CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN, NĂM A
HÀNH ĐỘNG TỐT THẮNG CÂU NÓI HAY
(Ed 18,25- 28; Pl 2,1- 11; Mt 21,28- 32)
Ngày nay người ta đề
cao vai trò của “thế giới kỹ thuật số”.
Vì thế, họ vận dụng ngành kỹ thuật này như một phương tiện tối ưu cho vấn đề quảng
bá trong lĩnh vực kinh doanh. Tuy nhiên, khi ngành này phát triển, họ đã không
ngừng “kỹ xảo hóa” để làm bắt mắt người
tiêu dùng và khai thác sự tò mò của người dân. Từ đó, tính gian trá trong lãnh
vực này cũng leo thang. Nhiều người đã bị những viên: “Thuốc đắng bọc đường” đánh lừa.
Còn trong lãnh vực cuộc
sống nhân sinh, con người ngày nay cũng đang phải đối diện với thực trạng tốt -
xấu lẫn lộn. Khó có thể biện phân được đâu là người chân tình; đâu là người dối
trá; đâu là người xây dựng, đâu là người phá hủy! Lý do là vì họ được bao bọc bởi
cái mã bên ngoài rất tinh vi, quỷ quyệt!
Bài Tin Mừng hôm nay,
Đức Giêsu đã đưa ra hai hạng người tốt - xấu; thật - giả thông qua hình ảnh
trong dụ ngôn: “Hai người con”, để nhằm
giúp cho mọi người hiểu rằng: giá trị đích thực không phải ở chỗ nói nhiều,
nhưng là thi hành đúng. Không phải ở chỗ nịnh hót, mà là toàn bộ đời sống của
người đó có “ngôn hành đồng nhất” hay
không.
Khởi đi từ sách tiên tri
Isaia giới thiệu về cách hành xử của Thiên Chúa như sau: “Trời cao hơn đất chừng nào thì đường lối của Ta cũng cao hơn đường lối
các ngươi, và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng các ngươi chừng ấy” (Is
55, 9), bởi vì: “... tư tưởng của Ta
không phải là tư tưởng của các ngươi, và đường lối các ngươi không phải là
đường lối của Ta” (Is 55,8).
Thật vậy, đường lối của
Thiên Chúa thì khác xa với đường lối và tư tưởng của con người. Với chúng ta
thì dễ nhìn về quá khứ và đóng khung trong đó như một định luật bất di bất dịch,
hầu kết án hay khoan hồng. Nhưng với Thiên Chúa thì Người nhìn và hướng về
tương lai để mong sao cuộc đời của mỗi người được tốt đẹp hơn và có cơ hội trở
lại. Tuy nhiên, tiêu chuẩn để đạt được điều hoàn thiện lại không phải phụ thuộc
vào lời nói, mà là nơi hành động.
Để làm sáng tỏ vấn đề
trên, Đức Giêsu đã đưa ra hai hình ảnh của hai người con được cha sai đi làm vườn
nho. Người thứ nhất không đi, nhưng sau lại đi. Người con thứ nhận đi, sau lại
không đi.
Hình ảnh đứa thứ nhất
được Đức Giêsu ám chỉ là những người tội lỗi, thấp cổ bé họng, bị xã hội ruồng
bỏ. Họ cũng là những người dân ngoại, thu thuế và gái điếm, bị người Dothái
khinh miệt. Vì thế, họ không dám tham gia vào công việc làm vườn của người cha,
nhưng sau khi hiểu được lòng tốt của cha, họ đã sám hối, an tâm, can đảm và vui
vẻ thi hành cách trung thực.
Còn đứa thứ hai là
hình ảnh đại diện cho những Thượng tế, Kỳ lão, Luật sĩ và Biệt phái Dothái. Những
người này luôn luôn tự hào mình là con cái Tổ Phụ Abraham, dòng dõi các Tiên
tri và là những người trung thành với luật
Maisen. Vì thế, cái vé vào Nước Trời là chắc chắn. Họ coi các dân tộc khác là
những hạng người bị ruồng bỏ, là đứa con hoang, những hạng người như thu thuế,
gái điếm thì khái niệm Nước Trời cũng không thể hiện hữu trong tâm tưởng phương
chi nói gì đến việc đụng chạm đến ơn cứu độ!
Vì sẵn có tính tự
kiêu, tự coi mình là con cưng, được ưu tuyển. Nên ban đầu, họ cũng nhận cho hài
lòng người cha, nhưng vì kiêu ngạo, tự mãn, họ lại không làm. Điều này cho thấy,
họ thuộc hạng người nịnh hót, nói một đàng, làm một nẻo.
Kết cục, Đức Giêsu
phán: “Kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ
trước hết sẽ nên sau hết” (Mt 20, 16a); bởi vì: “Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước
Thiên Chúa trước các ông” (Mt 21, 31).
Đó là câu chuyện Tin Mừng
thời Đức Giêsu, nhưng ngày nay, điều đó có còn không?
Đôi khi điều đó là
hành vi của những người xung quanh. Nhưng cũng không chừng, đó lại là của chính
chúng ta!
“Căn bệnh giả dối” là đầu mối sinh ra những xói mòn về đạo đức, niềm tin của con người, từ
đó phát sinh ra những suy thoái về giá trị tinh thần, nhất là làm lu mờ lương
tâm.
Điều đáng nói là sự giả
dối nó lan tràn và gần như là chuyện bình thường trong xã hội, nếu không muốn
nói là nó đã trở nên ông chủ tồi chỉ đạo cuộc sống! Vì thế, nhiều khi muốn sống
lương thiện cũng khó, làm người tử tế trong bối cảnh hiện nay không dễ!
Tại sao vậy? Thưa! Bởi
vì bậc thang giá trị không còn phụ thuộc vào sự thật nữa, cán cân công lý được
điều chỉnh bằng tiền, quyền. Gian dối là bình thường, thật thà lại là bất thường,
là ngu dốt, là kém cỏi... Vì thế, người ta thường có câu nói mỉa mai như sau: “Chân lý, chân giò cùng một giá”; “Lương thực,
lương tháng và Lương Tâm bằng nhau”.
Thật vậy, nếu ai đóng
kịch giỏi và giống thì sẽ được tôn vinh, kính trọng. Trong khi đó, người sống
liêm chính thì phải chịu thân phận của 8 chữ “t”: “Thật thà thẳng thắn thì
thường thua thiệt”. Còn kẻ vô tài, thất đức,
lẻo mồm, tâng bốc, nịnh hót thì lên như diều, để rồi “làm láo, báo cáo hay”.
Vì thế, không thiếu gì
cảnh: “Bề ngoài thơn thớt nói cười, mà
trong nham hiểm giết người không dao” (Truyện Kiều). Những người này thường
dùng chiêu thức: “Tốt đẹp khoe ra, xấu
xa che lại”, vì thế, họ ưa sống hào nhoáng bên ngoài nhưng thực chất bên
trong trống rỗng. Họ thuộc hạng người: “Khác
nào quạ mượn lông công. Ngoài hình xinh đẹp trong lòng xấu xa” (Ca
dao), nên không sớm thì muộn, họ bị đặt nghi vấn: “Trông anh như thể sao mai, biết rằng trong có như ngoài hay không?”
(Ca dao).
Đứng trước thực trạng
như thế, chúng ta nhiều khi thông cảm với cảm thức của người Việt là thích ứng
và tùy nghi. Tuy nhiên, là người Kitô hữu, chúng ta không thể sống kiểu: “Gió chiều nào che chiều đó”. Sống như
thế là trái với đạo lý của Tin Mừng, nghịch với Lương Tâm ngay thẳng. Khi sống
như thế, ta chẳng khác gì một cây tầm gửi, hay ký sinh trùng ăn nhờ ở đợ người
khác, nên khi họ bị thất thế, ngã gục thì cũng chết theo.
Thật vậy, chúng ta có thể "lừa
dối vài người mãi mãi, có thể lừa dối mọi người một lúc nào đó, nhưng ta không
thể lừa dối mọi người mãi mãi được". Là người Kitô hữu, chúng ta phải
nằm lòng câu nói sau: “Mất tiền là mất
ít, mất người là mất nhiều, nhưng mất niềm tin là mất tất cả!”.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy trở về đường ngay
nẻo chính để được hạnh phúc, bằng không sẽ phải chết trong sự thất vọng.
Lời Chúa hôm nay còn mời gọi chúng ta cần loại bỏ tư tưởng đạo đức giả và cho mình thuộc hàng công chính, rồi
sống trong sự tự mãn, kiêu căng. Đừng mang danh là Kitô hữu nhưng thực
tế không có “chất Kitô”. Luôn có
tinh thần sám hối, quay trở về với Chúa. Ngược lại, cũng không được có thái độ
tự ti để rồi tự nhận mình thuộc hàng “thu
thuế và đĩ điếm” để buông xuôi trong sự thất vọng.
Mong sao tất cả chúng ta, mỗi người luôn ý thức rằng mình đều là
những người đang lữ hành, nên chưa phải là hoàn hảo. Vì thế: “Không
hề có tình trạng đã thành một Kitô hữu mà chỉ có trong tình trạng đang trở
thành một Kitô hữu” (Soren Kierkegaard).
Nếu: “Có thì nói có, không thì nói không, thêm
thắt là do ma quỷ mà ra”. Thực hành lập trường “ngôn
hành đồng nhất”, nếu không sẽ dễ dẫn đến tình trạng “mâu thuẫn nội tại”. Và chúng ta bị rơi vào tình trạng nói thì rất
hăng nhưng khi làm thì chẳng thấy đâu, họ giống như người: “Nói thì đâm năm
chém mười, đến khi tối trời chẳng dám ra sân” (Tục ngữ).
Lạy Chúa Giêsu, xin
cho chúng con được thuộc về sự thật và trở nên chứng nhân cho sự thật, bởi vì
chỉ có sự thật mới giải thoát được chúng con mà thôi. Amen.