Chúa Nhật 33 Thường Niên Năm A
Hãy Canh Thức Và Tỉnh Táo
(Cn 31,10-13.19-20.30-31; 1Th 5,1-6; Mt 25,14-30)
Phúc Âm: Mt 25, 14-30
"Vì ngươi đã trung
tín trong việc nhỏ, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Có một người kia sắp đi xa, liền gọi
các đầy tớ đến mà giao phó tài sản của ông. Ông trao cho người này năm nén bạc,
người kia hai nén, người khác nữa một nén, tuỳ theo khả năng của mỗi người,
đoạn ông ra đi.
"Người lãnh năm
nén bạc, ra đi và dùng tiền ấy buôn bán làm lợi được năm nén khác. Người lãnh
hai nén cũng đi làm lợi được hai nén khác. Còn người lãnh một nén, thì đi đào
lỗ chôn giấu tiền của chủ mình.
"Sau một thời gian
lâu dài, ông chủ các đầy tớ ấy trở về và đòi họ tính sổ. Vậy người lãnh năm nén
bạc đến, mang theo năm nén khác mà nói rằng: "Thưa ông, ông trao cho tôi
năm nén bạc, đây tôi làm lợi được năm nén khác". Ông chủ bảo người ấy
rằng: "Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, vì ngươi đã trung tín trong việc
nhỏ, ta sẽ đặt ngươi làm những việc lớn, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của
chủ ngươi". Người đã lãnh hai nén bạc cũng đến và nói: "Thưa ông, ông
đã trao cho tôi hai nén bạc; đây tôi đã làm lợi được hai nén khác". Ông
chủ bảo người ấy rằng: "Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, vì ngươi đã trung
tín trong việc nhỏ, ta sẽ đặt ngươi làm những việc lớn, ngươi hãy vào hưởng sự
vui mừng của chủ ngươi".
"Còn người lãnh
một nén bạc đến và nói: "Thưa ông, tôi biết ông là người keo kiệt, gặt nơi
không gieo và thu nơi ông không phát: nên tôi khiếp sợ (mà) đi chôn giấu nén
bạc của ông dưới đất. Ðây của ông, xin trả lại cho ông". Ông chủ trả lời
người ấy rằng: "Hỡi đầy tớ hư thân và biếng nhác, người đã biết ta gặt chỗ
không gieo, thu nơi không phát: vậy lẽ ra người phải giao bạc của ta cho người
đổi tiền, và khi ta trở về, ta sẽ thu cả vốn lẫn lời. Bởi thế, các ngươi hãy
lấy nén bạc lại mà trao cho người có mười nén. Vì người có sẽ cho thêm và sẽ
được dư dật, còn kẻ chẳng có, thì vật gì coi như của nó, cũng lấy đi. Còn tên
đầy tớ vô dụng, các ngươi hãy ném nó ra ngoài vào nơi tối tăm, ở đó sẽ phải
khóc lóc nghiến răng".
Suy Niệm:
Chúa Nhật XXXIII Thường
Niên A
Cn
31,10-13.19-20.30-31; 1Th 5,1-6; Mt 25,14-30
Chúa nhật này tiếp nối
Chúa nhật trước. Chúng ta đang sống cuối năm Phụng vụ. Hội Thánh hướng chúng ta
về ngày cánh chung để dạy chúng ta biết sống cuộc đời hiện tại.
Những bài đọc của Chúa
nhật trước nói rằng Chúa sẽ trở lại bất thần, nên chúng ta phải sẵn sàng, tức
là phải luôn luôn giữ cháy lòng mến Chúa và tìm kiếm Người. Ðó là thái độ của
người "khôn". Những bài đọc hôm nay khai triển chiều hướng ấy và mở
ra trước mắt chúng ta đời sống cụ thể hàng ngày của những con người khôn có
lòng mến Chúa. Họ không thụ động ngồi yên chờ ngày Chúa đến, nhưng cần mẫn và
đảm đang, làm việc sinh lời lãi và giúp ích cho đời.
Chúng ta hãy đọc bài
Thánh thư trước để hiểu rõ hơn về ngày Chúa trở lại; rồi sẽ đọc bài Tin Mừng và
bài sách Cách ngôn để thấy rõ nếp sống cụ thể của chúng ta hiện nay phải thế
nào?
A. Hãy Canh Thức Và
Tỉnh Táo
Thánh Phaolô hôm nay
thấy không cần nói thêm với chúng ta về ngày giờ Chúa trở lại nữa. Chúng ta đã
biết Người sẽ đến bất thần như kẻ trộm trong đêm tối. Nhưng ngày đó sẽ thế nào?
Thánh Tông đồ mượn
nhiều ý kiến trong Kinh Thánh và nhất là trong Cựu Ước để gợi lên cho chúng ta
một số suy nghĩ.
Ðối với những người vô
tư, những người khờ như Tin Mừng Matthêô lần trước đã nói, thì "Bây giờ là
lúc tiêu diệt thình lình ập đến". Họ cứ chè chén, say sưa, buôn đi bán
lại, hết xây lại đập (Lc 17,26-30) như thời Noe. Ðang lúc ông này cặm cụi đóng
tàu để tránh lụt thì chung quanh người ta cứ sống phây phây, bình chân như vại.
Nhưng chính lúc đó tưởng là bình an chắc chắn thì mưa đã đổ xuống bất thần,
diệt vong ập đến trên họ.
Quả thật, đối với họ,
ngày của Chúa sẽ là diệt vong. Vì kể từ thời Amos (5,18-20) nhiều đoạn Cựu Ước
đã nói như vậy. Các tiên tri đã thẳng thắn tuyên bố cho dân cứng đầu cứng cổ
biết: họ ảo tưởng quá chừng khi vịn lẽ là dân được tuyển chọn rồi cứ chạy theo
các dục vọng của mình và tưởng rằng sẽ chẳng sao vì Chúa sẽ cứu mình. Không!
Chúa sẽ không đến cứu, nhưng để trừng phạt. Và ngày của Người sẽ trở nên tăm
tối, khóc lóc, thê thảm cho dân lầm lạc ấy. Bấy giờ họ sẽ đau đớn quằn quại như
đàn bà lúc lâm bồn, chẳng thể nào trốn thoát được.
Hôm nay thánh Phaolô
cũng mượn lại những hình ảnh ấy để nói với những người khờ, những kẻ vô tư
không sẵn sàng cho ngày Chúa trở lại rằng: ngày đó sẽ ập xuống trên họ như nước
lụt xuống trên thời Noe. Nó sẽ đem lại diệt vong, đau đớn cho kẻ không tìm kiếm
Chúa và yêu mến Người.
Còn đối với những người
khôn, những người tìm kiếm và mến yêu Chúa, thì không có gì phải sợ vì họ không
ở trong tối tăm, nhưng vẫn sống như con cái sự sáng. Ngày Chúa đến, đối với họ
sẽ là ngày đầy vinh quang, ngày chan hòa ánh sáng.
Làm sao cũng là một
ngày mà đối với hạng khờ thì là đen tối, còn đối với người khôn thì là sự sáng?
Thiên Chúa vừa tối vừa sáng hay sao? Không phải thế! Người chỉ là sự sáng, sự
sáng tuyệt đối. Những kẻ đau mắt sẽ chỉ thấy tối tăm khi Người đến. Còn người
có mắt trong sáng sẽ thấy Người đem lại vinh quang. Chính Chúa Yêsu trong Tin
Mừng Matthêô đã có đoạn nói con mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt lành thì thân
thể được ở trong ánh sáng; nhưng nếu mắt đau thì toàn thân sẽ ở trong u tối.
Như vậy, Ngày Chúa đến
sẽ là tối tăm cho kẻ dữ và là ánh sáng cho người lành. Chúng ta phải sống như
người lành để chờ đợi Chúa, tức là phải sống như con cái sự sáng, con cái của
ban ngày. Thế mà ban ngày không phải là thời gian để ngủ và để say sưa. Những
việc này người ta chỉ làm về đêm. Thành ra bài thư Phaolô hôm nay kết luật: hãy
canh thức và tỉnh táo.
Nhưng lời khuyên này
cũng phải được hiểu cho đúng. Dĩ nhiên trong chiều hướng coi Ngày Chúa đến có
tính cách bất thần như kẻ trộm đột xuất lúc đêm khuya. Thánh Phaolô cũng như
nhiều tác giả khác hay khuyên người ta phải "canh thức". Nhưng canh
thức ở đây chỉ có nghĩa là cảnh giác và sẵn sàng, là thao thức tìm kiếm Chúa và
chờ đợi Người. Và tỉnh táo không say sưa, là không bắt chước người thời Noe cứ
mải miết đi trong đường tội lỗi mà không biết tai ương sắp ập đến. Tựu trung,
với bài Thánh Thư hôm nay, Hội Thánh khuyên nhủ chúng ta trong cuộc sống tại
thế phải biết nhớ đến Chúa, tìm kiếm Người và thi hành những lệnh truyền của
Người.
Ðó là điều mà Ðức Yêsu
đã nói trong bài Tin Mừng hôm nay được mệnh danh là dụ ngôn các nén bạc.
B. Hãy Làm Việc Chăm Chỉ
Thánh Matthêô kể dụ
ngôn này tiếp ngay sau dụ ngôn 10 trinh nữ đọc trong Chúa nhật trước. Và người
mở đầu: về Nước Trời cũng giống như người kia đi xa, đã gọi tôi tớ lại và giao
tiền của cho họ.
Như vậy bài dụ ngôn hôm
nay muốn khai triển tư tưởng của bài Tin Mừng lần trước. Hôm nay Chúa cũng tự
ví như người đi xa nhà một thời gian rồi sẽ trở về. Và cũng như chàng rể đến
trễ, người đi xa hôm nay cũng chậm về (câu 19). Nhưng đang khi bài học lần
trước dạy phải sẵn sàng vì ngày Chúa đến sẽ bất thần, hôm nay bài dụ ngôn bảo
phải chăm chỉ làm việc sinh nhiều quả phúc đức.
Quả vậy bài dụ ngôn đã
tập trung vào việc tính sổ, tức là việc phán xét trong thời cánh chung. Ba tên
đầy tớ đến trước mặt chủ. Hai người đầu tiên đưa đến cả vốn lẫn lãi. Ông chủ
khen họ lương hảo và trung trực và đưa họ vào sống trong hoan lạc của ông. Còn
người thứ ba đến, chỉ mang theo tiền vốn và nói rằng y biết chủ là người hà
khắc, và tham lam, nên vì sợ, y đã đem chôn tiền vốn và bây giờ xin nộp lại cho
chủ. Y tưởng như vậy là thoát thân. Ai ngờ chính luận lý của y lại lên án y.
Không biết làm ra của cải, tại sao y không đặt tiền vào ngân hàng để ít ra tiền
cũng sinh lời? Vì thế chủ gọi ý là tên tôi tớ bất hảo và lười biếng.
Thánh Matthêô muốn chú
trọng đến từ ngữ "lười biếng" này. Nó đối với từ ngữ "trung
trực" ở trên khi người chủ khen hai tôi tớ đã biết làm việc. Và trong sách
Tin Mừng của Matthêô từ ngữ "trung trực" luôn được dùng để nói về
người tôi tớ, trong khi chủ vắng nhà, vẫn làm việc chăm chỉ, phân phát của ăn
thức uống hẳn hoi cho mọi người trong nhà; đang khi tên quản gia gian ác thấy
chủ về trễ, thì ăn uống với lũ say sưa và đánh đập các bạn tôi tớ (24,48-49).
Vậy, nếu được ghép
những tư tưởng ấy lại chúng ta có thể nói rằng: thánh Matthêô bảo chúng ta
trong thời gian chờ Chúa trở lại, tức là trong cuộc sống trần gian này, chúng
ta không được lười biếng, ích kỷ, chỉ biết ăn uống say sưa và hành hạ người
khác, nhưng phải bắt chước những người tôi tớ lương hảo, "ngay" khi
được giao phó công việc đã "đi" doanh lợi (câu 16) và vì thế được
khen là trung trực, tức là nhiệt tình với chức năng của mình. Trong ngày chung
thẩm, những người tôi tớ như vậy sẽ được đi vào sự hoan lạc đời đời của Chúa;
còn những kẻ lười biếng sẽ bị đày xuống nơi tối tăm khóc lóc.
Thật ra khi Ðức Yêsu
nói dụ ngôn các nén bạc, Người có ý nhắm vào hàng Biệt phái và Luật sĩ thời bấy
giờ. Họ có một thứ tôn giáo sợ hãi. Họ tưởng cứ giữ các luật buộc là đủ để được
công chính và Chúa sẽ phải công minh trả công cho họ. Nhưng nếu Chúa là Chúa và
họ là tôi tớ thì họ luôn luôn phải tìm hiểu ý Người chứ sao lại bó buộc Người
trong một khuôn khổ. Tôn giáo như vậy không còn là những tương quan sống động
mà chỉ là pháp luật. Thánh Matthêô áp dụng rộng ra và bảo chúng ta phải nhiệt
tình làm theo Ý Chúa.
Và như vậy, bài Tin
Mừng cũng một ý với bài Thánh Thư. Cả hai đều dạy cuộc sống trần gian không
phải để hưởng thụ và sống ích kỷ, nhưng phải cần mẫn chăm chỉ làm việc phục vụ
anh em.
Ðó cũng là bài học của
sách Cách ngôn.
C. Hãy Biết Ðảm Ðang
Ðoạn văn này đáng chú
ý. Không thể nói rõ nó đã được viết vào thời nào. Vì cũng như ca dao tục ngữ
của ta, nó là kho tàng khôn ngoan của cả một dân tộc, đã được thu góp từ đời nọ
qua đời kia. Ở đây nói về người đàn bà đảm đang, người phụ nữ có tư cách. Chúng
ta phải ngạc nhiên vì ở những thời đại xa xôi trước ngày Chúa sinh ra, văn
chương Cựu Ước đã tạc ra được một người phụ nữ lý tưởng. Ai thấy nàng bị bóc
lột và đàn áp? Ngược lại, nàng vươn lên như một anh hùng kiệt tác.
Dĩ nhiên các nét tả còn
mang nặng nếp sống của một xã hội thời xưa. Nhưng cũng đã có nhiều nét thật văn
minh. Người phụ nữ lý tưởng, trước hết được sự tin tưởng của chồng con và vì
thế, là hạnh phúc cho cả gia đình. Những nét khiến nàng được tin tưởng thì thật
nhiều. Nhưng nổi bật nhất là tư cách đảm đang, đảm đang việc nội trợ cũng như
việc giáo dục và giao tế với bên ngoài. Vì đảm đang, nàng thắt chặt dây lưng và
phát huy sức mạnh của cánh tay. Nàng dậy sớm thức khuya, chăm lo sản xuất và
tìm kiếm thực phẩm cho gia đình. Chính tay nàng làm lấy nhiều việc, và nàng
biết phân việc cho các tôi tớ. Nàng đề phòng mùa đông và dự trữ lương thực.
Nàng không chểnh mảng dạy con đèn sách và lo cho cả địa vị và uy tín của chồng
nơi xã hội. Ðặc biệt nàng có từ tâm và nhân đạo, chìa tay cho người nghèo khó
và mở cánh tay cho kẻ khốn cùng. Khi cần, nàng mở miệng với giọng khôn ngoan và
trên lưỡi nàng, một giáo huấn về đạo đức. Công, dung, ngôn, hạnh không thiếu gì
ở nơi nàng nên chồng con được hãnh diện.
Chúng ta có thể bảo
những nét tả như thế có thể gặp nơi bất cứ nền văn chương nào. Nhưng nơi văn
chương Cựu Ước, tức là văn chương tôn giáo có điểm đặc biệt này, là mọi đức tính
trên được xây bằng lòng kính sợ Chúa. Thế nên, đoạn văn Cách ngôn đã kết luận:
duyên dáng là giả trá, sắc đẹp là hư vô; người đàn bà kính sợ Chúa là người
phải ca ngợi.
Tôi không hiểu chị em
phụ nữ nghĩ thế nào? Nhưng Phụng vụ không muốn đọc bài Cách ngôn hôm nay chỉ có
phụ nữ, mà cho tất cả chúng ta và trước hết là cho Hội Thánh.
Ðã nhiều lần chúng ta
thấy Hội Thánh được mô tả như một phụ nữ hay trinh nữ, hoặc được khuyến khích
để bắt chước và trở nên người phụ nữ lý tưởng. Vì thế, qua bài sách Cách ngôn,
Phụng vụ muốn nói với tất cả Hội Thánh: hãy cố gắng trở thành người đàn bà có
tư cách và tỏ ra đảm đang, tức là nhiệt tình thi hành tốt sứ mệnh của mình.
Và như vậy bài sách
muốn nói trước hết với những ai có trách nhiệm lãnh đạo Giáo hội và giáo xứ. Họ
phải tỏ ra đảm đang để cộng đoàn Dân Chúa được hoàn hảo. Do đó chúng ta phải
cầu nguyện cho họ và khuyến khích họ, để họ tỏ ra là người có tư cách. Vấn đề
tài năng không phải là cốt yếu, vì với bất cứ vốn liếng tài năng nào mà biết
chăm chỉ cần mẫn làm việc và phát huy để phục vụ người khác, thì ai ai cũng sẽ
cảm mến và ca ngợi tinh thần của những con người như vậy.
Nhưng Phụng vụ bao giờ
cũng muốn nói với hết mọi người. Và chủ đề của cả ba bài đọc hôm nay là muốn
thúc giục chúng ta, trong thời gian ngóng chờ ngày Chúa trở lại, phải chăm chỉ
nhiệt tình làm việc. Kẻ lười biếng sẽ bị coi là tôi tớ bất hảo; còn người tôi
tớ chăm chỉ thì đã được bài Tin Mừng gọi là lương hảo.
Dĩ nhiên các tác giả
thánh muốn nói đặc biệt về sự chăm chỉ làm việc đạo đức. Thánh Phaolô bảo chúng
ta phải sống như con cái của ban ngày, tức là của thời gian làm việc, nên không
được say sưa và ngủ thiếp đi. Mà công việc của con cái sự sáng là thi hành các
lệnh truyền của Chúa, tập trung trong quan niệm sống bác ái tức là mến Chúa và
phục vụ anh em. Những công việc này, người ta sẽ chăm chỉ làm, dù có gặp khó
khăn trở ngại, nếu người ta có thái độ sẵn sàng đối với ngày Chúa trở lại, tức
là có lòng tìm kiếm Chúa. Chính bài Cách ngôn cũng đã kết thúc bằng câu: mọi
nết tốt của người phụ nữ lý tưởng xây trên lòng kính sợ Chúa.
Vậy giờ đây chúng ta
được tiếp xúc với Người trong thánh lễ. Người đến thật sự cũng để phán xét và
phân biệt các tôi tớ lương hảo và bất hảo, chăm chỉ và lười biếng. Nhưng nhất
là Người đến để ban sức mạnh giúp tất cả con cái Người thêm nhiệt tình để sống
như con cái của sự sáng và của ban ngày. Người muốn nhờ Thánh Thể và Thánh Thần
của Người biến chúng ta nên những con người đảm đang mọi việc trong đời sống.
Ðáp lại chờ mong của Người là đi vào hoan lạc của Người và tương lai của toàn
thể lịch sử như lời kinh Tin Kính mà giờ đây chúng ta sẽ đọc.
(Trích dẫn từ tập sách
Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)