phải bám víu vào sức mạnh và quyền năng Thiên Chúa là vô cùng quan trọng. Chính nỗi vất vả nhọc nhằn mà ngày ngày con người mưu sống gây cho nhân loại cảm giác nặng nề, mệt mỏi. Đôi lúc sự vất vả đẩy con người rớt xuống bờ vực thẳm của tuyệt vọng. Sự đói nghèo, bệnh tật, khó khăn… làm cho họ chới với. Càng cậy dựa vào sức mình, con người càng rơi vào vòng kiệt quệ. Họ không biết được rằng, Thiên Chúa, Đấng có mắt ở trên cao, nhìn thấu suốt tâm can họ. Ngài biết, Ngài cần làm gì cho nhân loại. Đấng cầm quyền sinh tử của đất trời lẽ nào không bảo vệ được thọ tạo mình. Thế nhưng, trong thinh lặng, Thiên Chúa giúp con người dần khám phá bàn tay yêu thương quan phòng qua từng biến cố thời đại.

 Nếu hành trình làm người là một hành trình đầy khổ luyện, gian nan, thì trên hành trình ấy Thiên Chúa đã đi bước trước, đã từng sống, từng chết, từng sẻ chia. Còn gì mà Ngài không làm cho nhân loại cơ chứ, ngay cả đến việc loại bỏ sự sống của chính mình cho con người được sống. Sức mạnh và quyền năng Thiên Chúa trên sự dữ không là vấn đề, căn bản là do con người. Lòng người đã không còn tin nhận Thiên Chúa và qui hướng về Ngài. Chả còn mấy ai kín múc sức mạnh niềm tin vào Ngài nữa rồi, nhưng chạy theo đam mê vật chất, cậy dựa vào tài cán bản thân và sức mạnh của tiền tài, danh vọng, con người hòng tưởng mình có thể bá chủ thế giới, đổi trắng thay đen trong từng gang tấc, dễ dàng như trở bàn tay. Cứ vậy, lỗi tội lần lượt sinh ra.

Lạy Chúa, làm người mặc dầu con có sức mạnh, tài năng, hiểu biết… để tồn tại nhưng không thiếu khi con kiệt sức đến mệt mỏi rã rời. Cuộc trần này là chốn đầy đau thương và nước mắt, thánh giá trên vai nhiều lúc nặng trĩu đến mức con chỉ còn muốn buông tay bỏ cuộc. Vậy mà ở tận cùng cõi linh thiêng nào đó, ở nơi có một sức mạnh vô hình đã kéo con dậy, nắm tay dắt con đi hết đoạn đường Ngài muốn. Quả thật, nếu tự mình con không còn đủ sức, cũng chẳng có lấy xíu xiu niềm tin, tình yêu và nghị lực, nhưng nguồn trợ lực Thiên Chúa là bóng cánh đời con, Ngài đã đặt lên vai con chiếc ách nhẹ nhàng, êm ái của tình yêu thương và tha thứ. Cho con được gục đầu vào lòng Chúa, trút bỏ hết mọi khổ nhọc tận đáy tâm hồn. Cho con tình yêu, sự dịu dàng, êm ái hầu con có thể nhận ra chính Ngài đang mang ách đời con.

M. Hoàng Thị Thùy Trang.

(CN 14TN-A 2011)