TỪ BỎ MÌNH ĐỂ ĐƯỢC TỰ
DO THI HÀNH SỨ VỤ
(CHÚA NHẬT 22 THƯỜNG
NIÊN, A)
Jos. Vinc. Ngọc Biển
Được sinh ra làm người là một hồng ân. Được làm con Chúa là một
hạnh phúc. Nhưng, khi lớn lên, hồng ân và hạnh phúc đó
phải được triển nở không ngừng trong tương qua với Thiên Chúa và tha nhân. Tuy nhiên, để hoàn thiện, cần phải có những chọn lựa khôn ngoan.
Hôm
nay, Đức Giêsu lên tiếng mời gọi các môn đệ theo mình
để được hạnh phúc trọn vẹn. Con đường mà Ngài mời gọi lại không phải là con đường
dễ dãi, thênh thang, mà là con đường hẹp. Con đường đó là "... từ bỏ mình đi, và vác
thập giá mình mà theo Thầy” (Lc 16,24).
Tại sao vậy? Thưa! Vì đây là ý định
cứu độ của Thiên Chúa muốn Đức Giêsu thi hành. Quả thật,
Đức Giêsu đã đón nhận cũng như thi hành cách trung thành và trọn vẹn trên con
đường ấy. Đến lượt chúng ta, phần vì muốn được cứu độ; phần vì muốn cộng
góp với Đức Giêsu trên hành trình cứu độ nhân loại, hẳn chúng ta không còn con
đường nào khác là con đường: "... từ bỏ mình đi, và vác thập giá
mình mà theo Thầy” (Lc
16,24).
1.
Từ bỏ mình, có mất tự do không?
Tin Mừng kể lại:
sau khi Đức Giêsu tỏ cho các môn đệ biết về sứ mạng Thiên Sai của Ngài là phải
chết để cứu chuộc con người. Song song với việc tiên báo đó, Đức Giêsu lên
tiếng mời gọi các môn đệ cũng đi vào con đường của Ngài để cùng chung chia sứ mạng mà Ngài đang thực hiện. Tuy nhiên, điều
kiện rất quan trọng mang tính quyết định, đó là: "... từ bỏ mình đi,
và vác thập giá mình mà theo Thầy” (Lc 16,24).
Thoạt nghe, chúng
ta cảm thấy buồn cười và có sự mâu thuẫn! Vì tại sao Đức Giêsu lại muốn các môn
đệ đánh mất sự tự do, từ bỏ cái tôi, tức là hủy mình ra không!!! Điều đáng nói
là chính Thiên Chúa đã trao ban cho con người tự do, và Ngài chấp nhận con
người dùng tự do theo ý hướng của họ. Vậy thì đòi hỏi này của Đức Giêsu có nghịch lý chăng?
Để trả lời cho câu hỏi trên,
chúng ta cùng nhau khám phá ý nghĩa đích thực của nó dựa trên mặc khải của
Thánh Kinh.
Theo lối hiểu của Kinh
Thánh và ý muốn của Đức Giêsu thì sự đòi hỏi này mang tính tích cực cho người
đón nhận chứ không phải vì ép buộc.
Khởi đi từ câu hỏi rất thân tình: “Ai
muốn theo Thầy?”. Khi hỏi các môn đệ như thế, Đức Giêsu muốn các ông bước
đi trong tinh thần thanh thoát, nhẹ nhàng chứ không phải vì nặng nề, mất tự do.
Một lời mời gọi rất thân tình, làm cho người được mời gọi cảm thấy an vui, bình
an và hạnh phúc khi tự mình quyết định lựa chọn lối sống mới theo
tinh thần Tin Mừng.
Khi mời gọi như thế, Đức Giêsu muốn người môn đệ tự
nguyện từ bỏ một cuộc sống dễ dãi, an nhàn, thích ăn trên ngồi trước, thích
được người khác phục vụ..., để lựa chọn một cuộc sống thiếu thốn, khổ hạnh vì
ích lợi cho phần rỗi của mình và niềm vui, hạnh phúc của kẻ khác.
Thật thế, con đường mà Đức Giêsu muốn cho môn sinh của mình đi
không phải là con đường nhung lụa, thênh thang, cũng không phải con đường dễ
dãi, bằng phẳng, mà là con đường hẹp, gồ ghề và chông gai... Con đường đó là
con đường của từ bỏ: "... từ bỏ
mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy” (Lc 16,24).
Trong hoàn cảnh này, Đức Giêsu muốn các môn đệ ra khỏi sự ích kỷ,
tự phụ, kiêu ngạo, để ý Chúa rợp bóng trên cái tôi của mình, và chính từ đó,
tôi được trở thành tôi đúng nghĩa trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
2.
“Từ bỏ mình vác thập giá mà theo” có ý
nghĩa gì?
"... từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy” (Lc 16,24),
tức là chấp nhận đi trên con đường mà chính Đức Giêsu đã đi. Con
đường đó là một con đường khó khăn, thiệt thòi, con đường của hy sinh, tự hủy.
Con đường khiêm tốn và là con đường vâng phục thánh ý Chúa Cha hoàn toàn.
Từ bỏ chính mình là một
điều khó. Khó vì nhiều lý do: ai sinh ra trên trần gian này cũng đều là một
cá thể riêng biệt, độc đáo, không ai giống ai. Ai cũng muốn
khẳng định tôi là tôi chứ không phải ai khác. Khi khẳng định như thế,
chủ thể tôi cũng muốn xác định lập trường của mình rằng: không ai có quyền lấy
đi hay bắt buộc tôi phải từ bỏ những ý định riêng tư mang tính cá biệt của
chính tôi.
Xét theo tâm lý học
hay triết học thì đây phải chăng là một đòi hỏi vô lý và một lựa chọn tiêu cực.
Nhưng với người môn đệ của Đức Giêsu thì khác! Theo Chúa và
từ bỏ ý riêng không có nghĩa là đánh mất mình; nhưng còn được tất cả. Hay nói cách khác, từ bỏ mình để kết hợp hay tháp nhập vào với Chúa
là trở về với chính mình cách trọn vẹn nhất. Bởi vì ngay từ đầu, Thiên
Chúa đã dựng nên con người giống hình ảnh Ngài, nay ta tháp nhập với Ngài, thì
ta trở về với chính nguồn cội nơi ta phát xuất ra. Được như
thế là ta trở nên đồng hình đồng dạng với Ngài.
Từ bỏ chính mình cũng là thể hiện một sự dấn thân cách trọn vẹn. Thật vậy: “Bỏ tất cả mà chưa bỏ mình thì con chưa bỏ gì cả, vì chính mình con sẽ
dần dần quơ góp lại những gì con bỏ trước” (Đường Hy Vọng, số 3).
Từ bỏ chính mình là thể
hiện sự quyết tâm, sự hy sinh để sống triệt để cho đức vâng lời.
Từ bỏ chính mình là một cách minh nhiên cho
thấy ta sẽ ưu tiên cho việc đi theo Chúa hơn là công
việc của Chúa.
Nếu không từ bỏ chính
mình, thì hẳn ơn gọi và sứ vụ của người môn đệ không thể hướng tha, mà chỉ là
quy về mình và sống trong sự ích kỷ, vụ lợi mà thôi.
Nếu theo Chúa mà cồng
kềnh thì khó lòng vượt qua những khó khăn thử thách, và cái tôi của mình là một
rào cản lớn có tầm ảnh hướng đến việc được hay mất.
Đức Giêsu không muốn
các môn đệ đi theo mình với những nỗi niềm chờ mong sai lạc, nhưng Đức Giêsu muốn họ vui chọn cuộc sống thiếu thốn và cực khổ vì hạnh
phúc của kẻ khác, biết từ bỏ cái tôi xác thịt, ham muốn hưởng thụ riêng mình mà
chọn lấy niềm vui khi chia sẻ với người khác.
3.
Người Kitô hữu là người
được gọi và bước theo Đức Giêsu
Mỗi người Kitô hữu, ngày lãnh nhận Bí tích Rửa
Tội, chúng ta đều được mời gọi trở nên giống Đức Giêsu và được mời gọi đi theo Ngài trên con đường mà chính Ngài đã đi.
Muốn đi theo Chúa,
chúng ta cũng không thể nào mang trên mình và trong tâm trí nhưng thứ cồng kềnh
như: quyền lực; tiền bạc; danh lợi; ý riêng; tự kiêu; bảo thủ… Bao lâu ta còn luyến tiếc những thứ đó, thì bấy lâu ta đặt ý ta hơn
ý Thiên Chúa, và ta không thể nhận ra kế hoạch của Thiên Chúa để thi hành.
Mặc lấy Đức Giêsu tức
là ta trở nên giống Ngài. Nên giống Ngài là gì nếu không phải là từ bỏ ý
riêng của mình để thay vào đó là ý Chúa như Đức Giêsu đã hoàn toàn vâng phục
Thiên Chúa Cha đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự. Mặc lấy Đức Giêsu cũng là lúc phải ra khỏi những định kiến riêng tư
để biết cảm thông và có tinh thần phục vụ như Đức Giêsu khi xưa bằng một tình
yêu hy hiến trong tình huynh đệ.
Nếu từ bỏ chính mình là thể hiện một sự quyết
tâm, sẵn sàng lên đường với Đức Giêsu, thì vác thập giá hằng ngày mà theo Chúa chính là đón nhận mọi thử thách, chết cho thế
gian, để chỉ sống cho một mình Thiên Chúa. Vác thập giá hằng ngày chính là chu toàn chính bổn phận của mình cách trung thành và hợp
lý.
Như vậy, qua bài Tin Mừng hôm nay, mỗi chúng ta
xác định thật rõ căn tính của mình là thuộc về Đức Giêsu, một Đức Giêsu đã từ
bỏ ý riêng, để sống cho Thiên Chúa và yêu thương con người cách trọn vẹn qua
cái chết và phục sinh của Ngài.
Đến lượt chúng ta là những người mang trong
mình hình ảnh, tâm tư của Đức Giêsu, chúng ta không có con đường nào khác ngoài
con đường từ bỏ, tự huỷ để đón nhận thập giá hằng ngày và chu toàn cách trung
thành, ngõ hầu chỉ sống cho Thiên Chúa cách trọn vẹn và yêu thương anh chị em
đồng loại bằng một tình yêu của Chúa và như Chúa.
Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con biết tìm thánh ý Chúa
và mau mắn thi hành thánh ý Chúa trong cuộc sống. Xin cũng cho chúng con được
từ bỏ mọi sự, vác thập giá để theo Chúa trên con đường
cứu độ mà Chúa muốn chúng con thi hành. Amen.