LỄ GIÁNG SINH ABC – LỄ RẠNG ĐÔNG
Is 62,11-12; Tt 2,4-7 ; Lc 2,15-20.
CHIA SẺ NIỀM VUI ƠN CỨU ĐỘ
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Lc 2,15-20
(15) Khi các thiên sứ từ
biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: “Nào
chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta
biết”. (16) Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông
Giu-se cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. (17) Thấy thế, họ
liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. (18) Nghe các
người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên. (19) Còn bà Ma-ri-a thì
hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. (20) Rồi các người chăn chiên ra về, vừa
đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy
tai nghe, đúng như đã được nói với họ.
2. Ý CHÍNH:
Bài Tin Mừng lễ Rạng Đông nối tiếp Tin Mừng lễ Nửa Đêm mừng
Giáng Sinh cho thấy thái độ của các mục đồng sau khi được sứ thần
báo tin sự ra đời của Đấng Cứu Thế, đã vội vã lên đường đến Bê-lem,
để coi xem sự việc xảy ra. Họ đã sớm tìm thấy Hài Nhi mới sinh nằm
trong máng cỏ và có hai ông bà Giu-se Ma-ri-a ở bên. Rồi họ thuật lại
mọi sự đúng theo những điều đã biết. Cuối cùng họ vui vẻ trở về
nhà, vừa đi vừa ca tụng Thiên Chúa, đã ban Đấng Cứu Thế cho loài
người.
II. SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI CHÚA: “Họ liền hối
hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt
nằm trong máng cỏ. Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với
họ về Hai Nhi này” (Lc 2,16-17).
2. CÂU CHUYỆN:
1) GIÁNG SINH: MẦU NHIỆM
TÌNH YÊU CỦA THIÊN CHÚA :
Vào thời trung cổ, ở nước Nga thời trung cổ, có một hoàng
tử tên là A-lếch-xích (Alexis) hoàng tử có một tình thương rất đặc
biệt dành cho những người nghèo khổ. Hầu như ngày nào hoàng tử cũng
dành ra buổi chiều để đi đến các xóm nghèo và ân cần thăm hỏi giúp
đỡ những ai gặp cảnh khó khăn cơ cực. Tuy vậy, hoàng tử rất ngạc
nhiên khi thấy dân chúng tỏ vẻ thờ ơ khi thấy chàng xuất hiện. Một
hôm hoàng tử đến gặp một vị ẩn sĩ nổi tiếng khôn ngoan để xin chỉ
giáo phương cách chinh phục tình cảm của dân chúng.
Một thời gian khá lâu sau đó người ta không thấy hoàng tử
xuất hiện đi thăm người nghèo. Nhưng rồi một ngày kia, dân chúng lại
thấy một người tuổi trung niên đến thăm khu xóm nghèo. Khác với hoàng
tử trước kia ăn mặc sang trọng, còn người này mặc áo quần màu trắng
đơn sơ giống như một thầy thuốc. Ông ta thuê một căn nhà bình thường
để ở. Rồi hàng ngày từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, tay xách một
chiếc cặp đựng các dụng cụ y tế và thuốc men. Ông ta đến thăm các
gia đình có người đau nặng để khám bệnh và phát thuốc miễn phí
chữa bệnh. Ông thầy thuốc này có tài chữa bệnh, nên rất nhiều bệnh
nhân bị những chứng nan y nhưng chỉ được ông chữa vài lần là khỏi
hẳn. Không bao lâu, ông ta đã chinh phục được cảm tình quí mến của mọi
người từ già đến trẻ trong vùng, điều mà trước đó hoàng tử A-lếch-xít
không sao đạt được. Mỗi khi thấy ông đến là mọi người đều bu lại chung
quanh để nhờ cậy sự trợ giúp. Hôm thì ông giàn hòa được hai người đang
tranh cãi ẩu đả nhau. Hôm khác ông lại hòa giải được đôi vợ chồng
ghét bỏ muốn chia tay nhau. Ông cũng hòa mình chơi chung và khuyên dạy
các trẻ em ngỗ nghịch và chúng đã dần dần trở nên ngoan ngoãn dễ dạy
và học hành tấn tới hơn.
Thật ra người thầy thuốc đó không ai khác hơn là chính
hoàng tử A-lếch-xít. Sau khi gặp vị ẩn sĩ, và nghe lời khuyên của vị
này, hoàng tử đã dành thời giờ đi học nghề thầy thuốc mười năm. Sau
khi thành tài, hoàng tử đã đến sống giữa xóm lao động nghèo khó,
trở thành một người như họ và yêu thương phục vụ họ cách tận tình.
Chính tình thương kèm theo sự khiêm hạ và hy sinh bản thân của hoàng
tử đã đem lại kết quả tốt đẹp: Hoàng tử đã chinh phục được tình
cảm yêu mến kính trọng của thần dân, đặc biệt là những người nghèo
khổ bệnh tật và bất hạnh.
2) “LỄ NO-EN THỜI THƠ ẤU”:
Trong quyển tự thuật “Đứa Trẻ Duy Nhất”, một nhà văn Ai-len
tên là PHĂNG Ô CON-NO (Frank O’ Connor) đã tự thuật câu chuyện về lễ No-en
trong cuộc đời ông như sau:
Khi còn bé, vào một ngày trước lễ Giáng Sinh, Ô CON-NO
được ông già No-en tặng cho một món đồ chơi chạy bằng giây cót. Thế
rồi vào chiều ngày lễ hôm ấy, cậu bé Con-no theo mẹ đi đến một tu
viện ở gần nhà. Cậu bé mang theo món quà duy nhất mới nhận được để
khoe với mấy nữ tu thân thiết với gia đình cậu.
Một nữ tu dẫn cậu đến viếng máng cỏ dựng trong nhà
nguyện của tu viện. Nhì vào hang đá, cậu bé suy nghĩ khi thấy Chúa
Hài Đồng nằm trong máng cỏ mà không có món quà nào bên cạnh cả. Cậu
nghĩ có lẽ bé Giê-su đang buồn vì không được ai tặng quà. Thế là cậu quay
lại hỏi vị nữ tu tại sao Chúa Hài Đồng lại không có món quà nào
cả. Bấy giờ nữ tu kia trả lời là: “Vì quá nghèo, nên Mẹ Ma-ri-a không
có tiền mua quà cho con trẻ mới sinh”.
Câu trả lời ấy tuy giải tỏa được phần nào thắc mắc của cậu,
nhưng cậu lại nghĩ: “Mẹ của mình cũng nghèo mà tại sao dịp Giáng Sinh
nào cũng dành được tiền mua quà tặng mình ?” Món quà có khi là một
hộp bút chì màu, một chiếc cặp da… Rồi lòng quảng đại chợt dâng lên
trong lòng, cậu bé liền cầm lấy món đồ chơi mang theo, leo rào vào
trong hang đá đặt món quà kia vào giữa đôi tay đang mở rộng của trẻ
Giê-su. Cậu còn ân cần hướng dẫn cách lên giây cót, sợ rằng trẻ Giê-su
do quá nhỏ sẽ không biết cách sử dụng thành thạo món quà cậu mới trao
tặng.
3. SUY NIỆM:
Câu chuyện trên cho thấy lễ Giáng Sinh là một cơ hội để mỗi
người chúng ta bày tỏ sự quan tâm đối với tha nhân. Chính Thiên Chúa đã
nêu gương bằng cách ban Con Một cho nhân loại. Con Thiên Chúa không đến
trong quyền lực và giàu sang, nhưng trong sự yếu đuối nghèo khó cùng cực.
Người đến trong dáng vẻ yếu đuối để giúp chúng ta thêm tự tin vào tài
năng Chúa ban và sử dụng chúng theo ý Chúa muốn. Người đến trong nghèo
khó để an ủi và mời gọi chúng ta quảng đại chia sẻ cho những kẻ
nghèo đang sống chung quanh chúng ta.
Giáng Sinh là một ngày đại lễ, giúp chúng ta nhận biết tình
yêu của Thiên Chúa và hành động noi gương người. Người khuyến khích
chúng ta mở rộng con tim và vòng tay trước những người đau khổ, nghèo
đói và bất hạnh… Nhờ đó, chúng ta sẽ có bình an, niềm vui và sẽ quảng
đại chia sẻ niềm vui ấy cho những người chung quanh noi gương các mục
đồng ở Bê-lem xưa.
1) Về tục lệ làm hang đá
Be-lem: Trong Mùa Giáng Sinh này, chúng ta
thường thấy nhiều hang đá tại nhà thờ hay tư gia. Trong hang đá có Hài
Nhi Giê-su nằm trong máng cỏ, bên cạnh là Đức Ma-ri-a và thánh Giu-se
đang quì thờ lạy. Cũng có mấy con bò và lừa đang quì gần bên thở
hơi ấm cho Hài Nhi mới sinh. Việc dựng các hang đá như trên đã có từ
thế kỷ thế 13. Vào năm 1223, thánh Phan-xi-cô Năm Dấu, lúc đó đang là
bề trên một tu viện bên Ý. Ngài cho dọn một hang đá trong vườn cây ở
gần Gờ-réc-xi-ô. Bên trong hang đá, ngài đặt tượng Hài Nhi Giê-su nằm
trên máng cỏ, bên cạnh là một con bò và một con lừa. Vào đêm khuya
hôm lễ Giáng Sinh, thánh Phan-xi-cô cùng các tu sĩ và dân chúng lân
cận kéo nhau đến đứng quanh hang đá. Bên cạnh có đặt một bàn thờ,
và thánh lễ đã được cử hành cách trang nghiêm. Từ đó, việc trưng bày
hang đá tại nhà thờ và tư gia ngày càng phổ biến và đến nay đã trở
thành tập tục chung cho cả thế giới.
2) Em-ma-nu-en: Thiên Chúa ở
cùng chúng ta: Hài Nhi Cứu Thế Giê-su vì yêu thương nhân
loại nên đã từ trời cao xuống thế làm một phàm nhân. Người được sinh
ra trong thân phận nghèo khó, sống một cuộc đời thợ mộc vất vả tại
làng Na-da-rét. Người đã trở thành Đấng Em-ma-nu-en nghĩa là “Thiên
Chúa ở cùng chúng ta”. Quả thật: “Con Thiên Chúa đã trở nên con loài người,
để con loài người được trở nên Con Thiên Chúa”.
3) Giáng Sinh là tình yêu nhập thể
và nhập thế: Mầu Nhiệm Giáng Sinh là cách Thiên
Chúa diễn tả tình thương lớn lao nhất đối với nhân loại. Thiên Chúa đã
sai Con Một nhập thể làm người, trở nên giống như chúng ta mọi đàng,
ngoại trừ không có tội. Người đã yêu thương chúng ta đến cùng, và
biểu lộ tình yêu bằng việc nhập thế để rao giảng Tin Mừng Nước Trời,
làm nhiều phép lạ cứu nhân độ thế, lựa chọn và huấn luyện các tông
đồ, lập các bí tích và cuối cùng sẵn lòng chịu chết nhục nhã trên
cây thập giá để đền tội thay cho chúng ta, và sống lại để ban sự
sống đời đời cho chúng ta. Người còn trao sứ vụ loan báo Tin Mừng đi khắp thế
gian và tuôn đổ ơn Thánh Thần giúp các Tông đồ và Hội Thánh chu toàn sứ mạng góp
phần cứu độ loài người.
4) Con đường cứu độ của Đức
Giê-su: Đức Giê-su đã mở ra một con đường cứu độ là đường hẹp leo dốc,
là con đường yêu thương, hy sinh quên mình và khiêm tốn phục vụ mọi người.
Đó là sống đức Tin bằng việc chấp nhận “trải qua đau khổ cuộc tử nạn để
vào trong vinh quang phục sinh” (x. Lc 9,22-23). Đức Giê-su cũng mời gọi
chúng ta phải bỏ mình, vác thập giá mình hàng ngày mà theo Người (x.
Mt 16,21). Nếu ta cùng chết với Người, ta sẽ cùng sống lại với Người
(x. 2 Tm 2,11b-13a) và sau này sẽ được hưởng hạnh phúc Thiên đàng với
Người (x. Lc 23,43).
4. THẢO LUẬN: Sau khi được
sứ thần loan báo tin vui, các mục đồng đã vội vã lên đường đi Bê-lem để
tìm Hài Nhi Cứu Thế. Rồi sau đó họ đã thuật lại những gì mắt thấy
tai nghe về Hài Nhi này. Trong Mùa Giáng Sinh, mỗi người chúng ta cần làm gì
để loan báo Tin Mừng Chúa Giáng Sinh cho các bạn bè và những anh em
lương dân chưa nhận biết Chúa
5. LỜI CẦU:
- LẠY CHÚA GIÊ-SU. Chúa đến để ban ơn cứu độ cho loài
người chúng con. Tuy nhiên, để được hưởng ơn cứu độ, tâm hồn chúng con
phải có Chúa. Rồi sau khi đã gặp gỡ Chúa, chúng con còn phải biết chia
sẻ niềm vui và hạnh phúc ấy cho tha nhân. Xin cho chúng con biết noi gương
các mục đồng xưa: biết chia sẻ Chúa cho cha mẹ anh em và bạn bè của
chúng con. Xin cho chúng con luôn ý thức sứ vụ làm chứng cho Chúa bằng việc
mời gọi nhiều người nhận biết tin thờ yêu mến Chúa với chúng con.
- LẠY CHÚA. Hôm nay lễ Giáng Sinh lại về, trần gian rực
sáng, cờ xí giăng đầy, các bài thánh ca vang lên đó đây, người người
chia sẻ niềm vui bên nhau. Nhưng còn biết bao người vẫn đang cô đơn lạc lõng,
đang âm thầm đau khổ và không có niềm hy vọng. Xin Chúa cho chúng con
biết nghĩ đến họ và giúp đỡ họ với hết khả năng của chúng con. Xin
cho chúng con trở thành những ông già No-en đầy lòng nhân ái, luôn sẵn
sàng trao tặng cho tha nhân một nụ cười tươi, một lời động viên an ủi,
một món quà chứa đựng tình người. Xin cho chúng con biết đến thăm
những người bất bạnh để chia sẻ tình thương của Chúa cho họ. Ước gì
niềm vui lễ Giáng Sinh không chỉ dừng lại ở những của cải vật chất
bên ngoài, nhưng còn ở chỗ tình người được nhân lên mãi, được nối lại
thành vòng tay lớn, hầu mọi người chung tay xây dựng một thế giới mới vui
tươi, bình an và hạnh phúc.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM ĐAN VINH - HHTM